Triệu Thụy nghe Đỗ Bằng Phi nói vậy, vỗ vỗ tay, trên mặt lộ vẻ trào phúng: “Bội phục! Bội phục! Ta thấy qua không ít tội phạm, nhưng hoành tráng như ngươi, đứng trước mặt cảnh sát nói muốn giết người phóng hỏa, mới là lần đầu!”
“Cảnh sát?”
Đỗ Bằng Phi ngẩn ra một cái, rồi gấp rút hỏi một câu: “Ngươi là cảnh sát?”
“Đúng!” Triệu Thụy mỉm cười gật gật đầu “Ta có xem qua hồ sơ của ngươi, có nghe đồng sự nói qua, ngươi làm việc rất giảo hoạt, tuy nợ máu chất chồng, nhưng trước giờ không lưu lại chứng cứ, bất quá lần này ngươi lại chủ động đưa tới tận cửa.
”
Đỗ Bằng Phi bị Triệu Thụy chế giễu một trận, trên mặt thoạt xanh thoạt đỏ, hắn biết mình mắc mưu Tiêu Phương, không khỏi quay đầu, dữ tợn trừng mắt nhìn Tiêu Phương một cái, trong lòng quyết định chờ lát nữa sẽ không tha cho con nhỏ này!
Bốn thủ hạ của Đỗ Bằng Phi đều là tội phạm liều mạng, phản ứng rất nhanh chóng, thấy Triệu Thụy nói rõ thân phận, liền móc súng chĩa vào Triệu Thụy.
Triệu Thụy đã là cảnh sát, bọn chúng phải phòng bị trên người Triệu Thụy có mang súng hay không.
“Há, hết giờ rồi, ta không mang súng, đừng khẩn trương.
” Triệu Thụy nhún nhún vai, tỏ ra thập phần ung dung, dường như không chút để ý tới hoàn cảnh của mình.
Đỗ Bằng Phi cắn răng, nặng nề thở gấp, hắn phải ra một quyết định, đó là tiêu diệt cảnh sát này, hay bỏ qua cho cảnh sát này.
Tiêu diệt một cảnh sát, đây là một chuyện tệ hại, sẽ dẫn tới phản ứng kịch liệt từ phía cảnh sát, cho dù hắn tâm ngoan thủ lạt, cho dù hắn có chỗ dựa cường đại, cũng phải cẩn thận đắn đo.
Thế nhưng, nếu bỏ qua cho Triệu Thụy thế này, đối với hắn mà nói, cũng là cực kì nguy hiểm.
Hắn cầm súng bắt cóc, tập kích cảnh sát, đây đều là trọng tội, đủ nhốt hắn trong tù rất lâu, hơn nữa rơi vào tay cảnh sát, vạn nhất lật lại những vụ án hắn từng phạm, sợ rằng chỉ cần một vụ cũng đủ đưa hắn vào chỗ chết rồi!
Đỗ Bằng Phi cẩn thận cân nhắc lợi hại, cuối cùng hạ quyết tâm.
“Là cảnh sát hay không chẳng quan hệ gì, ngược lại ngươi đã là một người chết!” Hắn hung ác nói, đưa mắt cho một thủ hạ phía sau Triệu Thụy.
Đại hán đó hiểu ý gật gật đầu, nhanh nhẹn rút từ eo ra một con dao găm, nhằm đâm vào vị trí tim sau lưng Triệu Thụy.
Ở khu nhà lều này nhân khẩu đông đúc, nếu như nổ súng sẽ dễ dàng dẫn tới sự chú ý của người khác.
Nhưng dùng dao găm đâm chết ba người này trong nhà, rồi khóa cửa nhà lại, chỉ sợ phải vài ngày sau mới có người phát hiện ra ở đây xảy ra án mạng.
Những chuyện này chúng đã lập kế hoạch từ trước.
Đại hán đó ra tay lưu loát, không dây dưa chút nào.
Hắn rất tự tin, bởi vì hắn là một hảo thủ dùng đao, cho dù trên hắc đạo cũng đều được công nhận.
Hắn cảm thấy một dao này của mình mười phần chắc chín.
Bất kể ai khi tim bị một dao, đều chỉ có chết.
Mắt thấy mũi dao sắp đâm vào y phục đối phương, trong chớp nhoáng, đối phương đột nhiên nghiêng người.
Một đao chứa đầy tự tin của đại hán lập tức đâm vào khoảng không, hắn liền mất trọng tâm, cả người xông về phía trước.
Chính vào lúc này, cổ tay hắn bị Triệu Thụy nắm lấy.
Cổ tay to lớn trong tay Triệu Thụy đột nhiên trở nên yếu ớt như rơm rạ.
Triệu Thụy nhẹ nhàng vặn một cái, cổ tay hắn đã cong thành một hình dạng kì quái.
Liền đó, Triệu Thụy gánh lên ném một cái, đao thủ đó liền không tự chủ vạch nửa vòng tròn trên không, nặng nề đập lên mặt đất, bộ mặt đập vào bùn đất dưới mặt đất phát ra tiếng kêu giòn tan, làm người ta không lạnh mà run.
Triệu Thụy thật ra có phương pháp dễ dàng hơn để giải quyết đao thủ này, thậm chí giải quyết mọi phần tử hắc bang có mặt tại hiện trường.
Bất quá, vì che giấu thân phận, ẩn tàng thực lực của mình, hắn phải dùng cách phức tạp hơn, lực lượng vụng về thô thiển hơn để kết thúc trò chơi này.
Cho dù như vậy, những tên hung đồ đó cũng cảm thấy chấn kinh sâu sắc vì thực lực của Triệu Thụy.
Tên hung đồ phản ứng tương đối nhanh nhất vừa tỉnh táo lại, chuẩn bị ngắm Triệu Thụy bóp cò.
Triệu Thụy mũi chân đá con dao găm trên mặt đất một cái, con dao găm trong nháy mắt hóa thành một luồng sáng trắng, bắn vào cổ tay phải tên hung đồ chuẩn xác vô cùng, lực xung kích mãnh liệt khiến cổ tay hắn quật mạnh ra sau, đập mạnh lên cái tủ cũ kĩ nhà Tiêu Phương, dao găm găm vào gỗ sâu hơn hai thốn, đóng đinh luôn cánh tay phải hắn ở đó!
Tên hung đồ đó kêu thảm một tiếng, khẩu súng rơi xuống đất, động tác của Triệu Thụy thật quá nhanh, từ lúc bắt đầu ra tay đến lúc giải quyết hai tên hung đồ, bất quá chỉ là một cái chớp mắt.
Hai tên hung đồ còn lại phát giác chuyện tình không hay, nhưng không để chúng có thời gian phản ứng, Triệu Thụy vươn tay ra một cái, khóa chặt cổ họng một tên.
Tên đó chỉ cảm thấy cổ họng mình như bị kìm sắt kẹp lấy, không cách nào hít thở, tròng mắt cũng bắt đầu tối đen, sao lóe lung tung.
Hắn liều mạng giãy giụa, muốn thoát ra, giãy giụa nửa ngày vẫn tốn công vô ích, chỉ tổ phí sức.
Tên hung đồ cuối cùng lúc này mới bóp cò, đáng tiếc Triệu Thụy không cho hắn cơ hội.
Kim hỏa trong súng hắn còn chưa kích phát, Triệu Thụy đã đoạt lấy, tự mình khống chế khẩu súng của tên kia, bẳn thẳng vào tên hung đồ sau cùng nhanh như chớp.
Tiếng súng vang lên, đạn bắn ra xuyên qua ngực tên kia, ngực hắn tung ra một cụm bụi máu, người cũng bị sức đạn bắn ngã trong chớp mắt, ngã trên mặt đất không ngừng co giật.
Mọi chuyện phát sinh quá nhanh, trong thời gian nhanh nhất, bốn tên hung đồ ai chết thì chết, ai bị thương thì bị thương.
Đỗ Bằng Phi đúng là không dám tin vào mắt mình, hắn không ngờ vừa rồi hắn còn chiếm ưu thế, đảo mắt một cái, bên mình đã không còn một ai.
Hắn theo bản năng bóp loạn cò súng, hi vọng mình có thể bắn chết Triệu Thụy.
Đạn rít gào bay ra, bắn loạn xạ trong không gian nhỏ hẹp, mùi thuốc súng cay mũi lan tràn xung quanh.
Triệu Thụy đưa tên nắm trong tay ra cản phía trước, tất cả đạn của Đỗ Bằng Phi đều bắn lên người tên này.
Đỗ Bằng Phi bắn hết đạn trong súng, nhìn Triệu Thụy vẫn đứng y nguyên trước mặt, con ngươi co rút lại thành một điểm, loại kinh khủng đó khiến Đỗ Bằng Phi cảm thấy mình như một con dê non nằm trước mặt sư tử.
Hắn không cách nào tưởng tượng, người này sao lại có loại thân thủ khủng bố cỡ này?
Bốn tên thủ hạ bưu hãn của hắn, trong tay Triệu Thụy giống như giấy bồi, không chịu nổi một kích!
Sao lại thế này?
Cơ bắp trên mặt Đỗ Bằng Phi co rút lại, bây giờ kháng cự đã không còn ý nghĩa gì, hắn có lẽ phải chọn đầu hàng!
Tuy lúc hắn chém giết trên hắc đạo cũng gặp vô số hung hiểm, thế nhưng trước giò hắn chưa từng sợ hãi như hôm nay!
Hắn còn chưa kịp nói lời đầu hàng, Triệu Thụy đã bắt đầu triển khai phản kích.
Hắn mặt mày lạnh lùng nâng súng ngằm chuẩn Đỗ Bằng Phi,
Ba tiếng súng vang lên, ánh lửa lóe lên.
Phát súng thứ nhất của Triệu Thụy đánh bay bàn tay phải và khẩu súng, phát thứ hai bắn lên vai trái, đạn bay xuyên qua vai Đỗ Bằng Phi lưu lại một cái lỗ máu to lớn, phát thứ ba bắn lên bụng dưới, triệt để đánh sập Đỗ Bằng Phi.
Đỗ Bằng Phi sụm xuống góc tường, đau đớn quá độ khiến hắn không kêu được, chỉ có thể phát ra tiếng thở gấp khàn khàn trong cổ họng, cả người run rẩy vì đau đớn cực độ, trong ánh mắt nhìn về Triệu Thụy, ngoại trừ cừu hận và oán độc, chỉ còn lại sợ hãi vô tận.
Giải quyết đám Đỗ Bằng Phi xong, Triệu Thụy gọi điện cho cục cảnh sát, để họ qua bắt người, sau đó, hắn bắt đầu an ủi mẹ con Tiêu Phương đang co rúm run rẩy trong góc tường.
“Đây… đây rốt cuộc là chuyện gì?” Tiêu mẫu kinh hồn chưa định nhìn Triệu Thụy, hỏi: “Bọn họ rốt cuộc là người nào?”
“Ừm… là thế này…”
Triệu Thụy biết không thể giấu giếm nữa, bèn bắt đầu giải thích đầu đuôi quá trình cho bà ta.
Nói chưa được một hồi, một lượng lớn cảnh sát và nhân viên y tế đã đuổi tới, còng tay Đỗ Bằng Phi rồi đưa lên xe cứu thương.
Triệu Thụy thì dẫn hai mẹ con Tiêu Phương đi cục cảnh sát làm biên bản.
Bận bịu tới khuya, Triệu Thụy và hai mẹ con Tiêu Phương mới ra khỏi cục cảnh sát.
Vừa ra khỏi cửa, đã gặp Đường Lỗi nghe tin đuổi tới.
“Này! Triệu Thụy! Ngươi làm thật không tệ!” Đường Lỗi vỗ vỗ vai Triệu Thụy, khen ngợi “Vậy mà bắt được thằng cha Đỗ Bằng Phi rồi! Bọn ta tốn nhiều khí lực điều tra như vậy cũng không có chứng cứ tóm hắn, không ngờ lần này lại bị ngươi tóm được.
Ngươi đúng là đã lập được đại công!”
“Không có gì, chỉ là vận khí của ta tốt thôi!” Triệu Thụy cười cười, nói qua loa.
“Một chọi năm, đây không phải là nhờ vào vận khí mà làm được.
Ta cũng biết một chút về quá trình đó!”
Triệu Thụy cười nói: “Tin tức của ngươi cũng linh thông thật!”
“Dù sao lần này ngươi cũng lập được đại công, Đỗ Bằng Phi cho dù được cứu sống cũng ở trong tù cả đời, dùng súng bắt cóc, tập kích cảnh sát, giết người không thành, hắc hắc, mỗi cái đó đều là trọng tội.
” Đường lỗi có hơi cười trên đau khổ của Đỗ Bằng Phi nói.
Triệu Thụy lại gật gật đầu phụ họa, lại chuyện phiếm với Đường Lỗi một lúc, rồi dẫn hai mẹ con Tiêu Phương cáo biệt rời đi.
Chỗ ở trước kia của họ vốn đã không an toàn, Triệu Thụy tạm thời đưa họ về ở nhà mình, qua vài ngày lại giúp bọn họ tìm chỗ ở mới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...