Thần Ma Chi Mộ


Bảy tám phút sau, hai viên cảnh sát từ đồn cảnh sát gần đó nhận lệnh cấp trên vội vàng đuổi tới trà lâu Thanh Uyển.
Trương bí thư nhìn xem, đều quen mặt cả, đã từng gặp rồi.
Hắn không khỏi cảm thấy vừa lòng với hiệu suất làm việc và tính cẩn thận của bạn, điều này có thể khiến hắn bớt không ít lời.
“Tìm một cái cớ, mang thằng cha trong nhã gian đó đi cho ta.” Trương bí thư lấy giọng mệnh lệnh, lạnh lùng nói với hai viên cảnh sát “Giam mấy ngày, dạy dỗ thật tốt.

Thằng cha đó liều lắm, hoàn toàn không coi ta ra gì.”
“Đúng là chán sống rồi.” Một viên cảnh sát mỉm cười vỗ mông ngựa “Lại dám làm khó dễ Trương bí thư ngài.

Bọn tôi lập tức tìm cớ bắt hắn.”
Viên cảnh sát kia không dám tỏ ra yếu kém, vội cười nịnh nọt: “Đúng đó.

Ai chẳng biết ngài là người tâm phúc của Thạch thư kí, hắn đã hung hăng như vậy, đúng là chán sống rồi!”
Trương bí thư lộ ra một nụ cười, lạnh nhạt nói: “Vậy phải làm khổ các ngươi rồi.

Làm việc cho sạch sẽ gọn gàng, không để người ta nắm được chỗ sơ hở, biết chưa?”

“Ngài cứ yên tâm.” Hai viên cảnh sát đồng thanh bảo đảm.
Nói xong, hai viên cảnh sát dùng sức mở cửa nhã gian, xông vào trong, quát lớn: “Cảnh sát tra án, lấy giấy chứng minh ra!”
Triệu Thụy thính tai, đã nghe sạch những lời Trương bí thư nói với hai tên này, trong lòng tự nhiên rõ ràng ý tứ của chúng.

Bất quá, hắn vẫn hết sức phối hợp rút giấy chứng minh ra đưa cho một viên cảnh sát, rồi cười cười tiếp tục uống trà, muốn xem sự tình rốt cuộc phát triển tới đâu.
Hai viên cảnh sát cầm giấy chứng minh xem xét, rồi hung hăng giậm chân xuống đất, thô bạo quát: “Đây là đồ giả! Ngươi đi theo chúng ta.

Bọn ta hoài nghi ngươi có liên quan tới vụ cướp có súng gần đây!”
Triệu Thụy cười cười, muốn đổ tội cho người khác thiếu gì cách, hắn ngồi im bất động, giọng châm chọc: “Cướp có súng? Có vụ cướp thật hay các ngươi bịa ra đó? Nếu ta không muốn theo các ngươi thì sao?”
Hai viên cảnh sát thấy Triệu Thụy phản kháng, không khỏi đại nộ: “Ngươi dám chống lại pháp luật!”
Triệu Thụy khinh thường nhếch mép: “Chống lại pháp luật? Các ngươi đại biểu cho pháp luật gì? Xu nịnh bợ đỡ, nối giáo cho giặc cũng gọi là pháp luật? Nói trắng ra.

Hai ngươi chẳng qua chỉ tìm cớ, đem ta tới đồn cảnh sát giam vài ngày, để trút giận giùm Trương bí thư, chẳng phải sao? Tới giúp đỡ thì nói giúp đỡ, còn làm bộ đại nghĩa lẫm liệt.”
Trương bí thư vốn đứng ngoài nhã gian xem tình hình, thấy Triệu Thụy nói toạc ý đồ của hắn, bèn chẳng thèm che đậy nữa, chầm chậm bước tới gần Triệu Thụy, đẩy đẩy gọng kính, trên mặt mang nụ cười của người thắng lợi, miệng nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta nói ngươi có tình nghi, là ngươi có tình nghi, biết không? Ngươi cũng không xem ta là ai! Lại dám làm khó dễ ta, đúng là chán sống rồi! Đi ngồi tù vài ngày, tự kiểm điểm cho tốt đi.”
Nói xong cười ha ha, phất tay, ra hiệu cho hai viên cảnh sát động thủ.

Hai viên cảnh sát cũng rút còng tay ra, lộ vẻ hung thần ác sát, chuẩn bị nhào tới Triệu Thụy.
Triệu Thụy mới tới, tuy không muốn gây chuyện rắc rối, nhưng bị người ức hiếp, tự nhiên sẽ không sợ sệt mà lui, càng huống chi chỉ là hai phàm nhân, hắn muốn giải quyết đúng là dễ như trở bàn tay.
Trương bí thư thấy vẻ ung dung của Triệu Thụy, trong lòng càng thêm giận dữ, liên tục thúc đẩy hai viên cảnh sát mau động thủ, giải quyết Triệu Thụy trước khi Thạch thư kí tới, để dọn trống nhã gian.
Đang lúc hỗn loạn, một giọng nam mang vài phần uy nghiêm trầm ổn từ phía sau mọi người truyền tới: “Ở đây xảy ra chuyện gì? Sao loạn xà cào vậy?”
Triệu Thụy nhìn theo tiếng nói, chỉ thấy một người đàn ông năm mươi mấy tuổi, mặt chữ quốc, mày rậm mũi sư tử, thần tình uy nghiêm đi cùng một nam tử mập mạp ba mươi mấy tuổi, bước tới cửa.
Trương bí thư vừa thấy ông ta, đầu tiên là ngẩn ra, liền đó lập tức thu lại bộ dạng hung hăng hống hách, lấy ra bộ dạng cung cung kính kính kêu một tiếng Thạch thư kí, tiếp đó lại cười: “Ngài sao giờ đã tới rồi? Tôi còn cho rằng ngài một lúc nữa mới tới?”
Hai viên cảnh sát cũng vội vàng dừng hành động bắt Triệu Thụy lại, hấp tấp theo sau Trương bí thư, hành lễ với người đàn ông kia.
Thạch thư kí không đáp, chỉ hơi cau mày liếc mắt trong phòng một vòng: “Chỗ này rốt cuộc là chuyện gì?”
Trương bí thư tuy quan hệ với Thạch thư kí tương đối thân mật, bất quá Thạch thư kí làm quan thanh liêm, mà chuyện Trương bí thư vừa làm, hoàn toàn do hắn tự tác chủ trương, một khi đồn ra, thanh danh của Thạch thư kí ít nhiều cũng bị ảnh hưởng, Thạch thư kí khẳng định cũng sẽ rất bất mãn với Trương bí thư.
Vì vậy, Trương bí thư không dám nói thật, bèn kiếm cớ qua loa.
Lúc này, nam tử bên cạnh Thạch thư kí bỗng đẩy hắn ra, bước tới gần Triệu Thụy, kinh hỉ la lên: “Triệu tiên sinh, ngươi sao lại ở đây?”
Triệu Thụy nhìn kĩ một cái, không khỏi cảm thấy bất ngờ, người này lại là người hắn mới cứu trị mấy ngày trước ở Thương Hải, Hồng Hạc đạo nhân!
“Đúng rồi, thật là khéo nha! Ngươi sao lại không về Hoa Sơn? Không phải ta đã nói, sau khi thụ thương phải nghỉ ngơi thật tốt sao?”
“Ta tới đây xử lý chút việc nhỏ, xử lý xong, ta chuẩn bị về Hoa Sơn chậm rãi tu dưỡng.” Hồng Hạc đạo nhân cười nói.
Thạch thư kí nãy giờ đứng ngoài cửa, thấy Hồng Hạc đạo nhân thân thiết với thanh niên bên trong, không khỏi giật nảy mình.

Vị Hồng Hạc tiên trưởng này là lão tổ tông của một họ Thạch nhà hắn, thân phận siêu thoát, pháp lực thông thần, thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Lúc hắn còn nhỏ, vì cơ duyên xảo hợp có gặp Hồng Hạc tiên trưởng, lại tiếp thụ được một ít chỉ điểm về luyện khí từ Hồng Hạc tiên trưởng.
Tuy chỉ là phép luyện khí thô thiển nhất, nhưng cũng khiến hắn thân thể cường kiện, tinh lực hơn người, mấy chục năm xa rời bệnh tật.
Trong mấy năm trước, hắn từng gặp Hồng Hạc mấy lần, mỗi lần gặp, Hồng Hạc tiên trưởng mặt mày đều y như cũ, thần tình quắc thước, không có vẻ già, hắn lại từ một đứa trẻ tiến vào hàng ngũ trung niên, hai mai đã có tóc bạc.
Chính vì vậy, hắn càng thêm sùng kính với Hồng Hạc đạo nhân.
Trong lòng hắn, Hồng Hạc tiên trưởng là một tồn tại xa rời trần thế, siêu phàm thoát tục, giống như tiên nhân, khiến người ta sinh ra kính sợ trong lòng.
Không ngờ Hồng Hạc tiên trưởng lại tỏ vẻ nhiệt tình, tôn kính với một thanh niên nhìn có vẻ bình thường như vậy!
Thạch thư kí không khỏi kinh dị đánh giá Triệu Thụy mấy cái, càng nhìn càng cảm thấy bối cảnh của người trẻ tuổi này chỉ sợ không đơn giản vậy.
Trương bí thư lại sắc mặt đại biến, thanh niên trong nhã gian này lại quen biết với khách của Thạch thư kí, hắn vừa rồi đắc tội, chỉ sợ có chút không hay rồi.
Hắn tâm hoảng ý loạn, gấp đến mức đầu chảy mồ hôi, nhưng lại chẳng nghĩ ra chút đối sách nào.
Đúng lúc này, Hồng Hạc đạo nhân lại mở miệng: “Triệu tiên sinh, ngươi lúc này có phải có phiền phức gì không?”
“Đúng đó! Quả là có chút phiền phức.” Triệu Thụy gật gật đầu, không gấp không chậm nói: “Ta đang ngồi ở đây uống trà, vị Trương bí thư này đột nhiên xông vào nói, nhã gian này Thạch thư kí đã đặt rồi, bức ta đổi phòng khác.

Ta không biết thật giả, không chịu đổi, vị Trương bí thư này lại gọi ra hai cảnh sát, tra giấy chứng minh của ta, còn nói ta có quan hệ với vụ cướp có súng nào đó, chuẩn bị mang ta về thẩm vấn đó!”
“Có chuyện này sao?” Thạch thư kí đứng một bên nghe, mặt liền trầm xuống, ánh mắt sắc bén nhìn Trương bí thư, không giận mà uy.
Trương bí thư trong lòng hồi hộp, biết sự tình đã bại lộ, hắn cũng không dám chối cãi, chỉ chầm chậm gật đầu.
“Ẩu tả! Đúng là ẩu tả! Trà lâu nhiều nhã gian như vậy, sao cứ phải chọn gian này!” Giọng Thạch thư kí nâng cao lên vài phần, mặt lộ vẻ giận.
“Bởi vì.


Bởi vì… tôi cảm thấy hoàn cảnh gian này tốt nhất…” Trương bí thư đang định giải thích cho mình, đã bị Thạch thư kí cười lạnh cắt ngang: “Ngươi lại đoán được tâm tư của ta, ta chưa nói gì, ngươi đã thay ta làm chủ! Người ta không chịu đổi, ngươi lại động dụng lực lượng cảnh sát, đuổi người ta ra! Quyền lực lớn thật! Nếu đồn ra ngoài, đều nói rằng ta bảo ngươi làm vậy!”
Trương bí thư sắc mặt đại biến, mồ hôi như mưa.
Thạch thư kí đã nói tới “quyền lực lớn”, tiền đồ chính trị của hắn chỉ sợ phải đi tong hết rồi!
Hai viên cảnh sát càng hãi hùng khiếp vía, không dám cả thở mạnh một cái.
“Mất mặt! Ba người các ngươi đúng là làm ta mất mặt hết rồi!” Thạch thư kí mạnh mẽ đập bàn “Mau xin lỗi vị Triệu tiên sinh này cho ta!”
Trương bí thư bị chửi cho một trận, trong lòng biết ấn tượng của Thạch thư kí đối với mình đã trở nên xấu lắm, trong lòng không khỏi vừa tức vừa giận, oán hận với Triệu Thụy không khỏi càng sâu thêm một tầng.
Hắn đương nhiên không muốn cúi đầu nhận lỗi với Triệu Thụy, chỉ là cấp trên tự thân hạ lệnh, hắn không dám không theo, chi đánh cố nén nộ khí đầy bụng, hơi khom người với Triệu Thụy, miễn cưỡng lôi ra một nụ cười: “Vừa rồi tôi công tác quá độ có chút thô bạo, Triệu tiên sinh ngàn vạn lần đừng để trong lòng.

Tôi ở đây xin lỗi ông.”
“Xin lỗi hả, không cần đâu.” Triệu Thụy xua xua tay, cười cười “Bất quá Trương bí thư, nhãn lực của ông có hơi đề cao nhỉ.”
Câu này của hắn tuy qua loa hời hợt, nhưng hàm ý bên trong lại là châm chọc Trương bí thư mắt chó nhìn người thấp.
Trương bí thư lanh lẹ như vậy, sao không rõ ý tứ của hắn, liền thiếu chút nữa nổ tung cả phổi ra.
Hắn trả thù Triệu Thụy không thành, lại bị Thạch thư kí mắng một hồi, bị bắt xin lỗi, mà còn bị chọc thành con chó!
Hắn chỉ cảm thấy một cổ nộ khí chẹn ngay ngực, muốn nuốt không xuống, muốn phun không dám phun ra, làm mặt hắn thoạt xanh thoạt đỏ, thảm hại hết cỡ.
Triệu Thụy nhìn rõ biểu tình của Trương bí thư, hắn rất hứng thú, không nhịn được cười ha ha, sự bực dọc trong lòng liền tan đi, cũng lười chẳng muốn chấp nhặt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui