Tạp Mã thần vu thấy Hóa Cốt Vu Long của mình bị đánh cho máu thịt mơ hồ, không khỏi kinh hãi muốn xỉu.
Vừa rồi nếu không phải lão thấy trước, bỏ qua khống chế tinh thần với Hóa Cốt Vu Long, chạy đi thật xa, lão chỉ sợ cũng y như Hóa Cốt Vu Long, bị Đệ nhị nguyên thần của người mang mặt nạ bạc phóng ra đánh thành thịt nhão!
Tạp Mã thần vu nằm trên đất, ngóc đầu lên nhìn Triệu Thụy lơ lửng trên không, trong lòng trào lên nỗi sợ hãi khó bề áp chế.
Lão vạn vạn lần không ngờ, người mang mặt nạ bạc thần bí này, không chỉ vạn độc bất xâm mà còn tu luyện thành Đệ nhị nguyên thần khủng bố và cường đại!
Đây là pháp quyết cường đại tu luyện Đệ nhị nguyên thần chỉ thời kì viễn cổ mới có!
Tu chân giới hiện đại, công pháp thần kì như vậy sớm đã biến mất không thấy đâu, cho dù tu chân giả bác học nhất cũng chỉ nghe danh chứ chưa từng tận mắt chứng kiến!
Trong lòng Tạp Mã thần vu nổi lên một cảm giác vô cùng bất lực, đồng thời cảm thấy hối hận sâu sắc, hối hận mình tự đại, hối hận mình lẽ ra không nên đối địch với tu chân cường giả thế này.
Trong vô tận sợ hãi và hối hận, trong lòng lão cũng tồn tại một tia nghi vấn: Vì sao lần trước lúc chiến đấu với người mang mặt nạ bạc, người mang mặt nạ bạc này lại nhỏ yếu đến thế, vì sao từ đầu không phóng Đệ nhị nguyên thần ra?
Lão không biết, đó là vì Triệu Thụy sợ Đệ nhị nguyên thần bị thương do Luyện Hồn Độc Viêm.
Triệu Thụy tuy luyện thành Vạn Tích chi thể, nhục thân như một kiện tích độc thánh bảo, cho dù độc tính có ngụy dị, kịch liệt hơn nữa cũng ngăn cản được.
Thế nhưng, Đệ nhị nguyên thần của hắn lại không có năng lực đó, Luyện Hồn Độc Viêm vẫn có thể tạo thành thương hại nghiêm trọng cho nó.
Vì vậy, Triệu Thụy mới chờ đến lúc quan trọng cuối cùng mới phòng Đệ nhị nguyên thần ra, dành cho Tạp Mã thần vu một công kích mãnh liệt nhất, khiến lão triệt để mất sức chiến đấu, mất cơ hội phản kích!
Theo kết quả trước mắt mà thấy, cách làm của Triệu Thụy hết sức thành công.
Triệu Thụy từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống Tạp Mã thần vu nằm trên đất, chầm chậm bay tới.
Hắn đã thu được thắng lợi cuối cùng, bây giờ là lúc kết thúc mọi thứ.
Tạp Mã thần vu sợ hãi nhìn Triệu Thụy chậm chạp tới gần, cơ bắp trên mặt hơi co rút lại.
Trong lòng lão phi thường rõ ràng, khi người mang mặt nạ bạc này tới gần lão, chính là lúc lão bị hủy diệt.
Với thực lực trước mắt của lão, không thể chống lại công kích của người mang mặt nạ bạc, nếu như muốn sống, trừ phi dùng huyết độn chi pháp để chạy ra ngoài, không còn con đường nào khác.
Tạp Mã thần vu nghiến răng, miễn cưỡng áp chế thương thế trong cơ thể, rồi phun ra một ngụm máu, cấp bách ngâm tụng một câu chú văn.
“Phù” một tiếng, thân thể lão ảo hóa thành một cụm bụi máu, nhanh chóng chui xuống lòng đất.
Trong chớp mắt, quá nửa lượng bụi máu đã tiến vào trong đất, chỉ còn một chút xíu ở ngoài.
Triệu Thụy thấy Tạp Mã thần vu thi triển ra huyết độn chi pháp, liền biết Tạp Mã thần vu muốn chạy trốn.
Hắn lạnh lùng cười một cái, hắn sẽ không thả hổ về rừng như thế,với sự hung ác tàn nhẫn của Tạp Mã thần vu, có thù dù nhỏ cũng phải báo, nếu để lão đi, về sau sẽ mang tai họa vô cùng tới cho mình!
Triệu Thụy đề khởi một cổ chân khí, trút vào trong Thị Huyết ma đao, huyết sắc quang nhận trong tay hắn liền trở nên rực rỡ chói mắt hơn.
Triệu Thụy quát lớn một tiếng, giơ cao huyết sắc quang nhận to lớn, rồi chém mạnh xuống mặt đất một cái.
Huyết sắc quang nhận xé rách không khí, phát ra tiếng rít bén nhọn, ầm ầm chém lên mặt đất.
Đất cát trên mặt đất như gợn sóng, lật sang hai bên cùng với cây cỏ vỡ vụn.
Một vết nứt sâu đến bảy tám mét, dài hai mươi mấy mét chia quả đồi vốn gồ ghề lồi lõm thành hai nửa!
Tạp Mã thần vu lúc này đã không còn kịp ẩn trốn, gặp công kích cuồng mãnh thế này, huyết độn chi pháp của lão liền thất bại, hiện ra thân hình.
Huyết sắc quang nhận bén nhọn với thế như sấm sét chém lên thân thể lão, chân khí cuồng mãnh trút vào trong cơ thể phá hủy toàn bộ kinh mạch, xương cốt của lão!
Tạp Mã thần vu phát ra một tiếng kêu thảm tuyệt vọng, bị đập tan xương nát thịt, biến thành một đống máu thịt bầy nhầy, lẫn trong bùn đất, khó bề phân biệt.
Thần vu khủng bố từng thanh danh hiển hách trong tu chân giới, vùi thân trong quả đồi nhỏ vô danh này.
Triệu Thụy diệt xong Tạp Mã thần vu, chuẩn bị rời đi, một quả cầu lấp lánh ánh đen đột nhiên hấp dẫn sức chú ý của hắn.
Hắn khom người, nhặt lấy viên cầu, cẩn thận đánh giá một lúc, rất nhanh nhận ra đó là Trữ vật giới chỉ của Tạp Mã thần vu.
Thông thường mà nói, tu chân cường giả đẳng cấp của Tạp Mã thần vu sẽ cất trong Trữ vật giới chỉ, mang theo bên người bảo vật tương đối không tệ.
Triệu Thụy nhướn nhướn mày, cảm thấy có lẽ mình sẽ tìm được trong đó một hai thứ có ích.
Hắn cẩn thận tìm kiếm trong Trữ vật giới chỉ của Tạp Mã thần vu một hồi.
Các loại trân bảo Tạp Mã thần vu cất giữ mấy trăm năm đều chất thành một ngọn núi nhỏ.
Bất quá, trừ một số thiên tài địa bảo có tác dụng với việc luyện đan của Triệu Thụy ra, cơ hồ không có thứ gì tương đối đặc biệt.
Triệu Thụy có chút thất vọng đang dịnh rời đi, đột nhiên phát hiện một cái hộp nhỏ được đặt một cách ngay ngắn trong cả đống bảo vật, tỏ ra thập phần quan trọng.
Triệu Thụy có chút kì quái mở cái hộp gỗ đó ra, bên trong chỉ bỏ bốn bức vẽ miêu tả không giống nhau.
Triệu Thụy chắp bốn bức vẽ này lại, phát hiện chúng lại rất ăn khớp với nhau, còn thiếu một bức nữa là có thể thành một tàng bảo đồ hoàn chỉnh.
Trong lòng Triệu Thụy không khỏi nhảy lên, đột nhiên nghĩ, bốn bức vẽ này có phải là bốn bức tàng bảo đồ còn lại về mảnh vỡ của Phong Thần chi thư mà mình khổ cực tìm kiếm lâu nay không?
Hắn vội vàng lấy bức tàng bảo đồ mình kiếm được ra khỏi Càn Khôn giới chỉ, chắp với bốn bức kia.
Tuy giấy vẽ khác nhau, nhưng khi chắp lại, đường nét trên mặt lại hiện ra hoàn mĩ!
Thành công rồi!
Triệu Thụy tuy có chút chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn cảm thấy khó tin, không khỏi nhất thời ngẩn ra nhìn tàng bảo đồ trong tay, chưa tỉnh táo lại.
Mấy tháng nay hắn vì tìm kiếm năm bức tàng bảo đồ này mà chạy đông chạy tây, không ngại vất vả.
Thế nhưng, hắn mất vô số tâm lực mới kiếm được một trong năm bức, bốn bức còn lại không có chút đầu mối nào.
Hắn vốn cho rằng, muốn tìm đủ năm bức đó còn phải tốn một đoạn thời gian dài, còn phải phí một lượng lớn tinh lực.
Không ngờ hắn lại phát hiện ra đủ bốn bức trong Trữ vật giới chỉ của Tạp Mã thần vu!
Đây đúng là đi mòn cẳng chẳng tìm thấy, tìm được thì lại chẳng tốn công!
Cho dù Triệu Thụy xưa nay lãnh tỉnh, lúc này cũng không khỏi tươi cười rạng rỡ, hoan hỉ không thôi.
Qua hẳn một lúc hắn mới định thần lại, cầm tàng bảo đồ cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy chuyện này tuy xảo hợp nhưng thật ra cũng là tất nhiên.
Lúc đầu thủ hạ Luke đại linh vu của Tạp Mã thần vu đến Thương Hải, sau khi tìm được một bức tàng bảo đồ liền vội vàng rời đi, điều này đã chứng tỏ Tạp Mã thần vu đã tìm kiếm tàng bảo đồ khắp nơi từ rất sớm.
Chỉ là lão không ngờ, những tàng bảo đồ lão cực khổ tìm kiếm lại tiện nghi cho Triệu Thụy!
Triệu Thụy nghĩ thông chỗ này, bắt đầu nhìn xem đường nét vẽ trên tàng bảo đồ.
Bức tàng bảo đồ này vẽ hơn ngàn năm trước, thời thế thay đổi, địa hình địa mạo của Thương Hải đã xảy ra biến đổi nghiêng trời lệch đất.
Muốn cầm bức tàng bảo đồ này trực tiếp đi tìm Phong Thần chi thư, hiển nhiên là người ngu nói mộng.
Hắn cần phải nghĩ cách đối chiếu địa hình xung quanh Thương Hải hiện tại và địa hình trong tàng bảo đồ mới được.
Đã có được năm bức tàng bảo đồ, Triệu Thụy cũng không gấp phá giải lập tức, bỏ tàng bảo đồ vào Càn Khôn giới chỉ, rồi bước tới gần Hóa Cốt Vu Long đang thoi thóp.
Hóa Cốt Vu Long này là sinh vật hắc ám cường đại trong hắc ám thâm uyên, nội hạch của nó ẩn chứa linh lực dồi dào phi thường.
Nếu có thể hấp thu linh lực bên trong, sử dụng cho mình, có chỗ tốt lớn với việc tu luyện của tu chân giả.
Triệu Thụy cầm Thị Huyết ma đao nhắm chuẩn lồng ngực Hóa Cốt Vu Long vung một cái, cắt ra một cái miệng lớn, rồi chui cả người vào đó, lần mò trong đó một trận.
Qua một lúc, hắn máu me đầm đìa từ bên trong chui ra, trên tay cầm một quả cầu to cỡ quả bóng đá lấp lánh quang mang kì dị màu tím đen.
Linh lực cường đại từ bên trong bay ra khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Đây chính là nội hạch của Hóa Cốt Vu Long, là cội nguồn sức mạnh của Hóa Cốt Vu Long!
Triệu Thụy đánh giá rất lâu, rồi mới bỏ quả nội hạch đó vào Càn Khôn giới chỉ.
Chiến đấu với Tạp Mã thần vu tuy gian khổ, nhưng thu hoạch của hắn khá lá phong phú.
Hắn cảm thấy, nếu như mỗi lần đều thu hoạch phong phú thế này, cho dù mỗi ngày một trường kịch chiến cũng không tệ.
Dọn dẹp một phen, chôn cất thi thể của Hóa Cốt Vu Long, Triệu Thụy trực tiếp bay về nội thành Thương Hải, bắt đầu ra tay chuẩn bị so sánh tàng bảo đồ, tìm kiếm mảnh vỡ của Phong Thần chi thư trong thành phố Thương Hải.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...