Thần Ma Chi Mộ


Mấy tên lưu manh đột nhiên biến mất tịnh không hấp dẫn sự chú ý của nhiều người lắm, bởi vì bọn chúng trước giờ đều thần xuất quỷ một, hành tung bất định.
Đối với rất nhiều cư dân quanh đó mà nói, sự biến mất của mấy tên anh chị này lại là một chuyện tốt.
Chí ít lúc bọn họ ra ngoài, cũng tạm thời không phải hoảng hốt lo sợ.
Theo bọn họ thấy, năm người Liêu Duy giống như đột nhiên bốc hơi, không lưu lại bất cứ dấu vết gì.
Triệu Thụy tịnh không biết Tạp Mã thần vu đã đến Thương Hải, hắn ngoại trừ tăng thời gian tu luyện ra, mọi thứ đều như cũ, không thay đổi gì nhiều lắm.
Sáng sớm hôm đó, hắn rửa mặt súc miệng một lượt, tùy tiện ăn sáng, rồi đến phòng mạch như thường lệ.
Lúc này đã là tháng tư, xuân ấm hoa nở, ánh nắng tươi đẹp, gió nhẹ thổi qua người, khiến người ta lơ mơ buồn ngủ.
Triệu Thụy đến phòng mạch, không có bệnh nhân chờ khám, mà chủ tiệm đĩa Hồ Cương bên cạnh lại dời ghế ra ngồi ngay cửa tiệm đĩa, lờ đờ phơi nắng.
“Này, Triệu bác sĩ, ngươi đi làm trễ rồi.” Hồ Cương chào hỏi Triệu Thụy, đùa.
Triệu Thụy một tay cầm chìa khóa, mở cửa phòng mạch, cười đáp: “Đúng đó, may là không ai trừ lương của ta.”
“Đó là chỗ tốt của việc tự mình làm chủ.” Hồ Cương cười “Ngươi có chuyện gì không? Nếu không, ra ngoài sưởi nắng, nói chuyện phiếm.”
“Tốt.” Triệu Thụy thấy không ai tới khám, dời ghế ra ngồi ngoài cửa.

bắt đầu tán dóc tràng giang đại hải với Hồ Cương.
Hai người tán gẫu một lúc, Hồ Cương như bỗng nhớ lại cái gì, đột nhiên nói: “Đúng rồi, hôm qua vợ ta gọi điện, nói ở chỗ cô ấy xuất hiện một ngôi nhà ma, rất đáng sợ.

Phàm là người đến gần ngôi nhà ma đó đều biến mất không thấy đâu.”
Hồ Cương không phải người Thương Hải, nhưng bạn gái hắn thì phải, trú ở đường Vạn Niên khu ngoại ô phía bắc, Triệu Thụy lúc trước nói chuyện với Hồ Cương đã từng nghe nói.
“Nhà ma?” Triệu Thụy cười cười, làm một tu chân giả, hắn tự nhiên biết trên thế giới này xác thật có quỷ quái.

Bất quá, thông thường quỷ quái sẽ không trắng trợn đi lang thang trong thành phố của con người.
Còn như những tin đồn lưu truyền trong dân gian, thông thường đều là ai đó hoa mắt say rượu, rồi nghe nhầm đồn bậy, không có bao nhiêu chỗ đáng tin.
Hồ Cương thấy Triệu Thụy dường như chẳng tin lắm, bèn vội vàng nói: “Triệu bác sĩ, ngươi ngàn vạn lần đừng có không tin.

Ta nói thật đó, tuyệt đối không lừa ngươi.

Vợ ta bây giờ bị dọa đến buổi tối không dám ra ngoài.

Nghe nói, mấy tên lưu manh vốn xưng bá ở đó cũng bốc hơi trong một đêm, không có tin tức gì.

Chỉ sợ bị căn nhà ma đó nuốt mất rồi.”
“Vậy thì đúng là bất hạnh.” Triệu Thụy giang hai tay ra, cười nói.
Hồ Cương còn muốn thuyết phục Triệu Thụy, nhưng lúc này, hắn thấy phía xa có một nữ hài xinh đẹp mặc áo tím, quần jean xanh nhạt, được một nam tử dìu đỡ, đi cà nhắc tới.
Hắn đành nuốt câu nói trong miệng xuống, chỉ phía sau lưng Triệu Thụy nói: “Này, ngươi có sinh ý tìm tới cửa rồi!”
Triệu Thụy quay lại nhìn nữ kí giả Tô Lôi đến phía sau hắn không xa.
“Tô tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt rồi.” Triệu Thụy đứng dậy, chào hỏi Tô Lôi.
“Là ngươi?” Tô Lôi cũng nhận ra Triệu Thụy là nam tử mình gặp ngoài cổng chung cư mấy ngày trước, không khỏi hơi có chút kinh ngạc: “Ngươi là Triệu bác sĩ?”
“Là ta.” Triệu Thụy mỉm cười gật gật đầu, đỡ Tô Lôi vào phòng mạch, hỏi: “Chân sao rồi?”
“Sáng sớm hôm nay ra khỏi cửa, mang giày cao gót, lại đi quá gấp, không cẩn thận bị trật chân.”

Triệu Thụy vén quần jean của Tô Lôi, cẩn thận nhìn ngó.
Da Tô Lôi trắng nón mà trơn mịn, giống như mỡ dê, lấp lánh dụ người dưới ánh nắng.
Bất quá, chỗ mắt cá lại bầm tím, sưng to như cái bánh bao.
Triệu Thụy đưa tay chạm nhẹ vào, Tô Lôi bị đau cau mày liễu, hít nhẹ một hơi khí lạnh.
“Không có trở ngại gì lớn, đầu xương cũng không bị thương, xoa chút thuốc, tu dưỡng vài ngày là có thể chạy nhảy khắp nơi, từ từ sẽ tốt thôi.” Triệu Thụy dùng chân khí kiểm tra một lần, cũng đề xuất kiến nghị của mình.
“Câu này của ngươi giống y chang bác sĩ khoa chỉnh hình trong bệnh viện.

Nếu phiền phức như vậy, ta cũng không đặc ý tới chỗ ngươi trị liệu.” Tô Lôi tựa hồ không vừa lòng với chẩn đoán của hắn “Còn có một bài phỏng vấn hết sức quan trọng đang chờ ta, ta hi vọng ngươi có thể khiến cái chân ta lập tức tốt lên.”
“Cô coi tôi là thần tiên sao?” Triệu Thụy nghiêng đầu, lé mắt nhìn cô.
“Không có, ta chỉ coi ngươi là thần y.” Tô Lôi cười thân thiết vô cùng “Ta nghe thanh danh của ngươi từ cục trưởng cục vệ sinh Lâm Vạn Hòa, ngươi đến loại tuyệt chứng đó cũng trị khỏi nổi, chút thương tích nho nhỏ của ta hẳn không tính là gì.

Nếu như yêu cầu của vết thương ta cũng không làm được, thì có chút tổn thương cho danh hiệu của ngươi đấy!”
Triệu Thụy cười cười: “Ta trước giờ đều chưa từng cho rằng mình là thần y gì.

Cho nên ta cũng không có danh hiệu nào để tổn thương.”
“Chẳng lẽ không có cách nào sao?” Trên mặt Tô Lôi lộ vẻ chán nản “Cuộc phỏng vấn của ta không phải sẽ bị lỡ sao?”
“Phỏng vấn gì vậy? Quan trọng lắm sao?” Triệu Thụy thuận miệng hỏi một câu.
“Khu đường Vạn Niên, đoạn thời gian này thường có người mất tích, cho nên ta muốn qua đó điều tra.”

“Đường Vạn Niên?” Hồ Cương vừa nghe liền chen vào “Cô nói căn nhà ma ở đó hả?”
“Nhà ma?” Tô Lôi hơi ngẩn ra, liền đó tỉnh ngộ: “Đúng đó, người cung cấp tin quả thật nói vậy.

Anh rành tình huống ở đó lắm hả?”
“Không, không rành lắm.

Chỉ là bạn gái tôi ở gần đó, lúc đêm qua gọi điện có nói với tôi.

Vừa rồi tôi nói có nói với Triệu bác sĩ, bất quá Triệu bác sĩ dường như không tin lắm.”
“Thật ra… tôi cũng không tin lắm.” Tô Lôi miễn cưỡng lôi ra một nụ cười mỉm, giọng nói lại không xác định lắm.
Nếu trước chuyện xảy ra trên đường cao tốc ra sân bay, cô tuyệt đối sẽ khịt mũi khinh bỉ với những chuyện kiểu này.
Nhưng trải qua cảnh chấn động kiểu đó rồi, cô bây giờ chỉ cảm thấy, trước khi tra rõ ra sự thật, mọi thứ đều có thể.
Triệu Thụy không mở miệng nói, chỉ nhìn vết thương của Tô Lôi, suy nghĩ gì đó.
Kì thật hắn có cách trị khỏi vết thương cho Tô Lôi trong thời gian ngắn.
Chỉ là phải dùng một số thiên tài địa bảo quý hiếm.
Chân Tô Lôi chỉ bị thương nhẹ, không có trở ngại lớn cho thân thể, nghỉ ngơi vài ngày sẽ bình phục, dùng những dược tài quý hiếm đó hết sức lãng phí.
Bất quá, Triệu Thụy suy nghĩ một lúc, cuối cùng quyết định trị khỏi cho Tô Lôi.
Bởi vì cái kêu là nhà ma đó, ít nhiều gì cũng hấp dẫn lòng hiếu kì của hắn, không cần biết trong đó có quỷ quái không, hắn đều muốn nhìn xem, rốt cuộc là chuyện gì.
Còn như Tô Lôi, tự nhiên là người dẫn đường tốt nhất.
“Há.

Tôi vừa nghĩ ra một cách, có lẽ giúp cô bớt sưng nhanh chóng.” Triệu Thụy nói.

“Thật sao?” Trong mắt Tô Lôi lại cháy lên vài tia hi vọng.
Triệu Thụy gật gật đầu, trực tiếp tiến vào phòng, phối chế một ít thuốc cao hiệu quả nhanh rồi đi ra, cởi giày Tô Lôi, nắm bàn chân xinh xắn như ngọc của cô trong tay, sau cùng thoa từng lớp cao lên vết thương của Tô Lôi.
Thuốc cao đo vừa thoa lên, Tô Lôi liền cảm giác từng trận ngứa trào lên từ mắt cá chân, cục sưng ở chân nhanh chóng biến mất với tốc đổ thần kì, cảm giác đau đớn trước kia cũng dần dần yếu đi!
Qua vài phút sau, mắt cá chân cô đã triệt để bình phục, không còn chút nào khác thường!
Tô Lôi không khỏi mừng ngoài tưởng tượng, không ngờ y thuật của Triệu Thụy lại cao siêu như vậy, chỉ trong vài phút ngắn ngủi đã trị khỏi vết thương cho cô!
Phải biết, cô vốn không hi vọng thương thế của mình sẽ khỏi trong thời gian ngắn!
Đi đi lại lại trên đất mấy vòng, sau khi tin chắc mắt cá chân mình đã hoàn toàn bình phục, Tô Lôi hoan hỉ cười cảm ơn: “Cảm ơn anh, Triệu bác sĩ.

Y thuật của anh thật là thần kì, khiến người ta đại khai nhãn giới.”
“Bình thường thôi, quá khen rồi.” Triệu Thụy mỉm cười nói “Cô mau đi phỏng vấn đi, nếu không sợ trễ mất.” Tô Lôi cười đáp ứng một tiếng, trả tiền thuốc rồi mang tiểu Chu quay phim dìu cô tới lúc trước, rời phòng mạch đi đường Vạn Niên phỏng vấn.
Chờ Tô Lôi đi không lâu, Triệu Thụy đóng cửa phòng mạch, theo sau bọn họ một khoảng xa.
Tô Lôi và Tiểu Chu đáp xe tới đường Vạn Niên, rồi tìm cư dân quanh đó hỏi rõ địa chỉ ngôi nhà ma trong lời đồn, tìm tới đó.
Hai người tìm đến khu vườn bỏ hoang đó, đi vào.
Trong và ngoài khu vườn giống như hai thế giới.
Ngoài vườn, sắc xuân rực rỡ, ánh nắng xán lạn.
Trong vườn lại một mảnh yên lặng, khí tức lạnh lẽo.
“Khu vườn này thật yên tĩnh à! Im đến khiến người ta hơi sợ.” Tô Lôi tuy trước giờ lớn mật, nhưng trong lòng cũng hơi có chút hoảng sợ.
“Đúng thật, trong ngoài khu vườn như hai thế giới.” Tiểu Chu cũng gật đầu phụ họa.
“Ồ? Chờ chút.” Tô Lôi bước lên mấy bước, đột nhiên ra hiệu im lặng, ngừng bước “Anh có nghe tiếng gì không?”
“Tiếng?” Tiểu Chu nghiêng tai lắng nghe một hồi, rồi gật gật đầu: “Ừm, có tiếng sột soạt, dường như có thứ gì đó chui luồn dưới đất.”
Tiếng anh ta vừa dứt, bùn đất trên mặt đất đột nhiên lật sang hai bên, một con rết dài đến sáu bảy mét, đủ hai tầng lầu đột nhiên từ dưới đất chui lên, há rộng cái miệng như chậu máu, xuất hiện trước mặt hai người!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui