Thần Ma Chi Mộ


Từ Vinh Phong hung hăng trừng mắt nhìn người mang mặt nạ bạc trước mặt: “Cho ngươi hai lựa chọn, một là coi như không thấy gì cả, lập tức cút xéo khỏi chỗ này cho ta, hai là…”
Hắn vung mạnh cây đao trên tay một cái, phát ra tiếng phá không lăng lệ, thập phần đáng sợ.
Nếu đổi lại là người khác, dưới sự đe dọa như vậy, chỉ sợ đã sớm bị dọa đến hồn bất phụ thể, vội vã bỏ chạy rồi.
Thế nhưng, Triệu Thụy chỉ lạnh nhạt cười nói: “Đây cũng chính là hai lựa chọn ta đưa cho ngươi, ngươi chọn cái nào?”
Từ Vinh Phong vừa nghe Triệu Thụy nói vậy liền đại nộ.
Trên mặt hắn lộ ra thần sắc dữ dằn, nắm chặt trường đao, không nói nhiều lời, vung mạnh trường đao, chém xuống Triệu Thụy.
Từ Vinh Phong hạ thủ tương đối độc ác, bất quá cũng có phân tấc, tịnh không nhắm vào bộ phận yếu hại, mà chém vào vai Triệu Thụy.
Nếu như đao này chém trúng, cơ hồ có thể chém đứt cả đầu xương, nhưng nhất thời nửa khắc, cũng chưa nguy hiểm đến tính mạng.
Từ Vinh Phong tuy độc ác, nhưng cũng không phải thằng ngốc.
Hắn phi thường rõ ràng, nếu như gây ra án mạng, hắn sẽ gặp phiền phức rất lớn.
Triệu Thụy thấy đao bổ nhanh tới, chỉ cười cười khinh thường, hắn khoanh tay, hơi ngẩng đầu, đứng nguyên chỗ cũ không chút động đậy, mãi đến khi mũi đao bén nhọn sắp chạm vào trán hắn, hắn mới không nhanh không chậm duỗi hai ngón tay ra, tùy ý kẹp lại.
Trường đao của Từ Vinh Phong như bị kẹt trong khe đá, đột nhiên dừng lại!
Từ Vinh Phong giật nảy mình, không ngờ người mang mặt nạ bạc trước mắt chỉ dùng hai ngón tay, đã kẹp được đao của mình.
Hắn không khỏi cảm thấy quá mất thể diện, vội dùng sức rút đao ra, muốn rút trường đao ra rồi lại phát động công kích.
Thế nhưng, không quản Từ Vinh Phong dùng lực kiểu gì, thậm chí cả khuôn mặt đều đỏ bừng lên, lấy hết toàn bộ sức mạnh trong đời, vẫn không cách nào rút thanh đao từ trong tay của người mang mặt nạ bạc ra nửa phân!
“Lên! Đều *** lên hết cho ta! Tiêu diệt tên vương bát đản này!”
Từ Vinh Phong thẹn quá hóa giận, nóng nảy quát một tiếng, truyền mệnh lệnh xuống lũ đàn em.
“Mạnh tay!”

“Thả tay!”
“Chém chết tên vương bát đản này!”
Mấy tên lưu manh ấy ồn ào cao giọng chửi rủa, vung vẩy trường đao, gậy sắt trong tay nhất tề nện về phía Triệu Thụy, khí thế hừng hực!
“Đúng là một lũ đần không biết sống chết!”
Triệu Thụy hơi nhếch khóe miệng, lệ mang chớp lên trong mắt, năm ngón tay xòe ra.
Chân khí cuồng mãnh liền xông ra như thủy triều, cuốn về những tên lưu manh xung quanh.
“Ầm!”
Mấy tên lưu manh hung hăng càn quấy chỉ cảm thấy một cổ lực lượng to lớn ập tới trước mặt, giống như chùy sắt, nặng nề nện lên ngực bọn chúng.
Bọn chúng đồng thời phát ra tiếng kêu thảm thê lương, văng thẳng ra xung quanh, bay đến hơn bảy tám mét mới nặng nề rơi xuống đất, bốc lên từng đám bụi.
Mấy tên tiểu lưu manh này miệng phun máu tươi, đau đớn rên rỉ, lăn qua lăn lại trên nền đất, cũng không cách nào đứng lên nổi.

Từ Vinh Phong liền kinh hãi thất sắc, sợ đến nỗi trợn mắt há miệng.
Hắn vốn cho rằng, kẻ thần bí mang mặt nạ bạc trước mặt chỉ là một tên giả thần giả quỷ.
Vạn vạn lần không ngờ, người mang mặt nạ bạc này lại có lực lượng cường đại đến vậy!
Hắn thậm chí còn không thấy rõ người mang mặt nạ bạc này rốt cuộc ra tay thế nào, đám đàn em của hắn đã đồng loạt bay ra, nằm trên mặt đất!
Thằng cha này sao lại cường đại đến vậy?
Hắn rốt cuộc là người hay là quỷ!
Từ Vinh Phong cảm thấy quả tim mình như bị thứ gì bóp chặt, một nỗi sợ hãi khó nói ra được trào lên trong lòng, khiến hắn cơ hồ nghẹt thở!
Do quá sợ hãi, cơ bắp của hắn gần như cứng đờ, đến cử động cũng không dám, chỉ đần độn đứng nguyên chỗ cũ.

“Ngươi đã lựa chọn sai lầm rồi.” Triệu Thụy năm ngón tay nắm lại thành quyền, lạnh nhạt nói một câu, rồi một quyền hung hăng nện lên mặt Từ Vinh Phong.
Tiếng xương vỡ giòn tang liền vang lên, trong đêm đen yên tĩnh tỏ ra đặc biệt vang vọng.
Từ Vinh Phong kêu thảm một tiếng, hai mắt trợn trắng, ngã thẳng tắp ra sau, sống mũi sụp xuống, máu tươi từ trong mũi róc rách chảy ra.
Một quyền này của Triệu Thụy đã đánh gãy sống mũi của hắn!
Đúng là một lũ đần hết thuốc chữa.
Triệu Thụy thấp giọng đánh giá một câu, hai tay vỗ vỗ vào nhau mấy cái.
Triệu Thụy giải quyết mấy tên tiểu lưu manh này dễ dàng như phất tay phủi bụi.

Hắn dùng ánh mắt lạnh băng từ trên cao nhìn xuống mấy tên lưu manh đang nằm rên rỉ trên mặt đất, cảm thấy thu thập bọn chúng như vậy cũng được rồi, bèn từ một hướng khác trở về phòng trọ ngủ, không làm kinh động ai cả.
Sáng sớm ngày hôm sau, Triệu Thụy liền bị tiếng nói chuyện ồn ào ngoài hành lang đánh thức.
Hắn dụi cặp mắt ngái ngủ, bò dậy khỏi giường, đi ra hành lang.
Chỉ thấy chủ tiệm đĩa Hồ Cương và một chủ hộ khác cùng tòa nhà đang cao giọng đàm luận gì đó, hai người còn không ngừng phát ra tiếng cười lớn.
“Hồ Cương, đang nói gì vậy? Sao mà cao hứng khoái chí thế?” Triệu Thụy ngáp một cái thật dài, thò đầu ra dò hỏi.
Hồ Cương ngầng đầu lên, nhìn hắn một cái, cười nói: “Ái chà, ngại quá, có phải vừa rồi ta nói chuyện quá to, làm ngươi thức dậy không?”
“Không sao, không sao.” Triệu Thụy xua xua tay.
Hồ Cương nói tiếp: “Ngươi còn nhớ mấy tên trần truồng chạy ngoài đường cái hôm qua không?”
“Nhớ chứ, sao vậy?”

“Vào đêm hôm qua, bọn chúng ở trước tòa lầu chúng ta, không biết bị ai đánh, hơn nữa còn đánh rất thảm, nằm trên mặt đất mấy tiếng đồng hồ, mãi đến sáng sớm mới được người ta phát hiện, đưa tới bệnh viện, bây giờ đại khái là còn nằm trong bệnh viện.”
Vị chủ hộ kia lúc này cũng cười phụ họa: “Cũng không biết là ai làm, thật sảng khoái lòng người a! Mấy tên đó hoành hành bá đạo, sớm muộn gì cũng có người trừng trị bọn chúng.”
“Đúng đó! Đúng đó! Bọn chúng lần này coi như đụng đầu phải tấm sắt rồi.

Ha ha!” Hồ Cương lại bật cười lên, khoái chí vì sự xui xẻo của tụi kia.
Đám đàn em của Từ Vinh Phong đã từng gây rối tiệm đĩa của hắn mấy lần, chỉ là sợ thế lực của bọn chúng, dám giận chứ không dám nói.
Bây giờ thấy bọn chúng xui xẻo, trong lòng tự nhiên là đặc biệt khoan khoái.
“Sáng sớm có người của đồn cảnh sát tới đây điều tra, nghe nói, là do một người mang mặt nạ bạc làm.

Đến bọn Từ Vinh Phong cũng không thấy rõ dung mạo người đó.”
“Há? Thật sao?” Triệu Thụy cười cười, làm bộ như không liên quan gì đến mình “Thế thì bọn chùng phải âm thầm chịu đựng rồi! Muốn báo thù cũng không kiếm được người ta!”
“Cái này kêu là đáng kiếp! Ai bảo bọn chúng bình thường hoành hành bá đạo làm gì? Ác giả ác báo mà.” Hồ Cương nhổ nước bọt, quẹt mỏ nói.
Triệu Thụy cười gật gật đầu rồi trở về phòng.
Đang chuẩn bị lên giường ngủ lại, cửa phòng đột nhiên bị người đá mở ra, liền đó, Tôn Tiểu Lan xông vào phòng như một trận gió.
“Tiểu Thụy!” Giọng Tôn Tiểu Lan lanh lảnh “Phải dậy đi làm rồi!”
“Đêm qua ngủ trễ lắm mà? Để em ngủ thêm chút nữa.” Triệu Thụy rụt đầu vào trong chăn, lấy chăn trùm đầu lại.
“Đã tám chín giờ rồi.

Có bệnh nhân chờ ở phòng mạch rồi đó!”
“Thì chị cứ đi trước đi, em chờ một lúc nữa đi cũng được rồi.”
“Vậy chừng nào đi? Nói không chừng, có bệnh nhân cần ngươi khám thì sao?” Tôn Tiểu Lan lắc lắc đầu, bím tóc sau lưng dịu dàng lay động.
“Ngươi quả thật không dậy sao?”

“Không dậy.” Triệu Thụy ở trong chăn ậm à nói một câu, ngữ khí chém đinh chặt sắt, hiên ngang lẫm liệt.
“Vậy thì tốt.

Ngươi vạn vạn lần đừng trách tỉ tỉ ta tâm ngoan thủ lạt nghe!”
Tôn Tiểu Lan trên mặt nổi lên nụ cười ngọt ngào, nhưng cặp mắt to thì híp lại thành hình vành trăng khuyết, ánh mắt gian xảo không ngừng lấp lánh trong đó.
Triệu Thụy nghe ngữ khí chứa đầy uy hiếp đó liền biết không hay, chưa kịp phản ứng, một cánh tay nhỏ mềm mại lạnh ngắt đã từ bên ngoài thò vào trong chăn, lần tới cái cổ hắn.
“Ái chà!”
Triệu Thụy kêu lớn một tiếng, búng một cái bật dậy khỏi giường, liền thấy Tôn Tiểu Lan để hai tay sau lưng, răng trắng hơi cắn vào môi đỏ, cười mím chi nhìn mình.
“Quên nói cho ngươi biết, ta mới vừa dùng nước đá rửa tay đó.” Tôn Tiểu Lan rất vô tội chớp chớp mắt, nói.
Triệu Thụy đối với việc này chỉ có cách cười khổ.
Tiếp đó một đoạn thời gian, không có đám Từ Vinh Phong quấy phá, cũng coi như sóng yên gió lặng.
Chỉ là, do phòng mạch Lan Thụy thanh danh càng lúc càng vang, bệnh hoạn càng lúc càng nhiều, Tôn Tiểu Lan càng lúc càng bận rộn.
Đến lúc này, cô mới dần dần cảm thấy cật lực.
Bởi vì, với y thuật của cô, đã không cách nào ứng phó với bệnh nhân càng lúc càng nhiều, bệnh chứng càng lúc càng kì quái.
Tuy nói Triệu Thụy có thể thông qua Tử Thanh Tiên Y thần điển phán đoán chuẩn xác các loại bệnh, đồng thời luyện chế ra đan dược linh nghiệm.
Thế nhưng, dẫu sao Triệu Thụy mỗi ngày chỉ khám có mười bệnh nhân, công tác chủ yếu rơi lên người cô.
Tôn Tiểu Lan tịnh không phải chưa từng nghĩ tới việc theo Triệu Thụy học tập.
Thế nhưng, sau vài lần thử nghiệm, cô liền vứt bỏ đi.
Bởi vì những thứ mà Triệu Thụy tu tập, không phải một người phàm như cô có thể nắm vững được.
Cô quyết định tìm con đường khác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui