Thần Ma Chi Mộ


Sau khi ngồi xe lửa mười mấy tiếng đồng hồ, Triệu Thụy và Tôn Tiểu Lan cuối cùng cũng đến được mục đích của chuyến đi này – thành phố Thương Hải.
Thành phố Thương Hải thực lực kinh tế hùng hậu, cảnh sắc tươi đẹp, quy hoạch kiến thiết của thành phố cũng hết sức xinh đẹp.
Cả về tài chính, thông tin, thương nghiệp, du lịch, thành này cũng là số một số hai trong số các thành thị phía nam.
Lúc Triệu Thụy và Tôn Tiểu Lan đến được Thương Hải, đã là đêm khuya.
Tuy lúc này khí trời lạnh lẽo, nhiệt độ rất thấp, nhưng quảng trường chỗ ga và những con đường quanh đó đều đèn hoa rực rỡ, dòng người đông đúc, xe chạy như mắc cửi, náo nhiệt phi phàm, làm phai nhạt rất nhiều cái lạnh đêm đông.
Triệu Thụy và Tôn Tiểu Lan kéo hai cái vali du lịch, tìm được chiếc taxi ở quảng trường, chạy tới Hỷ Lai Đăng đại tửu điếm.
Bọn hắn không hiểu cuộc sống nơi đây, nên trước tiên tìm chỗ nghỉ chân cái đã.
Tới tửu điếm, Triệu Thụy thuê hai phòng đơn, làm thủ tục vào ở.
Tôn Tiểu Lan đại khái vì đi xe quá mệt, tới thành phố mới cũng chẳng có tâm tư đi chơi, tắm rửa xong đi ngủ ngay.
Triệu Thụy thì ngược lại tinh thần vẫn sung mãn, chút mệt mỏi này đối với hắn hoàn toàn chẳng thấm vào đâu.
Hắn tắm rửa một phen, ăn một ít đồ ăn, rồi suy nghĩ xem bước tiếp theo phải làm gì.
Tuy nói hắn đã đến Thương Hải, nhưng hắn vẫn không biết mảnh vỡ của Phong Thần chi thư nằm chính xác chỗ nào, thậm chí một chút manh mối cũng chẳng có.
Nếu muốn ở trong một đô thị hiện đại to lớn như vầy, tìm một mảnh vỡ không biết hình dáng ra sao, đúng là viễn vông vớ vẩn!
Triệu Thụy cẩn thận suy nghĩ một lúc, cảm thấy nếu mình muốn tìm một mảnh vỡ kiểu đó, vậy phải thăm dò nhiều tin tức hơn nữa mới được.

Thế là, hắn lấy Cửu Cung Xuyên Không Lệnh ra khỏi Càn Khôn giới chỉ, chuẩn bị tiến vào Thiên Phúc ảo cảnh, xem thử có thể nghe được tin tức gì trong đó không.
Đại tông sư Huyền Linh đạo trưởng của Luyện Khí Tông kiến thức quảng bác, lúc trước còn có thể nhận ra tàn phiến của viễn cổ ma khí.
Có lẽ, từ chỗ Huyền Linh đạo trưởng có thể biết được chút gì đó liên quan đến Phong Thần chi thư.
Chân khí trút vào Cửu Cung Xuyên Không Lệnh, một trận quang mang chớp qua, thần niệm của Triệu Thụy thuận lợi tiến vào Thiên Phúc ảo cảnh.
Xuyên qua biển mây mênh mông, Triệu Thụy đáp xuống quảng trường bằng đá trắng rộng lớn trên Huyền Không Đảo.
Tiếng người xung quanh ồn ào, các lộ Tu chân giả, cho đến yêu ma quỷ quái, tụm năm tụm ba trên quảng trường, nói chuyện, giao dịch, tiếng kì kèo trả giá không ngừng lọt vào tai.
Triệu Thụy đi qua đám người này, hốt nhiên cảm thấy thật ra những Tu chân giả và yêu ma quỷ quái này, ngoại trừ thực lực ra, các phương diện khác tựa hồ không khác mấy so với người phàm.
Chí ít bản thân hắn là vậy.
Triệu Thụy đi qua quảng trường rộng rãi, thẳng đến cửa hàng của Luyện Khí Tông, tìm Huyền Linh đạo trưởng.
Đệ tử Luyện Khí Tông trong cửa hàng thập phần quen thuộc với hắn, vừa thấy hắn đến lập tức thu vẻ cao ngạo lại, mặt đầy nụ cười mời hắn ngồi, còn bưng trà rót nước, nhiệt tình vô cùng, khiến những khách hàng khác trong cửa hiệu thập phần hâm mộ, không biết thân phận của hắn ra sao.
Qua một lúc, Huyền Linh đạo trưởng nghe đệ tử thông báo, cười lớn sải bước từ trong đi ra.
“Ái chà! Minh Linh đạo hữu, lâu quá không gặp! Lâu quá không gặp à!”
“Đúng nhỉ! Quả thật là có một đoạn thời gian không gặp.” Triệu Thụy cũng cười ứng phó một câu.
Hai người chào hỏi xong, tiếp đó là nói chuyện lan man một lúc, sau cùng mới nói vào việc chính.

“Minh Linh đạo hữu, lần này cậu đến tìm tôi, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?” Huyền Linh đạo trưởng nhìn Triệu Thụy một cái, hơi vươn cổ, dò hỏi.
“Cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là muốn hỏi ông một vấn đề.” Triệu Thụy nhìn xung quanh, sau đó nói hết sức vắn tắt “Huyền Linh đạo trưởng, ông có từng nghe qua Phong Thần chi thư và Thông thiên chi lộ chưa?”
“Phong Thần chi thư? Thông thiên chi lộ?”
Huyền Linh đạo trưởng nghe mấy cái tên này thì cúi đầu suy nghĩ một lúc, sau đó hình như nhớ ra được gì đó, ngẩng đầu lên, chậm chạp nói: “Đó hình như là một kiện bảo vật trong truyền thuyết viễn cổ, đại khái đã rất nhiều năm rồi, khi ta còn nhỏ, mới tiến vào Luyện Khí Tông, sư phụ ta từng kể qua với ta chuyện có liên quan đến Phong Thần chi thư.
Nghe nói, vào thời viễn cổ, khoảng cách giữa trời và đất tịnh không quá xa như bây giờ, nhân gian và tiên ma giới cũng không xa với không tới như bây giờ.
Có một đường thông thiên chi lộ, nối liên nhân gian và Tiên ma giới.
Thần tiên yêu ma thời viễn cổ có thể thông qua thông thiên chi lộ, tự do qua lại giữa tiên ma giới và nhân gian.
Mà nhân loại bình thường, chỉ cần có thể thuận lợi đến được thông thiên chi lộ, liền có thể tiến vào tiên ma giới.
Chẳng qua, sau này nhân gian phát sinh ra một biến cố nghiêng trời lệch đất.
Vì để ngăn cản việc qua lại với nhân gian, thần tiên viễn cổ đã dùng viễn cổ dị bảo Phong Thần chi thư, phong cấm hoàn toàn thông thiên chi lộ, mà do lực phản chấn quá cường đại, Phong Thần chi thư bị vỡ thành từng mảnh nhỏ, rơi rụng khắp nơi.
Từ đó, khoảng cách giữa trời và đất càng lúc càng xa, mà Tu chân giả muốn phi thăng thành tiên cũng trở nên khó khăn dị thường.

Không chỉ phải tu luyện gian khổ trong thời gian dài, mà còn phải trải qua thiên kiếp khảo nghiệm hết lần này đến lần khác.
Đương nhiên, đó đều là truyền thuyết mà thôi, không có cách nào khảo chứng.”

Triệu Thụy nghe đến đây, cuối cùng đối với lai lịch của Phong Thần chi thư và thông thiên chi lộ cũng có hiểu biết đại khái.
Thế nhưng, trong lòng hắn vẫn còn không ít nghi vấn, nên hỏi tiếp: “Huyền Linh đạo trưởng, thế lai lịch tỉ mỉ của Phong Thần chi thư đó, ông có biết không? Sau khi phong cấm thông thiên chi lộ rồi, mảnh vỡ của nó rơi đi đâu? Có ai từng nhặt được chưa?”
“Lai lịch của Phong Thần chi thư huyền kì vô tỉ, không ai biết được.

Chỉ là theo truyền thuyết, Phong Thần chi thư này sau khi phân giải hóa thành các kiện ma khí uy lực cường đại, rơi rụng trong nhân gian, sau hết màn này đến màn khác tinh phong huyết vũ trong nhân gian, nghe nói hơn ngàn năm trước, có vị đại đức cao tăng nổi danh lúc đó là Duyên Giác, ngẫu nhiên được một kiện ma khí trong đó, liền đi đến man hoang chi địa ở phía nam, hao phí tu vi cả đời, phong ấn nó lại, để ma khí này khỏi xuất hiện lần nữa, nguy hại cho nhân gian.

Sau khi phong ấn xong, ông ta vẽ địa điểm phong ấn thành một cái địa đồ, chia làm năm phần, giao cho năm đệ tử, sau đó tinh lực hao tận mà tọa hóa.

Năm đệ tử đó cẩn thận bảo tồn tàng bảo đồ, rồi phân tán đi các nơi ẩn trốn, bảo vệ bí mật này, theo thời gian thay đổi, năm tháng trôi qua, những tàng bảo đồ đó dần dần chẳng biết ở đâu, cho đến địa điểm phong ấn lại càng không ai biết.

Sự thật, có nhiều người hoài nghi, ma khí mà Duyên Giác phong ấn, có phải là mảnh vỡ của Phong Thần chi thư không cũng rất khó nói.”
“Há? Thật sao?”
Triệu Thụy lại không cho rằng thế, hắn cơ hồ có thể khẳng định, ma khí mà Duyên Giác phong ấn chính là một mảnh của Phong Thần chi thư, hơn nữa còn xác xác thật thật chôn ở đâu đó trong thành phố Thương Hải.
Bởi vì Thương Hải đích xác là một thành phố trẻ tuổi, dù cho hai trăm năm trước, nơi đây cũng hoang vắng không người, ngàn năm trước, bị kêu là man hoang chi địa, cũng quả thật không sai.
Huyền Linh đạo trưởng đánh giá Triệu Thụy mấy cái, có chút kinh dị hỏi: “Minh Linh đạo hữu, sao cậu bỗng đột nhiên cảm thấy hứng thú với truyền thuyết này vậy?”
Nói đến đây, ông bỗng dừng lại, hạ thấp giọng, thần thần bí bí hỏi: “Chẳng lẽ, trên đời này quả thật có Phong Thần chi thư? Những viễn cổ truyền thuyết đó đều là thật sao? Có phải cậu đã phát hiện ra manh mối gì không?”

Triệu Thụy trong lòng biết Huyền Linh đạo trưởng hoài nghi, bèn cười cười, làm bộ không để ý nói: “Tôi chỉ là ngẫu nhiên nghe người ta nói mấy cái tên này, nhất thời hiếu kì, nên mới tới đây hỏi thôi, đâu có manh mối gì chứ.

Đều là truyền thuyết, hơn nữa còn là viễn cổ truyền thuyết, sao có thể cho là thật?”
“Thật sao?”
Huyền Linh đạo trưởng nhìn hắn hai cái, vẻ rất hoài nghi, tịnh không tin lời hắn nói.
Trong mắt lão, thân phận của Triệu Thụy cực kì thần bí, hơn nữa còn thần thông quảng đại, đến ma khí Thị Huyết ma đao của viễn cổ yêu ma, hắn còn không biết làm sao mà kiếm được vào tay, nếu nói Triệu Thụy có manh mối của Phong Thần chi thư, lão không hoài nghi chút nào.
Bất quá, Huyền Linh đạo trưởng sống mấy trăm năm, đã già đến thành tinh, tự nhiên sẽ không vụng về mà hỏi tới cùng, bèn giả vờ bỏ qua như vậy.
Hai người nói xong chuyện chính rồi bắt đầu tán gẫu, chính vào lúc này, một trung niên nam tử rất cao rất ốm, bộ dạng thẫn thờ, khí chất ngụy dị, từ bên ngoài đi vào.
Tu chân giả bốn bên vừa nhìn thấy nam tử này, trên mặt liền lộ vẻ không tự nhiên, ào ào tránh ra hai bên nhường đường, rồi dùng ánh mắt ba phần chán ghét, bảy phần lo sợ nhìn hắn, làm như hắn là ôn thần vậy.
Trung niên nam tử đó dường như đã sớm quen với những ánh mắt đó, hoàn toàn không nhìn đến mọi người xung quanh, đi thẳng đến trước quầy hàng, chỉ một chuỗi hấp linh châu từ kim ô chế thành, nói một cách hết sức cứng ngắc: “Ta mua.”
Tên đệ tử Luyện Khí Tông đó liền lộ vẻ khó xử, nhẹ nhàng cự tuyệt: “Xin lỗi, kiện pháp khí này đã có người đặt rồi.”
“Ai?” Trung niên nam tử đó lạnh lùng hỏi.
“Ta!”
Một hổ yêu kim đan kì sát khí đằng đăng bước lên, há cổ họng thô to, lớn giọng nói.
“Ta cần.” Trung niên nam tử đó trừng mắt nhìn hắn một cái, nói một cách rất bá đạo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui