Thần Ma Chi Mộ


Hai ngày sau, Triệu Thụy mới biết tin Thi Vĩnh Thành đến Đông Hồ.
Lúc đó, hắn đang ở nhà Vân Phương, cùng với mẹ con Vân Phương Vân Liên, vừa vui vẻ hào hứng ăn cơm tối, vừa xem tin tức trên TV.
Chẳng biết từ bao giờ, Vân Phương và Vân Liên đã dần dần không còn coi hắn là người ngoài, mỗi lần có cơm nước thịnh soạn luôn mời Triệu Thụy, mà Triệu Thụy đối với những lời mời này trước giờ đều không cự tuyệt, tay nghề của Vân Phương giỏi hơn nhiều so với mấy quán bên ngoài.
Khi tin tức xuất hiện cảnh anh em Thi Vĩnh Thành được thị trưởng tự thân tiếp kiến, Triệu Thụy có chút giật mình trợn mắt, thiếu chút nữa cho rằng mình nhìn lầm!
Hắn đã từng tìm hình Thi Vĩnh Thành trên mạng, rất rành tướng mạo của lão, bây giờ thấy người tranh đoạt vị trí gia chủ Thi gia, kẻ chủ mưu của hàng loạt vụ ám sát lại tự mình đến Đông Hồ thế này, hơn nữa còn rầm rộ như vậy!
Chuyện này có phần kì quái quá rồi.
Đang phỏng đoán ý đồ của hai người khi đến đây, phát thanh viên chợt nói, hai anh em họ Thi đến Đông Hồ là để khảo sát về thương nghiệp và xác lập phương hướng đầu tư.
Triệu Thụy biết, Thi gia không chỉ có thanh danh hiển hách trên tu chân giới, mà ở thế tục cũng có sản nghiệp tương đối lớn.
Bất quá, hắn tuyệt đối không tin anh em Thi Vĩnh Thành đến Đông Hồ để khảo sát thương nghiệp gì, bởi vì chuyện đó căn bản không cần đến bọn họ tự thân xuất mã.
Vân Phương cũng kinh ngạc như vậy, tuy cô tịnh không biết Thi Vĩnh Thành từng âm thầm triển khai một loạt vụ ám sát, nhưng cô cũng lờ mờ cảm giác được, lần đến Đông Hồ này của anh em Thi Vĩnh Thành chỉ sợ sẽ không tầm thường.
Hai người độc lập tự suy đoán ý đồ của Thi Vĩnh Thành, khiến bầu không khí vốn đang vui vẻ bỗng chốc im xuống.
Vân Liên cảm thấy có chút kì quái, trừng đôi mắt to, xoay cái đầu nhỏ, nhìn Vân Phương một chút, lại nhìn Triệu Thụy một chút, chẳng hiểu sao hai người này vừa rồi còn nói còn cười, đột nhiên im re vậy.
Nó đang định mở miệng hỏi, đúng lúc đó tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.


Vân Liên lẹ làng đứng dậy chạy ra cửa, liền nhìn thấy hai người đàn ông mới vừa xuất hiện trên TV được một bầy tùy tùng vây kín đang đứng ngoài cửa.
Người đàn ông đi đầu vừa nhìn thấy Vân Liên, trong mắt liền chớp lên một đạo lệ mang, nhưng lão lập tức lộ vẻ tươi cười, hỏi: “Con là Vân Liên phải không? Cho hỏi, mẹ Vân Phương của con có nhà không?”
Vân Liên không biết vì sao người này lại biết tên mình, nhưng cũng phi thường phối hợp gật gật đầu: “Dạ có.”
Nói xong, nó lách mình, để hai người tiến vào.
Triệu Thụy thấy anh em Thi Vĩnh Thành đột nhiên tìm tới cửa, trong lòng càng cảm thấy bất ngờ.
Nhưng hắn rất thông mình giữ nguyên vẻ bình tĩnh, không biểu lộ ra bất cứ thần tình nào có thể khiến người ta nghi ngờ.
Thi Vĩnh Thành và Thi Vĩnh Liễn vừa thấy có người ngoài, lập tức liên tưởng đến thần bí cường giả âm thầm bảo vệ mẹ con Vân Phương.
Trong mắt liền bắn ra vẻ cảnh giác, cẩn thận đánh giá Triệu Thụy một phen, bắt đầu tiến hành thăm dò hắn.
Triệu Thụy sớm đã thu liễm khí tức yêu ma vào trong cơ thể, cố gắng làm mình không khác gì với người bình thường, cho dù hai người thăm dó thế nào, cũng không thăm dò được bất kì dấu vết nào.
“Anh ta là Triệu lão sư dạy cùng trường với tôi.” Vân Phương thấy hai người nhìn chăm chăm Triệu Thụy suốt liền giới thiệu vắn tắt, sau đó trực tiếp hỏi: “Hai bác tới kiếm tôi có chuyện gì?”
Ngữ khí của Vân Phương không thân thiện chút nào, bởi vì nội bộ Thi gia phái hệ dày đặc, chuyện đấu đá lẫn nhau nghiêm trọng phi thường, tên Thi Vĩnh Thành này đã từng ngầm giở thủ đoạn với cô, cô không cho rằng lần này hai người tìm đến cửa là chuyện gì tốt đẹp.
Thi Vĩnh Thành tịnh không trả lời mà quay đầu nhìn Triệu Thụy nói: “Triệu lão sư, chúng tôi có chuyện muốn nói với Vân Phương, không biết anh có đồng ý tránh đi một lúc không?”
Triệu Thụy còn chưa mở miệng, Vân Phương đã có chút không vui nói: “Thi bá phụ, Triệu lão sư là bằng hữu rất tốt của con, chúng con đang ăn cơm tối, nếu như hai bác không có chuyện gì đặc biệt, cũng không cần phải tránh né.”

Thi Vĩnh Thành nghe câu này, không khỏi lại đánh giá Triệu Thụy mấy cái, sau đó mở miệng nói: “Chúng tôi tìm cô, là chuyện có quan hệ trong Thi gia, có người ngoài ở đây, có mấy câu không nên nói.”
“Thế thì càng không việc gì phải tránh, tôi đối với chuyện của Thi gia các người hoàn toàn không cảm thấy hứng thú.”
“Thi gia các người? Cô không phải là một thành viên của Thi gia sao?” Thi Vĩnh Liễn lúc này cười cười chen vào, trực tiếp nói vào chủ đề “Cô chẳng lẽ không cảm thấy hứng thú đối với vị trí gia chủ sao? Con gái cô đúng là người có sức cạnh tranh vào vị trí gia chủ Thi gia đấy!”
Vân Phương có chút chán ghét nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói: “Tôi sẽ không cho con gái tôi trở thành gia chủ Thi gia.”
“Há? Thật sao?” Thi Vĩnh Thành cười cười, tịnh không cho là thật, lão không cho rằng có người lại không chút động tâm với một gia tộc đầy tài phú và quyền lực như vậy.
Thi Vĩnh Thành không muốn mắc kẹt ở chủ đề này, bèn đổi chủ đề: “Đúng rồi, Vân Phương, người bảo hộ của cô đâu? Có thể cho tôi gặp chút được không?”
“Người bảo hộ? Bảo hộ gì vậy?” Vân Phương hết sức kì quái hỏi lại một câu.
Thi Vĩnh Thành và Thi Vĩnh Liễn thấy bộ dạng không hiểu của Vân Phương, không khỏi hơi ngớ ra, không hiểu Vân Phương giả ngu hay quả thật không biết có người bảo hộ kiểu đó tồn tại.
Bọn họ vội vàng vòng vo thăm dò vài câu, mãi đến khi Vân Phương có chút bực mình, mới cáo từ rời đi.
Xuống lầu, lên xe, Thi Vĩnh Thành ngã người ra sau, hỏi: “Vĩnh Liễn, mày cảm thấy Vân Phương nói có thật không?”
“Có thể thật, cũng có thể không.” Thi Vĩnh Liễn cau mày, suy nghĩ đáp “Nếu nói Vân Phương không biết chút gì về hành động của chúng ta, em cảm thấy rất không có khả năng.

Em cảm thấy nó đang giả bộ.”

“Tao cũng nghĩ vậy.

Đúng rồi, mày nói thằng Triệu Thụy đó có phải là kẻ bí mật bảo vệ Vân Phương không?”
“Em thấy không giống.” Thi Vĩnh Liễn trầm ngâm một lúc rồi chậm chạp lắc đầu “Trên người tu chân giả đều có mang linh khí cực mạnh, cho dù muốn che giấu cũng không che giấu nổi.

Nhưng vừa rồi, em đã cẩn thận tra xét Triệu Thụy một phen, phát hiện hắn không khác gì người bình thường.”
“Vậy cũng có nghĩa là, người bảo vệ Vân Phương là người khác? Vậy sao nó thân mật với Triệu Thụy vậy?”
“Có lẽ là xuân tâm đã động rồi.” Thi Vĩnh Liễn cười cười, thần sắc hốt nhiên trở nên nghiêm túc “Đại ca, em cảm thấy chúng ta phải trừ diệt Vân Phương và Vân Liên, bởi vì em hoài nghi nó có lòng muốn tranh đoạt vị trí gia chủ.”
“Thế nhưng nó có người bảo vệ.” Thi Vĩnh Thành có chút do dự.
“Người đó bây giờ chắc không ở gần đây.” Thi Vĩnh Liễn đột nhiên móc từ trên người ra một khối linh ngọc màu trắng “Khối linh ngọc này có thể tìm ra tu chân giả trong phạm vi một cây số.

Thế nhưng, trên nó chỉ có hai điểm sáng, chính là em và anh.

Điều đó cũng có nghĩa là, người bảo vệ đó bây giờ không có bên cạnh Vân Phương!”
Thần sắc Thi Vĩnh Thành chợt động: “Thật sao? Linh ngọc này tin được chứ?”
“Đương nhiên.” Thi Vĩnh Liễn gật gật đầu “Đây là bảo vật em phải tốn nhiều khí lực mới lấy được vào tay đấy.”

“Đó đúng là cơ hội của chúng ta à!” Sắc mặt Thi Vĩnh Thành đột nhiên trở nên dữ tợn “Cơ hội này không thể bỏ lỡ.”
“Đúng đó! Tuyệt đối không thể bỏ lỡ, nếu không, sau này sẽ không có cơ hội kiểu này nữa!” Thi Vĩnh Liễn lạnh lùng phụ họa một câu.
Hai người nhìn nhau một cái, đồng thời xuống xe, nhún mũi chân, bay về chỗ Vân Phương ở.

Lúc này đã là nửa đêm, một vầng trăng khuyết treo ở chân trời, rải xuống ánh trăng tối mờ, che phủ cả thành thị trong một mảnh mờ mờ ảo ảo.
Triệu Thụy đã trở về nhà, ngồi trên ghế sofa tùy tiện xem mấy tờ tạp chí, nhưng tâm tư tịnh không ở trên nội dung tạp chí.
Lần này Thi Vĩnh Thành tự mình đến Đông Hồ là một tín hiệu nguy hiểm, bàn tay đen trước giờ ở sau cánh gà điều khiển nay bước lên sân khấu, chỉ sợ là chuẩn bị tự mình động thủ, giải quyết vấn đề Vân Phương.
Tuy không rõ Thi Vĩnh Thành sẽ động thủ lúc nào, nhưng Triệu Thụy phán đoán hẳn phải trong vòng vài ngày, nói không chừng chính là đêm nay.
Triệu Thụy quẳng tờ báo xuống, bước ra ban công, thông qua cửa kính, nhìn thấy phòng Vân Phương còn lộ ra ánh đèn, ắt hẳn cuộc nói chuyện với Thi Vĩnh Thành làm cô lo lắng không yên, cảm giác nguy cơ mãnh liệt quanh quẩn trong lòng, đêm không thể ngủ.
Vân Phương sinh trong cổ võ gia tộc, sau lại lấy chồng trong tu chân gia tộc, đối với sự đáng sợ của tu chân giả hiểu hết sức rõ ràng, một người phụ nữ bình thường đối mặt với sự ám sát của tu chân giả cũng giống như con sâu cái kiến, không có chút sức kháng cự nào.
Triệu Thụy mở cửa sổ ra, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên bệ cửa sổ, tán phát cảm giác ra, giám thị hành động anh em họ Thi cho đến khi bọn họ lên xe.
Đúng lúc hắn đang cho rằng anh em họ Thi sắp rời đi, lại đột nhiên phát hiện hai người xuống xe, rồi nhanh nhẹn bay về phía phòng Vân Phương!
Bọn này thật nôn nóng quá, đến một đêm cũng chờ không nổi!
Triệu Thụy khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh lùng, lấy Minh Linh mặt nạ ra khỏi Càn Khôn giới chỉ, sau đó thân hình chợt động, trong sát na đã biến mất khỏi ban công.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui