Chiếc Audi A8 từ Thanh Diệp quán ở Dung Huyện xuất phát, chạy xuyên đêm về khu nội thành Đông Hồ.
Ngô Xuân Ba ngồi tựa lưng trên ghế trong xe, hai mắt khép hờ, trong đầu cẩn thận suy nghĩ việc tìm kiếm Thiên Bảo linh đồng.
Thiên Bảo linh đồng là vật mà giáo chủ quan tâm nhất, nếu có thể mang Thiên Bảo linh đồng trở về, không nghi ngờ gì lão sẽ được khen thưởng cực lớn.
Thế nhưng, nếu như nhiệm vụ thất bại…
Ngô Xuân Ba nhớ đến thủ đoạn lãnh khốc vô tình của giáo chủ, không khỏi rùng mình một cái, cảm thấy sống lưng phát lạnh, không dám nghĩ nhiều.
Có lẽ vô thanh vô tức biến mất trên thế giới này là kết cục tốt nhất.
Ngô Xuân Ba hít sâu một hơi, biết nhiệm vụ lần này của lão chỉ có thể thành công, không thể thất bại.
Đương nhiên, Ngô Xuân Ba cũng hiểu rõ, muốn tìm ra Thiên Bảo linh đồng và đem nó trở về, tịnh không dễ dàng.
Bởi vì, người mang mặt nạ bạc bảo vệ Thiên Bảo linh đồng ấy, ra tay như sấm vang chớp giật, thực lực cường đại phi thường, là người lão bình sinh hiếm thấy.
Bất quá, Ngô Xuân Ba vẫn tin tưởng vào bản thân phi thường, bởi vì, lão cảm thấy, trước những thần thông mà giáo chủ ban tặng, ai cũng không thể là đối thủ của lão.
Hiện tại vấn đề trước mắt cần giải quyết là, làm sao tra rõ thân phận và địa chỉ của Thiên Bảo linh đồng.
Chiếc Audi A8 dần dần chạy vào một khu biệt thự sang trọng trong nội thành, dừng lại tại một tòa biệt thự xa hoa ba tầng, tài xế mở cổng cho Ngô Xuân Ba, cung kính nói: “Đại trưởng lão, đã đến rồi.
”
Ngô Xuân Ba xuống xe, ánh mắt lạnh nhạt quét qua tòa biệt thự này, Linh Nguyên Chân Tiên giáo phát triển bí mật nhiều năm, ra cành ra lá, quy mô đã mười phần to lớn, tín chúng mấy vạn, cái vòi của chúng đã thò đến Đông Hồ, một số nhân vật có mặt mũi của Đông Hồ, vì một số nguyên nhân, cũng gia nhập Linh Nguyên Chân Tiên giáo, trở thành tín chúng của tiên giáo.
Chủ nhân Hồ Minh Lý của tòa nhà này, kinh doanh một tòa khách sạn cao cấp ở Đông Hồ, bình thường có không ít quan viên và nhà giàu trong thành phố chiếu cố, có thể gọi là giao du rộng rãi, nhờ hắn giúp tìm người là thích hợp nhất.
Tài xế chờ Ngô Xuân Ba xuống xe rồi đóng cửa xe lại, muốn ấn chuông cửa, Ngô Xuân Ba vung tay ngăn lại, miệng lép nhép hai cái, gập ngón tay búng một phát về hướng tòa biệt thự, trong nhà lập tức truyền ra tiếng chuông liên miên không dứt.
Lúc tiếng chuông vang lên, Hồ Minh Lý đang ngồi trên ghế sofa xem TV.
Bất quá mắt hắn tuy dán lên TV, nhưng trong đầu lại đang nghĩ chuyện khách sạn.
Ngày mai con gái phó thị trưởng Đông Hồ xuất giá, muốn đặt tiệc cưới ở khách sạn nhà hắn, khách có đến hai ba trăm bàn, hắn phải chú ý mọi mặt, dốc sức làm người ta hài lòng mới được.
Lúc này, cái chuông cát tường treo trên vách đột nhiên kêu lên, vừa khéo dọa cho cô bảo mẫu vừa từ phòng khách bước sang nhảy dựng một cái.
Hồ Minh Lý đầu tiên là phát hoảng, sau đó lại cực kì mừng rỡ.
Cái chuông cát tường này là bảo bối mà đại trưởng lão của Linh Nguyên Chân Tiên giáo cho hắn, đại trưởng lão nói cái chuông này không chỉ có thể tránh dữ cầu phúc, mà còn có thể báo trước tương lai, lúc tiếng chuông tự động vang lên, có nghĩa là vận may của hắn đã đến.
Hồ Minh Lý không để ý đến cô tiểu bảo mẫu bị dọa ngẩn ra trong nhà, ba chân bốn cẳng chạy ra cổng, mở cổng ra, liền nhìn thấy Ngô Xuân Ba đang chắp tay sau lưng đứng cạnh xe hơi, rất có vẻ tiên phong đạo cốt.
“Đại…” Hồ Minh Lý xém chút nữa xưng hô “đại trưởng lão” ra miệng, nhưng liền đó nhớ ra, Linh Nguyên Chân Tiên giáo thuộc về giáo phái thần bí, thân phận của Ngô Xuân Ba không được phép lộ ra, vội vàng chạy đến bên cạnh Ngô Xuân Ba, lộ vẻ tươi cười, cong lưng nói: “Chẳng trách Cát tường bảo chung kêu không ngừng, thì ra là ngài đến, xin mời vào.
”
Ngô Xuân Ba mặt không biểu tình gật gật đầu, bước vào cổng, vừa khéo gặp mặt tiểu bảo mẫu vừa từ trong nhà chạy ra tiếp khách, tiểu bảo mẫu bị cái chuông đột nhiên tự kêu lên dọa không nhẹ, mặt vẫn đầy vẻ kinh hoàng thất thố.
Ngô Xuân Ba nhìn nhìn tiểu bảo mẫu, trong ánh mắt hốt nhiên bùng ra quang mang yêu dị, tiểu bảo mẫu ấy đầu tiên ngẩn ra, sau đó thần sắc mơ màng, hai mắt trợn trắng, ngã nằm thẳng cẳng trên mặt đất.
“A? Ngài đây là…”
Hồ Minh Lý sững lại, không biết Ngô Xuân Ba vì sao lại làm vậy, càng không biết tiểu bảo mẫu ấy còn sống hay chết rồi.
Nếu như là chết, thế thì có thể có chút phiền phức rồi, chờ đại trưởng lão đi rồi, hắn còn phải nhờ mấy bằng hữu trong hắc đạo xử lý thi thể.
“Yên tâm, cô ta không chết đâu.
” Ngô Xuân Ba thấy rõ tất cả biểu hiện của Hồ Minh Lý, nói: “Lát nữa ta phải nói chuyện với ngươi, sự việc liên quan đến cơ mật của bản giáo, không thể để cho người ngoài biết được, cho nên ta phải cho cô ta ngủ một lúc thôi.
”
“Đại Trưởng Lão thần thông quảng đại, khiến tôi đại khai nhãn giới rồi.
” Hồ Minh Lý chính tay đóng chặt cổng lại, tài xế do Ngô Xuân Ba mang đến trông coi ở bên ngoài cổng.
Hồ Minh Lý dẫn đường cho Ngô Xuân Ba vào thư phòng, mấy hàng sách chất trên kệ trong thư phòng chỉ là cho ra vẻ, trái lại trên bàn và trong góc phòng lại đặt một ít cổ vật có giá trị không thấp.
Ngô Xuân Ba không chút khách khí ngồi lên vị trí của chủ nhân, Hồ Minh Lý vẻ mặt cười bồi ngồi lên ghế sofa đối diện lão, hỏi: “Đại Trưởng Lão thân phận cao quý, không biết ngọn gió nào đưa ngài đến cái chỗ nhỏ bé này?”
Sự kính sợ của Hồ Minh Lý đối với Ngô Xuân Ba, có thể nói là đến từ trong lòng.
Năm đó, hắn vì trêu chọc phải một nhân vật hắc đạo không nên trêu chọc, bị người ta truy sát đến mức không còn chỗ trốn, bất đắc dĩ phải nhờ người khác giới thiệu, đến Linh Nguyên Chân Tiên giáo nhờ che chở.
Không ngờ, đại trưởng lão tự thân xuất thủ, phi thường dễ dàng đem mấy kẻ thù kia diệt sạch toàn bộ, thay hắn dẹp một mối họa ngập đầu, ngoài chấn kinh với sự tàn nhẫn của đại trưởng lão ra, Hồ Minh Lý cũng cực kì hâm mộ sự cường đại của đại trưởng lão, bèn gia nhập Linh Nguyên Chân Tiên giáo, trở thành một thành viên trong đó.
Nhiều năm nay gia nhập Linh Nguyên Chân Tiên giáo, Hồ Minh Lý không chỉ một lần thấy đại trưởng lão thi triển pháp thuật thần kỳ.
Đó chính là pháp thuật hàng thật giá đúng, tuyệt đối không phải mấy trò lừa gạt tào lao của đám khách giang hồ, hơn nữa hắn cũng chính mắt thấy đại trưởng lão xử tử tín đồ phản giáo, thủ đoạn tàn nhẫn cực điểm, khiến hắn nhớ lại vẫn không lạnh mà run.
Tuy hắn bây giờ giao du rộng rãi, ở Đông Hồ cũng tính là nhân vật hạng nhất, nhưng đối diện với đại trưởng lão vẫn nơm nớp lo sợ, không dám nói sai một câu.
“Có một chuyện giao cho ngươi làm, làm tốt, tiên giáo sẽ khen thưởng cho ngươi.
” Ngô Xuân Ba lạnh nhạt nhìn chăm chú Hồ Minh Lý, nói một câu.
Hồ Minh Lý nghe câu này của đại trưởng lão, trong lòng nửa mừng nửa lo.
Mừng là, đại trưởng lão nói chuyện khen thưởng, đó có thể không phải đơn giản là thưởng tiền bạc, nói không chừng sẽ là truyền thụ cho hắn một chiêu nửa thức thứ pháp thuật thần kì ấy.
Lo là, lời của đại trưởng lão chỉ nói có một nửa.
Làm tốt sẽ có thưởng, còn làm không tốt thì sao?
Hồ Minh Lý rùng mình một cái, thủ đoạn của đại trưởng lão, hắn rất rõ ràng.
“Xin Đại Trưởng Lão cứ việc phân phó, cho dù gan óc lầy đất, cũng sẽ không phụ lòng kì vọng của ngài!” Hồ Minh Lý vội vàng đáp ứng, không dám có nửa điểm do dự.
“Tốt lắm.
” Ngô Xuân Ba gật gật đầu, lấy trong túi áo ra một bức vẽ nói: “Dùng tốc độ nhanh nhất tìm ra người trong hình, lấy tin tức tỉ mỉ về nó.
”
Chỉ là tìm người?
Hồ Minh Lý thở ra một hơi, đây lại không phải chuyện gì khó khăn, hắn coi như đã lo thừa một chút rồi.
Hắn tiếp lấy tấm hình, nhìn cẩn thận, trên hình là một Loli mười hai mười ba tuổi, mắt to miệng nhỏ, bức vẽ rất sinh động truyền thần, hết sức kì diệu, vẽ diện mạo của tiểu nữ hài này giống y như thật.
“Tìm nó? Con nhỏ này đáng để Đại Trưởng Lão tự mình chạy đi tìm sao?” Hồ Minh Lý nghi hoặc không hiểu hỏi, đại trưởng lão ở trong giáo dưới một người trên vạn người, là đại nhân vật đứng sau giáo chủ, tự mình từ Dung huyện chạy đến Đông Hồ, là vì con nhỏ này?
“Ngươi biết cái gì! Nó là Thiên Bảo linh đồng, đối với bản giáo cực kì quan trọng, giáo chủ tự mình hạ mệnh lệnh, bất luận dùng thủ đoạn gì, cũng nhất định phải tìm được nó!” Ngô Xuân Ba lông mày hơi cau lại, mắng một câu.
“Giáo chủ tự thân hạ lệnh!” Hồ Minh Lý hít một hơi khí lạnh, cảm thấy được tính quan trọng của nhiệm vụ này.
Hắn vội vàng cười bồi: “Là tôi nhiều chuyện, đại trưởng lão ngài đừng tức giận.
”
Tuy hắn không rõ vì sao mà Thiên Bảo linh đồng quan trọng, nhưng nhiệm vụ mà giáo chủ tự mình bố trí, sẽ tuyệt đối không đơn giản!
Giáo chủ tiên giáo thần bí dị thường, hắn vào giáo bao nhiêu năm, cũng chưa từng thấy một lần.
Chỉ biết là, ông ta đúng là một tồn tại giống như thần tiên, pháp lực vô biên, không gì không làm được.
Hồ Minh Lý nâng tấm hình nói: “Xin Đại Trưởng Lão cứ yên tâm, chuyện này cứ giao cho tôi đi.
”
“Ừm, ngươi đi làm đi, nhớ một chuyện, người biết việc này cầng ít càng tốt.
” Ngô Xuân Ba vẫy vẫy tay, nhắm mắt lại, tựa hồ rơi vào trầm tư.
Hồ Minh Lý cũng không dám làm phiền, vội vàng rời đi làm nhiệm vụ.
Hồ Minh Lý bằng hữu rất nhiều, trên tay cũng có ảnh, vẻn vẹn chỉ mất một ngày, đã tra ra toàn bộ tài liệu về Vân Liên.
Cầm bản sao của tư liệu, Hồ Minh Lý có chút cảm giác nhận được bánh từ trên trời rơi xuống, lập một đại công với Linh Nguyên Chân Tiên giáo dễ vậy!
“Chuyện tốt như vầy tới nhiều lần mới phải a!” Hồ Minh Lý duỗi tay búng một cái lên xấp tài liệu cười nói.
Ngô Xuân Ba thấy Hồ Minh Lý tra ra tư liệu của Thiên Bảo linh đồng dễ dàng như vậy không khỏi có chút kinh ngạc.
Lão duỗi tay tiếp lấy tài liệu, cẩn thận xem xét, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng: “Tốt, tốt lắm, ta rất hài lòng.
”
“Cảm ơn Đại Trưởng Lão đã khen!”
Hồ Minh Lý không nói nhiều, đại trưởng lão đã nói có thưởng, thế thì nhất định sẽ không quên, nếu mình mở miệng ra đòi, trái lại không tốt.
Ánh mắt của Ngô Xuân Ba cũng nhìn lướt qua xấp tài liệu một lần, có chút dữ tợn cười cười: “Thế thì đêm nay chúng ta bắt đầu hành động!”
Thảo luận về Thần Ma Chi Mộ: http://tangthuvie/forum/showthread.
php?t=31328
Báo lỗi Thần Ma Chi Mộ: http://tangthuvie/forum/showthread.
php?t=46719
Đăng kí dịch Thần Ma Chi Mộ: PM cho tui!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...