Ăn xong bữa cơm, Vân Phương giúp Triệu Thụy dọn dẹp sạch sẽ.
Sau đó lại hàn huyên, xem TV một hồi, lúc này mới cáo từ về nhà.
Bữa cơm này đã làm quan hệ giữa hai người kéo gần hơn không ít, về phần buổi xem phim hai ngày trước, khi Triệu Thụy rời đi nửa chừng khiến cho Vân Phương không hài lòng, thì vì bữa cơm này đã tiêu tan vô hình.
Ngày hôm sau là thứ tư, Triệu Thụy cứ đi làm như thường, bất quá Vân Phương vì có chút chuyện riêng nên xin nghỉ một ngày, không đi dạy.
An an ổn ổn dạy xong một buổi, đã đến giữa trưa, Triệu Thụy cầm hộp cơm, ra khỏi văn phòng, đến quán cơm ở ngoài ăn cơm trưa.
Mới rời khỏi cổng trường chưa xa lắm, hắn đã nhìn thấy Vân Liên mặc đồng phục, cùng hai nữ sinh, ba nam sinh vừa cười vừa nói đi vào một quán cơm.
Hai nữ sinh đó Triệu Thụy không biết, phỏng chừng là đồng học hay bằng hữu của Vân Liên, thế nhưng ba nam sinh mười lăm mười sáu tuổi, Triệu Thụy lại nhận ra, hơn nữa còn thường nghe tên chúng từ miệng của những giáo viên khác.
Bọn chúng chính là tam đại ác thiếu nổi danh trong Thất Trung, Hoàng Chấn Vũ, Liêu Luân và Hồ Tề.
Hoàng Chấn Vũ mặt mũi coi như anh tuấn, nhưng thần tình ngạo mạn, tính cách bạo ngược.
Cha hắn là một lão tổng của xí nghiệp trong nước lớn nhất ở Đông Hồ, mẹ cũng là một viên chức trung cấp của chính phủ, tại Đông Hồ cũng tính là gia đình tương đối có quyền thế.
Liêu Luân to cao vạm vỡ, cơ bắp tráng kiện, thần tình thô bạo, tuy mới mười sáu, nhưng không khác bao nhiêu so với người thành niên.
Cha Liêu Luân là lão tổng của một công ti bất động sản lớn ở Đông Hồ, bây giờ cũng là nhân vật có mặt mũi trong giới thượng lưu ở Đông Hồ.
Bất quá, lịch sử hình thành gia tộc của hắn lại chẳng sạch sẽ gì, là lão đại của một bang phái trong hắc đạo, đàn em thủ hạ vô số, thời kì thịnh vượng, còn ngang hàng với Đao Ba của Uy Hổ bang!
Chỉ là hắn sớm thấy thời cơ, tự rửa sạch mình, không dính vào hoạt động bang phái nữa, vì vậy đoạn thời gian trước trong quá trình truy quét tội phạm đã tránh qua một kiếp.
Cho dù như vậy, giữa cha Liêu Luân và hắc đạo vẫn có ngàn dây vạn mối quan hệ, đặc biệt là sau khi Uy Hổ bang rơi đài, càng có sức kêu gọi lớn hơn trên hắc đạo.
Liêu Luân đại khái là nhiễm thói lưu manh của cha, thần tình khí chất không giống một học sinh, mà bề ngoài lại giống một tên tiểu côn đồ hơn.
Thật ra, hắn đích xác đã xưng vương xưng bá ở Thất Trung.
Hồ Tề thì thân hình gầy choắt, mặt khỉ mỏ nhọn, dung mạo hèn hạ, cha mẹ đều là viên chức trong cục giáo dục.
Triệu Thụy không khỏi hơi cau mày, ba học sinh này thanh danh tệ vậy, trong trường học chọc ghẹo nữ sinh không nói, thậm chí còn nghe đồn, thấy bọn chúng ăn chơi trác táng với mấy cô nàng uốn tóc.
Tuy không biết tin đồn đó thực hay giả, nhưng không có gió làm sao có sóng, Triệu Thụy cảm thấy Vân Liên đi chung với ba người Hoàng Chấn Vũ, chỉ sợ không quá an toàn.
Thế là, hắn bước nhanh mấy bước, đuổi đến trước mặt, la từng tiếng: “Vân, Liên!”
“Triệu thúc thúc!” Vân Liên quay đầu lại, thấy Triệu Thụy liền có chút kì quái hỏi một câu “Chú kiếm cháu có chuyện gì vậy?”
Triệu Thụy liếc ba người Hoàng Chấn Vũ một cái, cười nói: “Không có gì, chỉ là mẹ con mới vừa gọi điện nói, muốn ta dẫn con cùng đi ăn cơm.”
“Há? Thật sao? Con sao lại không nhận được điện thoại của mẹ?” Cái đầu nhỏ của Vân Liên có chút bất ngờ “Không cần, Triệu thúc thúc, con có hẹn với bạn học rồi.”
“Không cần thật sao? Ta còn chuẩn bị dẫn con đi ăn vịt quay đó.” Triệu Thụy thở dài một hơi, tiếp tục dụ dỗ.
“Thật sao?” Đôi mắt to của Vân Liên nhất thời sáng lên, nó đúng là thèm đã lâu rồi.
“Tiểu Di, mấy đứa tụi mày đi ăn đi.
Tao không đi nữa.” Nó vẫy tay với hai nữ sinh, sau đó lộp cộp chạy theo bên cạnh Triệu Thụy, kéo tay hắn, trên khuôn mặt tròn lộ ra nụ cười ngọt ngào “Triệu thúc thúc, chúng ta đi đi.”
Triệu Thụy lắc lắc đầu, cảm thấy tiểu nha đầu này tuổi còn nhỏ, nhưng đúng là hiện thực.
Hoàng Chấn Vũ thấy Vân Liên không cùng đi ăn với bọn hắn, không khỏi hung hăng trừng mắt Triệu Thụy một cái, trong ánh mắt mang theo nỗi oán hận sâu sắc, sau đó hắn hừ lạnh một tiếng, đầu cũng không quay lại, dẫn mấy đứa kia rời đi.
Tuy những giáo viên khác trong Thất Trung có thể sợ quyền thế cha mẹ của ba tên Hoàng Chấn Vũ, nhưng Triệu Thụy lại hoàn toàn không để ý, cũng chẳng coi vào đâu, tiếp tục dẫn Vân Liên đi ăn vịt quay.
Đi tới đại khái khoảng hai ba chục mét, rời xa bọn Hoàng Chấn Vũ, Vân Liên hốt nhiên cười hì hì ngẩng đầu lên, giảo hoạt nháy nháy đôi mắt to, nhìn Triệu Thụy nói:
“Triệu thúc thúc, mẹ con không có gọi điện thoại cho chú, đều là chú tự bịa ra thôi, đúng không? Chú không muốn con đi chung với bọn Hoàng Chấn Vũ.”
“Con biết thì tốt, ta thì không để ý nhiều mấy bạn bè của con, nhưng phẩm hạnh ba đứa nó…” Triệu Thụy cũng không phủ nhận.
“Phẩm hạnh bọn chúng rất không tốt mà, thường thường chọc ghẹo nữ sinh, cái này con đều biết.
Thật ra, quan hệ của con với bọn chúng cũng bình thường.
Hôm nay là hai đồng học của con nhất định kéo con đi ăn, con mới đi theo.
Bất quá, cũng phải cảm ơn Triệu thúc thúc quan tâm tới con như vậy.” Vân Liên vừa nói, vừa ôm tay Triệu Thụy, rất thân mật tựa vào người Triệu Thụy.
Tuy nói trước đây, nó có chút căm ghét Triệu Thụy, nhưng hiện tại trải qua thời gian dài như vậy, nhiều chuyện như vậy, địch ý sớm đã biến mất sạch sẽ, ngược lại còn coi Triệu Thụy là người thân và chỗ dựa để ỷ lại.
Triệu Thụy cười cười, có thể cảm giác rõ ràng, phần tín nhiệm và ỷ lại Vân Liên truyền lại.
Hắn xoa xoa cái đầu nhỏ của Vân Liên, sau đó mang nó đáp xe đi đến tiệm vịt quay.
Sau bữa trưa, Triệu Thụy trước tiên mang Vân Liên trở về trường, chính mình thì ở một tiệm gần đó, chat với Tôn Tiểu Lan, ngăn cách hai nơi, khó tránh khỏi có chút nhớ mong.
Đặt tiền thế chân ở quầy thu ngân, lấy thẻ, đang tìm chỗ ngồi khắp nơi trong tiệm, hắn hốt nhiên nhìn thấy ba người Hoàng Chấn Vũ đang ngồi cách đó không xa, vừa hút thuốc vừa chơi game.
Triệu Thụy vốn đối với chuyện này cũng không để ý gì, bèn tìm một chỗ ngồi gần đó ngồi xuống, bật máy tính, chuẩn bị lên mạng.
Chính vào lúc này, bỗng nghe tiếng trò chuyện của bọn chúng truyền qua.
“Hoàng Chấn Vũ, sao mày lại thấy hứng thú với Vân Liên vậy?” Hồ Tề hỏi một câu.
“Nó lớn lên rất xinh đẹp.” Hoàng Chấn Vũ nhạt nhẽo đáp một câu.
“Dáng dấp của nó lớn lên đúng là không tệ, nhưng tao cảm thấy nó hơi nhỏ, nghe nói tháng vừa rồi mới tròn mười ba tuổi.” Hồ Tề nói.
“Mày biết cái rắm!” Liêu Luân phun ra một vòng khói, rất khinh thị liếc hắn một cái, nói: “Nhỏ mới tốt, xử nữ, mày hiểu không? Con nhỏ Vân Liên ấy nổi bật ở khắp nơi, lớn thêm một chút, tuyệt đối bị người ta chơi.
Tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương.”
Hoàng Chấn Vũ cười cười: “Đúng đó, nên sớm chứ không nên muộn.
Phải hạ thủ trước mới được.”
“Quá nhỏ không có ý tứ, ta thích người thành thục, có kinh nghiệm, lên giường rất thoải mái.” Liêu Luân cười khà khà nói “Ta đối với Vân lão sư ngược lại rất có hứng thú, khuôn mặt, dáng người, khí chất đều là nhất lưu.
Chết tiệt, nhìn mà chảy nước miếng.”
Hoàng Chấn Vũ nói: “Vân Phương đúng là xinh đẹp, bất quá, người nhắm vào cô ta nhiều lắm! Chương chủ nhiệm đã có chủ ý với nàng từ rất lâu, nghe nói vẫn không có đắc thủ.”
“Đó là hắn ngu!” Liêu Luân rất khinh thường nói “Nếu đổi lại là ta, sớm đã vào tay rồi.
Hà hà, so với mấy cô nàng uốn tóc kia khẳng định mạnh hơn nhiều.”
“Liêu Luân, ngươi thật là cầm thú!” Hoàng Chấn Vũ và Hồ Tề đều chỉ vào hắn lớn giọng cười mắng.
“Hừ.
Ta là cầm thú, các ngươi cũng không tốt hơn ta bao nhiêu.
Chẳng phải cũng thường theo ta ăn chơi đó sao?” Liêu Luân phản bác.
Ba tên chẳng coi ai ra gì, cao giọng cười nói.
Mấy người ngồi gần bọn chúng đều là học sinh Thất Trung, không khỏi nhìn chúng bằng ánh mắt kinh ngạc và sợ hãi.
“Nhìn gì mà nhìn!” Mấy ánh mắt của bọn chúng làm Liêu Luân rất bất mãn.
Hắn hướng về mấy học sinh gần đó, hét một câu: “Còn nhìn nữa coi chừng tao đánh!”
Học sinh Thất Trung đa phần đều biết đại danh tam ác thiếu, trong lòng tuy căm ghét, nhưng sợ sệt thế lực bọn chúng, vội vàng dời ánh mắt đi, nhưng trong đó lại có một người đứng lên, lớn giọng chỉ trích: “Vân lão sư là người tốt! Ba đứa mày không được nói lung tung!”
Triệu Thụy nhìn kĩ một cái, phát hiện học sinh đứng lên đó, chính là học lớp Vân Phương, Chu Đào ở lớp 10.7.
Vân Phương dạy học chăm chỉ có trách nhiệm, làm người lại tốt bụng, rất ít khi nổi giận, trong dư luận của học sinh phi thường không tệ.
Thêm nữa, lúc trước đi chơi thu ở Long Vân Sơn, Chu Đào và Trương Lan tự rời đội ngũ, kết quả lạc đường hôn mê, sau cùng cũng là hai người Vân Phương và Triệu Thụy cứu ra.
Sau đó cũng không có chỉ trích gì thái quá bọn chúng, vì vậy, hai đứa nó đều phi thường cảm kích.
Hiện tại thấy Vân Phương chịu nhục, Chu Đào cũng không kềm được, dũng cảm đứng ra bảo vệ cho tôn nghiêm của Vân Phương.
“Mày là ai? Lão tử nói Vân Phương, liên quan đếch gì đến mày?” Liêu Luân hung ác trừng mắt nhìn Chu Đào, rống lên.
“Vân Phương là cô giáo của tao!” Chu Đào cũng không chịu thua.
“Đúng mà.
Mày vẫn rất bảo vệ cô ta.” Hoàng Chấn Vũ ngầm chêm vào một câu, đưa mắt ra hiệu cho Liêu Luân và Hồ Tề, sau đó ba tên vây lại, một trái một phải nắm chặt cứng cánh tay Chu Đào.
“Dám gây sự với bọn tao, mày đúng là sống đến buồn chán không chịu nổi rồi.” Liêu Luân ngậm điếu thuốc, ác ý cười cười, dùng tay nặng nề đánh lên hai má Chu Đào.
“Tụi mày muốn làm gì?” Chu Đào có chút phẫn nộ, lại có chút kinh hoảng la lên.
“Làm gì? Tụi tao muốn đánh chết mày.
Biết chưa! Mày đã dám đối chọi với tụi tao, thật là không muốn sống nữa rồi!” Liêu Luân nói xong, vung mạnh nắm đấm, nhằm đập vào Chu Đào.
Một đấm này của hắn, vừa hung vừa ác, nếu như đập trúng Chu Đào, khẳng định là trên mặt nở hoa.
Mắt thấy một đấm đó đã sắp đánh trúng, nắm đấm của Liêu Luân đột nhiên bị người thẳng thừng chặn lại!
Hắn không khỏi kinh ngạc quay đầu nhìn một cái, liền nhìn thấy giáo viên trẻ tuổi mới vừa dẫn Vân Liên đi, không biết từ bao giờ, đã đến bên cạnh chúng.
“Khi phụ đồng học, không phải là chuyện tốt.” Triệu Thụy trên mặt mang nụ cười thân thiết, nhưng trong mắt lại là một mảnh băng hàn, không có nửa điểm cảm tình.
Thảo luận về Thần Ma Chi Mộ: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=31328
Báo lỗi Thần Ma Chi Mộ: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=46719
Đăng kí dịch Thần Ma Chi Mộ: PM cho tui!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...