Triệu Thụy tịnh không biết, Điện Thần công ti đã thả ra Huyết tinh công tước cường đại.
Mấy ngày nay, hắn luôn cẩn thận suy nghĩ, rốt cuộc là ai liên tiếp hai ba lần phái người đến Đông Hồ, tiến hành cướp đoạt và giết người.
Ngoài ra, bọn họ rốt cuộc là vì mục đích gì?
Triệu Thụy có thể khẳng định, sau lưng sát thủ bị hắn giết, nhất định ẩn tàng một tập đoàn thế lực cực kì cường đại, nếu không, tuyệt đối không thể phái ra nổi cơ nhân chiến sĩ cường đại mắc tiền như thế!
Thực tế, hắn thậm chí không biết, có quốc gia nào hoặc công ti nào có kĩ thuật sinh vật cường đại như vậy, lại có thể đem gen của người và người sói, hoàn mĩ dung hợp cùng nhau.
Trừ điểm này ra, Triệu Thụy còn xác định, tập đoàn ẩn tàng trong bóng tối đó, khẳng định là tìm vật gì đó cực kì trọng yếu ở Đông Hồ.
Vấn đề hiện nay là, đến cùng là vật gì quý trọng tới mức, khiến tập đoàn lớn như vậy, không tiếc hao tổn giá đắt, cũng nhất định phải đoạt vào tay?
Triệu Thụy ngồi trên ghế sofa lớn màu hồng trong phòng khách, ánh mắt mất tập trung nhìn lên màn hình TV tinh thể lỏng, nhưng trong dầu vẫn xoay qua lật lại hai vấn đề này.
“Cốc cốc cốc”
Tiếng gõ cửa ở nhà Vân Phương đối diện hốt nhiên vang lên, cắt đứt dòng tư tưởng của hắn.
Liền đó, một giọng nữ thanh thúy la lên: “Vân lão sư, vân lão sư có nhà không?”
Triệu Thụy hơi nghiêng đầu, hắn nghe thanh âm này liền biết, nữ hài la lối ở bên ngoài chính là thực tập kí giả của đài truyền hình Đông Hồ, Khổng Vi Vi.
Cô Khổng Vi Vi này, trong lần trước ở quán hoành thánh, vô tình nghe ông chủ quán Mạch Thúc nói một câu có liên quan đến tin đồn về người mang mặt nạ bạc, liền lưu tâm đối với chuyện này, bắt đầu tìm kiếm các loại manh mối, thâm nhập điều tra.
Triệu Thụy vốn cho rằng, cô ta rất nhanh sẽ kiên trì không được, thất bại mà lui.
Không ngờ được là, Khổng Vi Vi không biết từ đâu biết được, trong ngân hàng đại kiếp án, đã từng có người mang mặt nạ bạc xuất hiện, hơn nữa còn đánh chết bốn tên cướp, con tin trong ngân hàng mới được sống sót.
Thế là, cô bèn liên hệ hai chuyện này lại, sau đó đặt mục tiêu điều tra lên Vân Phương, hi vọng có thể từ Vân Phương tìm được một ít manh mối hữu dụng.
Vân Phương đối với lần ngân hàng kiếp án đáng sợ ấy, vẫn tồn tại bóng tối trong lòng.
Thêm nữa, bản năng của cô cảm giác được, người mang mặt nạ bạc thần bí đó, tựa hồ bảo vệ cho cô và con gái cô, vì vậy, căn bản không nguyện ý tiếp phỏng vấn.
Bất quá, Khổng Vi Vi này lại là nữ hài phi thường có kiên nhẫn, làm sao cũng không dễ dàng bỏ qua, hết lần này đến lần khác bị cự tuyệt, lại hết lần này đến lần khác tới cửa phỏng vấn, chặn ngang giữa đường, không từ bất cứ thủ đoạn nào.
Vân Phương thật phiền hết mức, sau đó dứt khoát cùng Vân Liên ăn cơm tối ở ngoài rồi mới về nhà, đến ngày nghỉ, thì mang Vân Liên đi tản bộ, mỗi lần đi bộ một ngày.
Vân Liên tiểu nha đầu này khỏi phải ngồi chết cứng ở nhà làm bài tập, đương nhiên cao hứng vô cùng.
Chỉ đáng thương cho Khổng Vi Vi, luôn luôn chờ ngoài cửa nhà Vân Phương, một lần chờ mấy tiếng đồng hồ.
Nói thật, đến Triệu Thụy cũng có chút bội phục nghị lực của Khổng Vi Vi, hễ thua là đánh, hễ đánh là thua, đây không phải chuyện mà người bình thường có thể làm được.
Khổng Vi Vi gõ cửa, thấy không ai trả lời, biết Vân Phương khẳng định đã ra khỏi nhà.
Cô cũng không gấp rời đi, bèn đi lạng quạng trong hành lang, chờ đợi Vân Phương trở về.
Lúc này đã là đầu đông, nhiệt độ đã hạ thấp, Khổng Vi Vi dẫu sao cũng là nữ hài xinh đẹp nhỏ tuổi, trang sức thời thượng, mặc rất phong phanh, qua một lúc có chút chịu không nổi, khoanh tay, thỉnh thoảng dẫm dẫm chân, nhảy nhảy nhót nhót để thân thể mình phát nhiệt.
Khổng Vi Vi mang giày cao gót, một cú nhảy này, cả hành lang đều là tiếng “thùng thùng”.
Triệu Thụy phiền không chịu nổi, lại cảm thấy cô kí giả xinh đẹp này, chờ ngoài đó lạnh đến nhảy loạn như thỏ, cũng rất đáng thương, bèn mở cửa ra quát Khổng Vi Vi một câu: “Này, Khổng kí giả, đừng nhảy nhót ngoài đó nữa, tầng trên tầng dưới đều có ý kiến, bên ngoài đã lạnh như vậy, hay là vào nhà tôi ngồi thử, thế nào?”
Khổng Vi Vi nghe một câu này của Triệu Thụy, trong lòng hận không thể lập tức xông vào nhà, uống chén trà nóng, xua đi cái lạnh, nhưng trong lòng nghĩ vậy, dưới chân lại đi rất lề mề.
Đoạn thời gian này, cô trong quá trình phỏng vấn Vân Phương, cũng chạm mặt Triệu Thụy rất nhiều lần, nhưng do lúc đầu trong quán hoành thánh Mạch Thúc lưu lại ấn tượng không tốt, giữa hai người tịnh không có tác động gì tốt đẹp, lãnh trào nhiệt phúng, minh thương ám tiễn, thì ngược lại có một ít.
Hiện tại, Triệu Thụy đột nhiên kêu cô vào nhà, cô trên mặt khó tránh khỏi có chút ngượng ngùng.
Bất quá, sự do dự của Khổng Vi Vi tịnh không kéo dài quá lâu, giữa tránh lạnh và mặt mũi, cô phi thường hiện thực chọn cái thứ nhất.
“Thế thì làm phiền rồi.” cô có chút miễn cưỡng lộ ra một nụ cười mỉm ngọt ngào, hơi hơi khom người nói.
Tiến vào trong phòng trọ, Triệu Thụy rót chén nước trái cây nóng, đưa tới bên cạnh Khổng Vi Vi.
Khổng Vi Vi vội vàng tiếp lấy, chầm chậm uống sạch, lúc này mới thở ra liên tiếp mấy hơi, thân thể ấm lại.
“Cảm ơn.” Cô đặt chén không lên kỷ trà, lấy khăn giấy ra lau lau miệng rồi nói.
“Đừng khách khí.” Triệu Thụy chính mình cũng rót chén trà nóng, sau đó hỏi: “Thế nào? Kiếm Vân lão sư phỏng vấn, lại bị sập cửa vào mặt sao?”
“Không có sập cửa vào mặt, người ta là trực tiếp chuồn đi, căn bản không có gặp mặt tôi.”
“Đó là đương nhiên, cô ngày ngày đuổi theo người ta đào bới tin tức, đã quấy nhiễu đến sinh hoạt bình thường của người ta, gặp ai khác cũng đều không cao hứng.
Tránh cô cũng coi như là rất khách khí rồi.”
Triệu Thụy bưng chén trà của mình, uống một ngụm rồi nói, “Tôi chỉ là có chút kì quái, cô sao lúc nào cũng cảm thấy hứng thú với người mang mặt nạ bạc vậy? Những lời đồn đó đều là đuổi gió bắt bóng, tin tức qua đường, căn bản không có chứng cứ xác thực.”
“Không có gió làm sao có sóng, tôi đã phỏng vấn qua con tin còn sống trong ngân hàng kiếp án, trong đó có người nói, trong ngân hàng kiếp án, xác thật có một người mang mặt nạ bạc thần bí xuất hiện qua!”
“Thật sao? Cảnh sát phụ trách phá án dường như không có chứng thực mà.”
“Hừm, nếu như cái gì cũng nghe cảnh sát, còn cần kí giả bọn tôi làm gì.”
Khổng Vi Vi rất kiêu ngạo hất cái cằm nhọn lên “Tôi dám khẳng định, người mang mặt nạ bạc đó trong đêm huyết án phát sinh đã từng xuất hiện qua tại Tử Vân Hoa Viên, nói không chừng, chính là hắn làm, lại giá họa cho người khác! Bởi vì căn cứ lời tự thuật của những người mục kích trong ngân hàng kiếp án, người mang mặt nạ bạc thủ đoạn lãnh khốc, giết người không nháy mắt, điều này và thủ pháp trong huyết án ở Tử Vân Hoa Viên giống nhau y chang! Ừm, nói không chừng, hắn và Vân lão sư có liên hệ thần bí nào đó! Bởi vì, người mang mặt nạ bạc này, hai lần xuất hiện, đều là ở gần Vân lão sư!”
Triệu Thụy trước giờ không cho rằng, mình là cái gì hiệp khách hành hiệp trượng nghĩa, nhưng bị người ta ngay trước mặt nói thành hung đồ vô ác bất tác, trong lòng cũng không vui vẻ gì.
Thiên địa lương tâm, hắn tuy đã giết không ít người, nhưng đều là hung đồ cuồng bạo, sát thủ hoặc yêu vật, người bình thướng hắn đúng là trước giờ chưa động đến.
Hiện tại bị người ta trước mặt nói thành tội phạm thập ác bất xá, trong lòng quả thật có chút rầu rĩ.
Hắn cười cười, nhịn không được phản kích một câu: “Cô tận lực điều tra thế này, chỉ sợ chỉ là muốn chuyển thành kí giả chính thức nhỉ.”
Không ngờ, Khổng Vi Vi giống như là gặp phải sỉ nhục to lớn, giận đến đỏ phồng mặt lên, “đùng” một cái đứng lên, nước mắt long lanh trong khóe.
Cô lớn giọng nói: “Không sai, tôi đúng là tồn tại một điểm tư tâm trong đó, tôi cũng không giả vờ thanh cao, tôi xác thực muốn thành kí giả chính thức, hơn nữa còn muốn thành kí giả có danh.
Thế nhưng, sở dĩ tôi thâm nhập điều tra người mang mặt nạ bạc thần bí mặt trắc ấy, chủ yếu là vì muốn lôi ra chân hung của huyết án Tử Vân Hoa Viên! Cho đại chúng một cái chân tướng! Tôi cảm thấy, dân chúng có quyền biết chân tướng, không phải bị lừa bịp và giấu giếm!”
Triệu Thụy hơi ngẩn ra, không nghĩ mình chỉ nói một câu, lại khiến Khổng Vi Vi kích động như vậy.
Bất quá, chính là kích động như vậy, mới biểu lộ ra tính tính thật của cô.
Triệu Thụy hốt nhiên phát hiện, tiểu kí giả xinh đẹp nhìn tựa hồ có chút công danh lợi lộc này, lại có một tâm hồn thuần tịnh và tinh thần chính nghĩa.
Chỉ là… điều tra của cô, tựa hồ quả thật kiếm nhầm đối tượng rồi.
Ài, ta đúng là một người tốt a, bạt mạng điều tra ta làm gì, thật là oan uổng a!
Triệu Thụy có chút bất lực thở ra một hơi, trong lòng kêu oan cho mình, hắn làm ra vẻ mặt tươi cười rạng rỡ, ngữ khí hòa hoãn, cực kì an ủi nói: “Ha ha, tôi chỉ là mở một trò đùa thôi, hà tất phải giận?”
“Có một số thứ, không thể lấy làm trò đùa.” Khổng Vi Vi cơn giận chưa tiêu, thở phập phồng ngồi xuống, nghiêng đầu, chu cái mỏ nhỏ, tựa hồ không nguyện ý nói chuyện tiếp với Triệu Thụy.
Triệu Thụy cười cười, cũng không chấp nhặt tiểu nữ hài thiếu hiểu biết thích nổi giận, tự mình xem TV.
Lại đợi một tiếng đồng hồ nữa, Vân Phương còn chưa trở về, Khổng Vi Vi nhìn đồng hồ đeo tay, cảm thấy chờ đợi như vầy cũng không phải là cách, bèn đứng lên cáo từ Triệu Thụy.
Triệu Thụy cũng không giữ lại, tiễn cô ra ngoài cửa, cáo biệt với cô.
Chính lúc đang chuẩn bị đóng cửa lại, Khổng Vi Vi đi được hai bước, đột nhiên quay người lại, khuôn mặt xinh đẹp rất nghiêm túc nói: “Tuy anh toàn làm tôi tức giận, hơn nữa mỗi lần còn làm tôi hết sức tức giận, nhưng tôi vẫn muốn cảm ơn anh, đã để tôi ở trong nhà anh lâu như vậy.
Thật ra, anh vẫn xem như là không tệ, nếu như mồm miệng đừng đáng ghét thì tốt rồi!”
“Triệu Thụy không khỏi cười ha ha: “Tôi đối với người khác không phải như vầy, nhưng cô là ngoại lệ.
Xem ra, tật này của tôi không cách nào sửa chữa rồi.”
Khổng Vi Vi tức giận đến mức giẫm giẫm chân, răng trắng cắn vào môi đỏ, dùng cặp mắt long lanh nước trừng mắt với Triệu Thụy một cái, sau đó xoay cái eo nhỏ một cái, giẫm đôi giầy cao gót, đầu cũng không quay lại sải bước bước đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...