Trong khi Lưu Nguy đang làm hết mọi cách để kích động Lý Lực Dũng ra tay, bốn người Triệu Thụy đang trên đường đến tiệm Pizza Hut.
Sau khi rời khỏi tự do Bác Kích xã, Hàn Tinh liền xảo thiệt như hoàng(1), luôn mồm ca ngợi La Thành, bắt hắn phải đãi ăn, nói là sau trận đánh này uy danh của bàn tử sẽ lập tức được truyền khắp đại học Đông Lăng, nhất định khuynh đảo vô số thiếu nữ hoài xuân.
Không tới ba ngày, bàn tử nhất định sẽ có thể thoát khỏi hàng ngũ độc thân, tay ôm mỹ nhân về.
Chu Vĩ cũng đưa ra một vẻ mặt tươi cười giơ lên ngón tay cái, nói là đánh bại Lưu Nguy rồi chú béo đoán chắc sẽ thanh danh vang dội, phỏng chừng những tên bá vương ngang tàng(2) trong trường lúc trước ngày mai mà gặp bàn tử cũng sẽ phải đi đường vòng.
Triệu Thụy đứng một bên nhìn hai người loạn khẩu, nước miếng văng đầy(3), trong lòng biết chắc hai tên gia hỏa này tên nào tên nấy đều xảo trá như nhau.
Bây giờ càng được tâng bốc lên cao, lát nữa sẽ móc tiền(4) ra càng nhiều.
Được tâng bốc, La Thành trong lòng có chút phơi phới.
Hơn nữa, hắn đã đập cho Lưu Nguy một trận dữ dội, tiết được ác khí, tâm lý quả thật sảng khoái, vì thế vung cánh tay to mập lên, rất có hào khí nói: "Được, không thành vấn đề, hôm nay ăn gì cứ tùy ý mà chọn, ta đãi."
Bốn người thế là cao hứng vui vẻ leo lên xe, nhắm hướng Pizza Hut mà phóng đi.
Tới nơi, cả bọn liền gọi nguyên một khay bánh Pizza mười hai tấc, chia cho mỗi người một khoanh ngon lành và một chén sô cô la nóng, rồi sau đó vui vẻ ngấu nghiến.
Tâm tình của La Thành vẫn luôn tốt, đương nhiên trừ lúc lấy tiền ra.
Phí sinh họat trong một tháng của hắn cũng gần sáu trăm, một bữa ăn này đã hao hụt gần một nửa, nghĩ lại cũng cảm thấy đau lòng.
Bất quá, nam tử hán đại trượng phu, lời đã nói ra có muốn nuốt lại cũng không được, không cách nào khác đành phải ăn nhiều hơn một chút, xem như là bồi thường.
Ăn xong, mấy người lại đi dạo một vòng trên đường, rồi đến võng ba(5) tụ tập chơi đến gần đến giờ tự học buổi chiều mới trở về trường.
Lúc này, chuyện La Thành đánh bại Lưu Nguy đã được lưu truyền trong một phạm vi nhất định, có nữ sinh xinh đẹp trong lớp sau khi nghe được tin tức đã cố ý tìm đến La Thành để xác nhận.
La Thành lập tức bắt đầu hớn hở(6) ba hoa khoác lác, đem mình khoe nào là anh hùng vô địch thần công cái thế, lão tử mà là thiên hạ đệ nhị thì không ai dám xưng đệ nhất.
Triệu Thụy một bên nghe xong, trong lòng thấy buồn cười nhưng cũng không vạch trần.
Nếu có người đến tìm hắn để hỏi, hắn cũng thuận tay đẩy thuyền(7), thêm dầu thêm mỡ cấp cho hình tượng của La Thành thêm vài phần anh vũ.
Cho đến khi lớp tự học buổi chiều kết thúc, La Thành vẫn còn chưa hết nói(8).
Tuy vậy Triệu Thụy đã không còn muốn nghe hắn ba hoa nữa.
Hôm nay vì tới phiên hắn trực nhật ở túc xá, hắn còn phải đem mấy cái bình thủy nước sôi châm đầy mới được.
"Ê, ta đi trước đây, phải đi lấy nước sôi." Triệu Thụy vỗ vỗ vai La Thành nói.
"Ồ, được." La Thành lúc này đang cao hứng khoác lác với hai nữ sinh, cũng không để ý nhiều, khoát khoát tay ra hiệu đã biết rồi.
Triệu Thụy trở về túc xá, quẳng điện thoại di động lên trên giường, vác bốn cái bình nước rồi đi đến phòng đun nước.
Một giờ sau khi lớp tự học buổi chiều kết thúc thường là lúc nhiều người đi đun nước nhất.
Dọc trên đường cũng có thể thấy cặp đôi cặp ba học sinh đang vác bình nước đi đến trước phòng đun nước.
Phòng đun nước rất đông đúc, người đứng chờ lấy nước cũng sắp thành một hàng dài.
Triệu Thụy cảm thấy nhàm chán(9), đặt bốn cái bình nước dưới bên chân, đứng chờ ở hàng phía sau, thỉnh thoảng ngó nhìn mấy cô nữ sinh xinh đẹp đi ngang qua giết thời gian.
Bây giờ đã là lập thu, nhưng nhiệt độ vẫn rất nóng, chúng nữ sinh đều ăn mặc mát mẻ, hết sức hấp dẫn.
Hắn mặc dù lập chí tu chân, không giống loại mê gái như La Thành, nhưng cũng không phải không có một chút hứng thú về thẩm mỹ.
Ồ, cô nàng kia cũng không tồi.
Triệu Thụy đánh giá bóng lưng một nữ sinh đang lấy nước sôi, thầm nói trong lòng: da tay trắng nõn mịn màng, bờ cổ thon cao, chiếc eo mềm cũng rất hấp dẫn, còn có cặp mông nhỏ nhắn, tròn lẳng, săn chắc nhô ra……
Ý? Sao thấy cái bóng lưng này có chút quen thuộc vậy ta?
Triệu Thụy đang lấy làm lạ, thì cũng là lúc nữ sinh nọ vừa vặn lấy xong nước, xoay người lại.
A?!
Quả nhiên là tiểu la lỵ nham hiểm Vân Phi kia! Cũng thật là oan gia ngõ hẹp a, đi đến đâu cũng có thể chạm mặt!
Triệu Thụy nhất thời mất hết hưng phấn để thưởng thức, bực bội đưa ánh mắt dời đi nơi khác.
Vân Phi lúc này cũng đã nhìn thấy Triệu Thụy, lập tức dựng lên đôi mày liễu mảnh mai, trề cái miệng nhỏ ra, tức giận trừng hắn liếc một cái.
Sau đó nàng đóng nắp chiếc bình nước con, hếch hếch chiếc cằm nhọn, rất khiêu khích đi về phía bên hông hắn.
"Choang"
Mặt của nàng ngước rất cao, không nhìn rõ dưới chân nên đạp phải bình nước Triệu Thụy đặt trên mặt đất vấp ngã.
Vân Phi vừa bị vấp, lập tức thét lên một tiếng, cả người trượt thẳng về phía trước.
Chiếc bình nước đầy nước sôi trong tay nàng còn chưa vặn chặt, nếu lúc này đây mà rơi xuống, bình nước vỡ ra, nước sôi khẳng định sẽ rưới lên người, hậu quả không thể tưởng tượng được.
Triệu Thụy đối với Vân Phi dẫu có chút nhức đầu, nhưng dù sao cũng không phải là thâm cừu đại hận gì, không thể trơ mắt nhìn người ta bị nước sôi đổ lên người, vì vậy nhanh như chớp vươn tay ra, chụp lấy nàng ôm vào lòng, ổn định lại thân thể của nàng.
Dưới tình thế cấp bách, hắn cũng không để ý mình đang đỡ vào vị trí nào trên cơ thể của Vân Phi, chỉ cảm thấy lòng bàn tay ép vào một nơi nhu nhú, mềm mại ôn nhuyễn, cảm giác ấm áp mềm mại xuyên thấu qua lớp vải mỏng lan khắp cả bàn tay.
Hắn cảm giác có chút quái dị, nhưng cũng không quá để ý.
Vân Phi ổn định lại thân thể, chiếc bình trên tay tuy đung đưa(11) một chút, nhưng cuối cùng vẫn không rơi xuống đất.
Nước sôi mặc dù cũng có văng ra một ít, nhưng cũng không có vấy lên người nàng.
Sau một hồi lâu, Vân Phi mới hơi trấn tĩnh trở lại, lúc này nàng phát giác hình như có vật gì đang ép ép lên ngực mình, khiến cho nàng có cảm giác hết sức quái dị.
Nàng vội vàng cúi đầu nhìn xuống, đột nhiên phát hiện bàn tay Triệu Thụy đang dán chặt trên ngực phải của mình!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Phi nhất thời phủ một màu đỏ rực, kéo xuống đến tận cổ, phảng phất như bị trát lên một lớp phấn hồng(12), diễm lệ vô ngần(13).
Nàng thân phận vốn cao quý, từ nhỏ đã có người chu đáo bảo vệ, mặc dù có vô số nam sinh hâm mộ nàng, nhưng cũng không có ai dám thân cận quá mức.
Còn về phần đụng chạm vào thân thể của nàng, mà lại là những vị trí “riêng tư” như thế này, cho tới bây giờ càng chưa có qua!
"Buông ta ra! Mau buông ta ra! Cái đồ lưu manh nhà ngươi!"
Nàng không khỏi vừa thẹn vừa giận, lập tức hét toáng lên, nghiến chặt hàm răng ngà, ra sức vùng vẫy chiếc eo thon để thoát khỏi ma chưởng của Triệu Thụy, liền sau đó vung tay giáng cho Triệu Thụy một cái tát.
"Cô muốn làm gì?"
Triệu Thụy lập tức chụp lấy tiểu thủ của Vân Phi, trong lòng lấy làm khó hiểu(10): đã có lòng tốt giúp đỡ ngược lại còn bị đánh.
Chuyện này thật sự đã khiến hắn có chút bực mình.
"Tôi chính là có lòng tốt giúp cô, nếu không vừa nãy té trên mặt đất, cái bình nước sôi kia có lẽ đã luộc chín cô rồi!"
Vân Phi dùng sức rút tay về, trề cái miệng xinh, thần sắc phức tạp nhìn hắn, nước mắt trong khóe mi lăn tới lăn lui.
Một lát sau, nàng quẹt nước mắt một cái, dậm chân một cái, hét lớn: "Không cần ngươi giúp ta! Triệu Thụy! Ngươi …… ngươi chính là một tên lưu manh!"
Liền đó nàng vặn đậy nắp bình nước rồi chạy nhanh đi.
"Cứu cô một mạng, còn bị chửi là lưu manh, thật sự là lòng tốt chả được báo đáp(14)!"
Triệu Thụy nhìn bóng lưng nàng, cố nén hỏa khí, xoa xoa bàn tay; trên đó tựa hồ vẫn còn lưu lại dư vị ấm áp và thơm ngát trên thân thể nàng.
Đột nhiên, hắn tỉnh ngộ ra: "Vừa rồi …… ta có phải hay không đã chạm vào chỗ không nên chạm phải? Nhưng …… nhưng cái này cũng không thể trách ta, dưới loại tình huống đó ai còn có thể so đo nhiều như vậy chứ?"
Triệu Thụy đột nhiên có một loại cảm giác(*) không rõ ràng, cái danh hiệu lưu manh này không nên bị Vân Phi gán cho mới đúng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...