Giải quyết xong đám âm hồn kị binh rồi, Triệu Thụy thần sắc không đổi, phảng phất như vừa làm một chuyện nhỏ nhặt không đáng nói.
Lúc này, Chu Đào và Trương Lan đã bị hai tên âm hồn chiến sĩ rời đi trước mang theo vào sâu trong Chiến Hồn Cốc rồi.
Triệu Thụy tiến vào Chiến Hồn Cốc, chính là để cứu hai học sinh này, tự nhiên sẽ không vì vậy mà bỏ rơi hai học sinh này.
Hắn nhân lúc tinh thần còn hăng hái, đuổi gấp không bỏ, cũng xông luôn vào sâu trong Chiến Hồn Cốc.
Suốt dọc đường, tinh kì phất phới, quỷ ảnh trùng trùng, Triệu Thụy cũng không thèm dính líu với bọn chúng, bay lên trên không, bắt đầu cấp tốc phi hành.
Bay trong Chiến Hồn Cốc một lúc, đột nhiên, một tòa hắc ảnh thể tích cự đại, từ trong mê vụ xuất hiện.
Triệu Thụy bay tới gần, cẩn thận nhìn xem, phát hiện hắc ảnh này vậy mà lại là một tòa cung điện cổ đại hùng vĩ!
Cung điện hoàn toàn do những hắc sắc nham thạch cự đại khiến người ta kinh hãi xây đắp mà thành, khí thế bàng bạc, vừa nhìn đã thấy, đây tuyệt đối không phải nhân lực có thể hoàn thành.
Thềm đá cung điện, rộng đến 30 mét, dài đến mấy trăm mét.
Hơn trăm cây trụ đá to đến mười người ôm, chống đỡ toàn bộ đại điện.
Những cây trụ đá to lớn này, tựa hồ sắp xếp theo một hình thức kì dị, trên trụ đá, điêu khắc rất nhiều chú văn dùng trấn áp lệ quỷ oan hồn của đạo gia.
Bên ngoài đại điện treo một tấm biển lấp lánh ngân sắc quang mang, ở trên khắc ba đại tự: Trấn Hồn Cung.
Triệu Thụy lập tức minh bạch, đại điện này đại khái là trung khu mà Long Hổ Sơn Thông Huyền Hiển Thánh Chân Nhân trấn áp quỷ tướng Mạnh Giai.
Triệu Thụy suy nghĩ một chút, chiến hồn trong Chiến Hồn Cốc này, hàng ngàn hàng vạn, mà trong Trấn Hồn Cung, lại tụ tập những chiến hồn mạnh nhất, nếu như liều mạng xông vào, với thực lực trước mắt của hắn, chỉ sợ cũng nuốt không trôi, nhất định phải tốc chiến tốc quyết.
Trong lòng đã định chủ ý, hắn lập tức hướng Trấn Hồn Cung mở hết tốc độ xông qua!
Trong Trấn Hồn Cung, Xung thiên tướng quân Mạnh Giai thân khoác chiến giáp gai nhọn màu đen, hai tay chống đại kiếm, ngồi ngay ngắn uy nghiêm trên khô lâu bảo tọa ở trung ương cung điện.
Sát khí dày đặc từ thân thể cường trán của hắn phiêu tán ra, phân ra bốn phía, phiêu diêu bất định, giống như một con ác thú hung mãnh, khiến người ta lòng sợ mật run.
Hai bên bảo tọa, đứng nghiêm hai âm hồn chiến sĩ thân mặc chiến giáp như nhau, mỗi mỗi hung thần ác sát, mặt mày dữ tợn, khí thế nghiêm chỉnh.
Những âm hồn chiến sĩ này, lúc sống là bộ hạ tinh nhuệ của hắn, sau khi chết, oán khí không tan, hóa thành âm hồn, tiếp tục đi theo.
Mạnh Giai lúc sống là hung tướng uy chấn bốn phương, thuộc về đỉnh cấp võ giả, võ lực cực mạnh, khó gặp đối thủ.
Hơn ngàn năm trước, sau khi chiến tử trong Chiến Hồn Cốc này, hắn hồn phách không tan, tiềm tâm tu luyện, thực lực lại càng đột phi mãnh tiến, trở thành quỷ trung chi hùng uy trấn nhất phương!
Mạnh Giai thích ăn người sống, lúc chưa bị phong ấn, đã từng suất lĩnh âm hồn đại quân thủ hạ, cướp ăn bách tính bốn phía phụ cận Long Vân Sơn, về sau kinh động Long Hổ Sơn Thông Huyền Hiển Thánh Chân Nhân, sau một phen kịch chiến, đem hắn phong ấn trong đại điện này.
May mà cái đại điện này chủ yếu nhằm vào hắn và âm hồn chiến tướng thủ hạ, những âm hồn binh sĩ cấp thấp, ngược lại không bị phong ấn của đại điện này ảnh hưởng.
Vì vậy, những âm hồn binh sĩ cấp thấp ấy, có lúc cũng thay hắn bắt những kẻ xui xẻo tiến vào Chiến Hồn Cốc, để hắn làm một bữa ăn ngon.
Hiện tại, trước mắt hắn đang có hai người bình thường bị bắt lại.
Hai người này đã rơi vào trạng thái hôn mê, niên kỷ không lớn, da mịn thịt ngon, tựa hồ phi thường ngon miệng.
Mạnh Giai ngửi mùi người sống ấy, trong hai tròng mắt lánh sắc đỏ, lộ ra khát vọng tham lam đối với máu thịt tươi ngon.
Âm hồn chiến tướng bốn bên cũng đều hai mắt nóng rực nhìn hai nhân loại, trong mắt chúng, hai nhân loại này giống như một món ăn ngon khó kiếm!
Thế nhưng, bị kìm giữ bởi uy thế cường đại của Mạnh Giai, bọn họ ai cũng không dám tiến lên tranh cướp, chỉ hy vọng Mạnh Giai ăn no uống đủ rồi, có thể phân cho bọn họ một chút cơm thừa canh cặn.
Mạnh Giai nâng tay lên, hai người Chu Đào và Trương Lan vốn bị vứt trên mặt đất, liền giống như bị lực vô hình nhấc lên, chậm chậm bay về phía hắn.
Chính vào lúc này, một bóng người từ bên ngoài cấp tốc xông vào, ngăn ở trước mặt hai người.
Pháp lực của Mạnh Giai bắn ra, giống như bị người ta dùng khoái đao chặt đứt, lập tức biến mất, Chu Đào và Trương Lan mất sức lôi kéo, lập tức từ trên không rơi thẳng xuống đất, vẫn hôn mê bất tỉnh như cũ.
“Ngươi là ai? Sao dám xông vào trong Thông Huyền Trấn Hồn Cung này?” Mạnh Giai bừng bừng tức giận, trừng đôi mắt như chuông đồng, mày đỏ dựng thẳng.
Mỗi một âm hồn chiến tướng trong đại điện, cũng đều thần sắc dữ tợn, lộ ra răng nanh, sát khí trùng thiên, nâng cao vũ khí trong tay, chỉ chờ thủ lĩnh ra lệnh một tiếng, liền cùng xông vào tấn công, đem Triệu Thụy xé nát.
Nói thật, nếu như những âm hồn chiến tướng này cùng xông lên một lúc, Triệu Thụy quả thật khó lòng chống đỡ, bất quá, hắn còn có bảo vật Không Gian Thần Trạc, nếu muốn thoát thân, lại không phải là chuyện khó, do vậy, trong lòng cũng không chút sợ hãi.
“Ta kêu là Triệu Thụy, hôm nay tiến vào Chiến Hồn Cốc Trấn Hồn Cung, chính là khiêu chiến với ngươi!” Dưới sự dò xét cẩn thận của cường địch, Triệu Thụy không có nửa điểm kinh hoảng, nhàn nhạt nói.
“Khiêu chiến? Khiêu chiến với ta?” Mạnh Giai trước tiên là ngớ ra, sau đó ngẩng đầu lên, ha ha cười lớn.
Những âm hồn chiến tướng ấy, cũng đều phát ra tiếng cười khành khạch, cười đến ngã nghiêng ngã ngửa, giống như nghe được chuyện cười hết sức vừa tai.
Xung thiên tướng quân Mạnh Giai, lúc còn sống đã là hung tướng lực sát ngàn người, sau khi chết lại càng tu luyện ngàn năm, thực lực càng đột phi mãnh tiến.
Cho dù là năm trăm năm trước, Long Hổ Sơn hách hách hữu danh Thông Huyền Hiển Thánh Chân Nhân, cũng không có năng lực tru diệt hắn, chỉ có thể thiết hạ tầng tầng cấm chế, phong ấn Mạnh Giai trong Trấn Hồn Cung này.
Hiện tại kẻ xâm nhập không biết trời cao đất dày này, lại muốn khiêu chiến với Mạnh Giai!
Đối với những âm hồn chiến tướng này mà nói, thật là quá sức hoang đường!
“Bằng vào ngươi?”
“Với chút pháp lực nhỏ nhoi đó của ngươi, muốn khiêu chiến với thủ lãnh chúng ta?”
“Hắc hắc hắc! Đơn giản là không tự lượng sức a!”
“Đúng đó! Không cần tướng quân tự thân ra tay, chúng ta giải quyết cũng tốt rồi!”
Âm hồn chiến tướng đông đảo trong Trấn Hồn Cung, vừa lớn giọng âm dương quái khí cười đùa, vừa mục quang trừng trừng nhìn Triệu Thụy, chảy nước miếng, giống như muốn một phát nuốt hắn xuống bụng vậy.
Triệu Thụy cũng không để ý bọn chúng chế giễu, nhìn thẳng Mạnh Giai, có chút khinh thường hỏi: “Ngươi không dám?”
Mạnh Giai tựa hồ bị câu này chọc giận, hung sát chi khí màu đen xung quanh nảy mạnh lên, dâng cao, uy thế lăng nhân, phẫn nộ gào to ở khoảng trống giữa đại điện, vang vọng thật lâu, thậm chí đến những âm hồn chiến tướng xung quanh cũng đều câm như hến:
“Ta muốn bóp chết ngươi, dễ dàng như bóp chết một con kiến vậy!”
“Ngươi đã đồng ý tiếp nhận khiêu chiến, tự nhiên là quá tốt rồi!” Triệu Thụy đối với sự phẫn nộ của Mạnh Giai giống như không thấy, thần sắc như thường nói tiếp: “Chúng ta hai người đơn độc đối quyết, nếu như ta thắng, hai người này ta mang đi, ngươi không được ngăn cản, nếu như ta thua, tự nhiên là mặc ngươi xử trí, ngươi thấy thế nào?”
“Tốt!”
Mạnh Giai nhìn chằm chằm Triệu Thụy một cái, không có cân nhắc nhiều lắm, một lời đáp ứng, trong mắt hắn, Triệu Thụy đã tiến vào Trấn Hồn Cung, liền giống như một người chết!
Hắn mạnh mẽ từ khô lâu bảo tọa đứng dậy, sau đó sải bước tiến về phía Triệu Thụy.
Triệu Thụy lúc này mới phát hiện, thân thể Mạnh Giai phi thường cao to cường tráng, khí thế hung mãnh, tạo cho người ta một loại cảm giác áp bức cường liệt.
Chính trong lúc hắn đang cẩn thận đánh giá, Mạnh Giai không chút nhiều lời, đột nhiên vung mạnh đại kiếm, gầm thấp một tiếng, vung mạnh xuống.
Đại kiếm do oán khí ngàn năm ngưng thành, mang theo một cổ gió tang cuồng mãnh ép xuống Triệu Thụy.
Triệu Thụy vội vàng né sang bên cạnh.
Đại kiếm do oán khí ngàn năm ngưng thành, chém thẳng xuống mặt đất.
Tiếng nổ to lớn vang lên, không ngừng vang vọng trong Trấn Hồn Cung.
Cả Trấn Hồn Cung đều bị một kiếm cuồng mãnh này đánh đến lắc lư một cái, khiến người ta cơ hồ đứng không vững.
Một kích không trúng, Mạnh Giai hừ lạnh một tiếng, đại kiếm trong tay múa một cái, một lần nữa điên cuồng chém về phía Triệu Thụy.
Tuy chỉ là một kiếm, nhưng Triệu Thụy đã rõ ràng thực lực khủng bố của Mạnh Giai.
Hắn trong lòng minh bạch, nếu như kéo dài, chỉ càng lúc càng bất lợi đối với hắn, bèn đột nhiên khởi động Không Gian Thần Trạc, kim sắc quang mang lấp lóe lên, không gian bắt đầu gợn sóng.
Mắt thấy đại kiếm đã sắp chém đến trên đầu Triệu Thụy, Triệu Thụy bỗng nhiên biến mất, xuất hiện ở phía sau Mạnh Giai.
Mạnh Giai giật mình một cái, không ngờ Triệu Thụy có pháp thuật kiểu này!
Hắn hốt nhiên cảm thấy mình đã coi thường kẻ xâm nhập này, thầm kêu một tiếng không hay, cũng không quay đầu, trực tiếp xông về phía trước, định kéo dài cự li với Triệu Thụy, thoát khỏi phạm vi công kích.
Thế nhưng, Triệu Thụy đã toàn lực xuất thủ.
Thị Huyết ma đao mang theo tiếng rít phá không, gào thét chém thẳng xuống Xung thiên tướng quân Mạnh Giai.
“Xẹt!” một tiếng nhẹ vang lên, Thị Huyết ma đao phi thường dễ dàng chém vào trong thân thể Mạnh Giai, đem hắn chia làm hai nửa!
Thế nhưng, Triệu Thụy không có nửa điểm vui vẻ, trong lòng ngược lại trầm xuống, bởi vì, sau khi ma dao chém vào, thân thể Mạnh Giai đột nhiên chớp lên một đạo lục quang, liền đó, hắn liền hóa thành một đám sương mù, Thị Huyết ma đao xuyên qua đám sương mù, lại không có nửa điểm thương hại đến Mạnh Giai!
“Tán hồn thuật!”
Triệu Thụy phát hoảng, không ngờ Mạnh Giai lại luyện thành pháp thuật cực kì tà môn cổ quái này.
Tán hồn thuật này, là một loại pháp thuật chỉ có quỷ hồn mới có thể tu luyện.
Quá trình tu luyện Tán hồn thuật cực kì hung hiểm, hơi không lưu ý, liền sẽ hồn phi phách tán, cho dù cực ít quỷ hồn biết pháp thuật này, cũng không nguyện ý khinh dị thử một lần.
Bất quá, Tán hồn thuật này một khi tu luyện thành tựu, liền phi thường lợi hại.
Tu luyện giả có thể khiến hồn thể của mình, tùy ý tụ hợp, để tránh né công kích trí mạng.
Phải biết, tuy quỷ hồn đối với người bình thường thuộc loại tồn tại khủng bố vô hình vô chất, thế nhưng trong mắt tu chân giả, lại tịnh không phải như vậy.
Thông qua pháp thuật phù chú cho đến pháp bảo v.
v… đều có thể cho quỷ hồn đả kích tối trí mạng, khiến bọn chúng hồn phi phách tán.
Nhưng một khi luyện thành Tán hồn thuật, trừ phi bảo vật và pháp thuật đặc thù, còn không căn bản không có tác dụng gì đối với quỷ hồn!
Triệu Thụy sắc mặt hơi hơi trầm xuống, hắn đã gặp phải đối thủ mạnh mẽ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...