Thần Ma Chi Mộ


Tuy Không gian thần trạc không thể giúp mình rời khỏi Tiên Ma lăng viên, Triệu Thụy đã tự có biện pháp.
Hắn đi thẳng một đường đến giữa lăng viên, sau đó thông qua tiên thuật pháp trận ở đó rời khỏi Tiên Ma lăng viên.
Triệu Thụy từ Tiên Ma lăng viên ra ngoài, lại có mặt ở vùng ngoại ô hoang dã.
Hắn cũng chẳng để ý, mũi chân điểm lên mặt đất một cái, thân thể đằng không bay lên, nhằm hướng nội thành Đông Hồ mà bay đi.
Triệu Thụy lúc này đã tiến vào Luyện thần tiền kì, có thể lăng không phi hành, nhưng vào lúc tiến tới gần nội thành Đông Hồ, hắn lại đáp xuống mặt đất.
Tuy nói hiện tại đêm khuya người vắng, nhưng nội thành dù sao nhân khẩu cũng rất nhiều, vạn nhất có người đêm không ngủ được, vừa khéo nhìn thấy hắn ở trên không bay qua bay lại, thế thì có thể có chút phiền toái.
Do là ở chỗ giáp ranh giữa phố và quê, lại là đêm khuya, Triệu Thụy đứng ở bên đường đợi hơn nửa ngày, rất không dễ dàng mới đợi được một chiếc xe taxi, trở về Tử Vân hoa viên.
Đông Hồ chỉ có thể coi là thành thị cấp 3, ban đệm tịnh không thập phần náo nhiệt, đặc biệt là đêm cuối thu, nhiệt độ không khí khá thấp, đừng nói là người đi bộ, đến xe cộ cũng không nhiều lắm.
Bên ngoài cửa xe một mảnh yên tĩnh, ngoại trừ tiếng những chiếc taxi chạy phát ra, ngẫu nhiên nghe được từ những quán nhỏ bên đường vọng ra tiếng T.V.
Triệu Thụy tịnh không quá để ý hoàn cảnh xung quanh, hắn hiện giờ trong đầu đầy những suy nghĩ, làm thế nào để gia tăng sức khống chế của mình với Không gian thần trạc.
Chính vào lúc thả hồn ngoài trời như vậy, tài xế bỗng thắng gấp lại, tiếng vỏ xe ma sát với mặt đất, trong đêm vắng tở ra đặc biệt chói tai!
“Chết tiệt! Ngươi đi đường không mở mắt ra sao? Sao lại lao vào xe kiểu này? Muốn chết hả?” Tài xế tức giận thò đầu ra khỏi cửa xe, ngoác mồm chửi lớn.
Người ấy có thể cảm thấy chính mình có chút đuối lý, bị tài xế taxi mắng một hồi, cũng không mở miệng đáp lại, chỉ cúi đầu, tránh khỏi chiếc xe, bước qua.
Triệu Thụy tùy ý liếc mắt một cái, người này tuổi quá nửa trăm, dung mạo hết sức bình thường, nhìn có chút ưu uất, thuộc về loại hình mới liếc mắt đã quên ngay.
Lúc này, xe lại chuyển động, Triệu Thụy cũng không ghi nhớ người này vào lòng, tiếp tục suy nghĩ vấn đề của mình.

Một đoạn lộ trình sau đó bình ổn vô sự, Triệu Thụy trở về nhà trọ, tắm rửa một hồi, tu luyện “Bát Hoang lục tiên quyết”, khôi phục chân khí đã bị tiêu hao, sau đó mới lên giường đi ngủ.

Ngày hôm sau phải lên trường dạy học sớm.

Bất quá đến đêm khuya, chờ người khác ngủ say hết rồi, hắn mới nhẹ nhàng bay lên tầng trên cùng, tìm hiểu xem làm sao mới khai thác hết tiềm lực của Không gian thần trạc.
Không gian thần trạc này do không gian chi thần Ai Đặc Nhĩ chế tạo, bao hàm trật tự không gian thần bí, muốn nắm vững thần khí kiểu này, nhất định phải hiểu biết về trật tự không gian phi thường triệt để.
Triệu Thụy rót chân khí vào trong Không gian thần trạc, làm năng lượng ẩn chứa bên trong rung động lên, sau đó từ trong rung động ấy, cẩn thận thể hội trật tự không gian sâu sắc trong đó.
Chính vì nó huyền diệu phi thường, nên Triệu Thụy trong lòng cảm thấy trật tự không gian này thật sự khó nắm bắt, đối với Không gian thần trạc lại càng không biết phải vận dụng thế nào.
Bất quá, theo thời gian trôi qua, số lần thực nghiệm tăng nhiều, hắn cũng lần lần mò ra một số đầu mối.
Hắn tập trung tinh thần, đem chân khí rót vào Không gian thần trạc, năng lượng bên trong chịu kích phát, bắt đầu rung động, sau đó bắn ra kim sắc quang mang.
Triệu Thụy trong đầu nghĩ đến cảnh vật phương xa, tay vạch vào không trung một cái.
Một đạo kim sắc quỹ tích chớp qua trên không, không gian vô hình lại bắt đầu chấn động, giống như sóng nước vậy.
Không gian ba động càng lúc càng lớn, cuối cùng bao quát cả Triệu Thụy, cà thân người hắn phảng phất như dung nhập vào gợn sóng không gian.
Chờ đến khi không gian chấn động dừng lại, hắn đã đến một nơi khác.
Triệu Thụy trước tiên là ngẩn ra, hắn tịnh không có đến vị trí mà hắn đã tưởng tượng.

Nhưng liền sau đó, hắn lại cảm thấy một trận cuồng hỷ, bởi vì hắn đã thuấn di được hơn hai mét, gần ba mét!
Điều này so sánh với lúc đầu tiên chỉ thuấn di được có một mét, là một tiến bộ to lớn không nghi ngờ gì!
Thành quả này giống như một liều thuốc kích thích, làm Triệu Thụy hưng phấn lên, thúc giục hắn tiếp tục tìm tòi và thử nghiệm.
Trải qua một đoạn thời gian cẩn thận tìm tòi và thể hội, cự li thuấn di xa nhất của Triệu Thụy là mười mét, mà trong mười mét, hắn có thể phi thường chính xác, phi thường tùy ý xuất hiện ở bất cứ vị trí nào.
Loại năng lực này trong chiến đấu, có uy lực cực kì đáng sợ không cần nghi ngờ.
Thử nghĩ xem, trong khi chiến đấu, nếu như trong chớp mắt xuất hiện ở trước mặt sau lưng địch nhân, thế đối phương phải đối phó kiểu gì?
Bất luận là ai gặp phải chuyện này, cũng phải đại kinh thất sắc, cảm thấy khó có thể chống cự!
Bất quá, đối với Triệu Thụy hiện tại mà nói, đây đã là một cái cực hạn tạm thời, muốn cự li thuấn di xa hơn, cần phải phát huy nhiều hơn năng lượng của Không gian thần trạc, hắn nhất thiết phải đề thăng thực lực của chính mình rồi mới có thể.
Bất tri bất giác đã đến lúc trời sáng, Triệu Thụy có chút đột phá, trong lòng hưng phấn, cũng không cảm thấy mệt mỏi, rửa mặt súc miệng qua loa, lấy từ tủ lạnh ra sữa bò và bánh mì, vừa ăn, vừa mở TV, nghe thời sự.
“Khoảng mười một giờ đêm qua, hai tên cướp mang súng xông vào một căn nhà cho thuê ở gần Hoa Bản Pha, xả súng giết chết một nam tử họ Trần trên năm mươi tuổi, sau đó trốn đi.

Hai tên cướp mang súng này trong quá trình chạy trốn, vừa đúng lúc gặp cảnh sát đi tuần, phát sinh một trận đấu súng kịch liệt, bảy cảnh sát toàn bộ hi sinh, bọn cướp an nhiên trốn thoát! Thiết bị giám sát gần đó chụp được hình bọn cướp, nếu như có người phát hiện, có thể gọi cho đường dây nóng của cảnh sát, cung cấp manh mối cho cảnh sát, cảnh sát sau khi xác minh, sẽ có trọng kim khen thưởng.” Phát thanh viên xinh đẹp trên TV, dùng một loại ngữ khí bình đạm tường thuật tin tức này.
“Giết chết bảy cảnh sát, bọn cướp an nhiên trốn thoát.” Ăn xong bánh mì, sau đó uống một ngụm sữa bò “Đông Hồ từ bao giờ xuất hiện kẻ cướp bưu hãn như vậy chứ?”
Hắn lầm bầm trong miệng, TV chiếu tên mấy người chết và hình ảnh hai tên cướp.

Triệu Thụy liếc qua, hốt nhiên “ồ” khẽ một tiếng, bởi vì hắn phát hiện, vào buổi tối mấy ngày trước, hắn từ Tiên Ma lăng viên đi ra, trong khi ngồi xe trở về nhà trọ, giữa đường gặp người trung niên này, bỗng nhiên lại là người họ Trần bị bắn chết!
Thật là kì quái a! Mấy ngày trước còn đụng vào người ta, mấy ngày sau đã đột nhiên tử vong.
Triệu Thụy có chút cảm khái lắc lắc đầu, hắn cũng không đê trong lòng.
Ăn xong bữa sáng, Triệu Thụy như thường lệ, tới Thất Trung đi làm.

Tiến vào văn phòng, liền nhìn thấy Lý lão sư tay cầm tờ báo, vừa xem, vừa nhiệt liệt tán gẫu với mấy lão sư khác.
Vừa thấy Triệu Thụy đi vào, Lý lão sư liền vẫy vẫy hắn, trước tiên giới thiệu: “Triệu lão sư, anh xem báo ngày hôm nay chưa?”
“Báo hả? Chưa xem.” Triệu Thụy đến bên cạnh hắn, hỏi: “Sao vậy, Lý lão sư? Lại có tin gì to lớn hả?”
“Đêm qua Hoa Bản Pha xảy ra đấu súng! Bảy cảnh sát anh dũng hi sinh nhé!” Lý lão sư vừa sợ vừa liều nói, chuyện này đối với hắn, tuyệt đối là một tin tức lớn “Hai tên cướp thật là cùng hung cực ác à! Đến cảnh sát cũng giết được, mà còn giết đến bảy người! Hiện tại trị an thật là càng lúc càng tệ rồi!”
“Đó là đương nhiên, giết một cũng là giết, giết bảy cũng là giết, bọn chúng đâu có kể gì.” Triệu Thụy cười cười, xoay người đi về chỗ mình.
Lý lão sư vừa đọc báo, vừa có chút khó hiểu lầm bầm: “Lẽ ra mà nói, cảnh sát người nhiều súng nhiều, lại có ưu thế về tâm lý, ắt phải chiến thắng mới đúng, làm sao trái lại bị giết tới bảy mạng!”
“Bởi vì bọn cướp có hỏa lực nặng a! Nghe nói còn có súng M4 của Mĩ đó.” Một lão sư khác đã đọc báo chĩa mỏ vào “Đừng coi bọn cướp chỉ có hai tên, cảnh sát chỉ có súng nhỏ căn bản không phải là đối thủ của người ta.

Ta thậm chí còn hoài nghi, hai tên đó có phải là lính đánh thuê quốc tế không, M4, ở trong nước tựa hồ rất hiếm thấy!”
Triệu Thụy nghe hắn nói, cảm thấy cũng có thể có mấy phần khả năng như thế.
Muốn giết bảy cảnh sát mà chính mình chẳng tổn thất một sợi lông, không có luyện tập quân sự nhất định, phi thường khó làm nổi.
Chỉ là thù lao của lính đánh thuê cực cao, với lại còn rất khó mời được, đặc biệt là ở trong nước.
Tốn nhiều khí lực như vậy, giết một người trung niên trên năm mươi tuổi, lại là vì chuyện gì?

Triệu Thụy nghĩ sơ qua một chút, sau đó vứt bỏ ý niệm truy căn cứu để, bởi vì chuyện này với hắn tựa hồ không có bất cứ quan hệ gì.
Ngồi tại chỗ mình, cầm lên vở bài tập của học sinh, đang chuẩn bị phê sửa bài tập, Vân Phương đã bước vào.
“Ngày mai nghỉ lễ, Triệu lão sư, anh có dự định gì?” Vân Phương dùng một đôi mĩ mục nhìn hắn, nhỏ giọng hỏi một câu.
“Không có dự định gì, phi thường nhàn rỗi.” Triệu Thụy thuận miệng đáp.
“Nếu như… nếu như không có chuyện gì, ngày mai cùng Vân Liên và tôi đi dạo phố, được không?” Vân Phương lưỡng lự đề xuất lời mời, hai gò má trắng nõn đồng thời nhuộm màu son, thập phần dễ thương.
Từ sau bữa cơm tối cảm tạ ấy, cô đến giờ vẫn dùng thái độ tránh né hết mức với Triệu Thụy, bởi vì, mỗi lần nhìn thấy Triệu Thụy, bao giờ cô cũng nhớ lại một màn hương diễm kích thích mà khiến người ta lúng túng vô cùng ấy.
Bất quá, Vân Liên trước giờ đối với Triệu Thụy trong lòng vẫn chứa sự bất mãn, lại vì sự kiện bắt cóc mà đột nhiên thay đổi tính nết, dần dần thân cận với Triệu Thụy, lần mời này, duyên cớ cũng là do sự kiên trì của Vân Liên.
Vân Phương biết, đây là vì con gái mình thiếu hụt cam giác an toàn, cho nên mới muốn Triệu Thụy lưu lại bên người cô, do đó, cô rất khó cự tuyệt yêu cầu của con gái.
Ngoài ra, cô chính mình cũng khó nhận ra ở sâu trong lòng, cũng ẩn ẩn hy vọng, Triệu Thụy có thể đáp ứng.
“Được.

Đương nhiên là được.” Triệu Thụy mỉm cười gật gật đầu, không có cự tuyệt.
Vân Phương thở phào một hơi, lộ ra nụ cười cẩn trọng: “Thế thì hôm sau tôi gọi anh!”
Chương tiếp theo được s_map nhận dịch, đáng tiếc đến nay vẫn chưa có tin tức gì của hắn.

Vậy kính mong bà con cô bác anh chị em có ai liên lạc được với hắn thì nhắn hắn mau mau gửi bản dịch lại cho tại hạ!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui