Thần Ma Chi Mộ


Trong lúc Triệu Thụy độ kiếp, Xích Hỏa lão yêu cũng đi tới Đông hồ, bởi vì, hắn có cái tin tức, muốn hướng tới ngân diên yêu ma hồi báo.
Bất quá, hắn rất nhanh đã nhận ra có điều không bình thường.
Bởi vì, đám mây đen kéo dài mấy trăm dặm kia, thựa sự dầy đặc quá mức, dầy đặc đến mức hơi bị khác thường, mà trong mây đen, ẩn chứa hàng vạn tia sét, càng làm cho hắn âm thầm kinh hãi.
Nhưng hắn là lão yêu quái đã ở tu chân giới lăn lộn mấy trăm năm, trong lòng rất là rõ ràng, đây tuyệt đối không phải là hiện tượng tự nhiên, mà lại giống như là điềm báo trước khi thiên kiếp sắp phát sinh !
Hỡn nữa còn là đại thiên kiếp cực kì khủng khiếp!
Bởi vì , trong lớp mây đen, ẩn giấu lôi đình vạn quân, thực sự quá mức khổng lồ, làm cho kẻ khác kĩnh hãi trong lòng!
Hắn đang đứng tại đó cân nhắc, phương bắc đột nhiên xuất hiện một tia chớp cơ hồ đem cả bầu trời chiếu sáng! Hơn nữa, liên tục xuất hiện ba lần!
Ngay sau đó, tiếng sấm cuồn cuộn như hàng vạn con ngựa chạy qua, từ xa xa truyền tới.
“Đại thiên kiếp! Quả nhiên là đại thiên kiếp ! Chỉ có đại thiên kiếp của đỉnh cấp cường giả tại tu chân giới trước khi độ kiếp phi thăng, mới có uy lực khủng khiếp như vậy!”
Hai con mắt của Xích Hỏa lão yêu, mở lớn, nhìm chăm chăm, trong miệng thì thào.
“Nhưng mà, tại sao chỉ có ba đạo thiên lôi? Đại thiên kiếp hẳn là phải có chín đạo thiên lôi mới đứng! Chẳng lẽ….

kẻ đang độ kiếp kia, chỉ chống được có ba đạo thiên lôi, liền hồn phi phách tán rồi?”
Xích Hỏa lão yêu càng nghĩ càng cảm giác đúng vậy, lại bắt đầu cân nhắc, đến cùng là ai, sẽ ở Đông hồ vượt qua đại thiên kiếp.
Bởi vì, bình thường cho dù muốn độ kiếp, cũng muốn chọn một nơi linh khí phong phú, có lợi cho việc độ kiếp.
Cái nơi nát bét như Đông hồ này, linh khí mỏng manh đến mức ngay cả yêu quái bình thường cũng không muốn ở lại, ai sẽ chọn chỗ này để độ kiếp? Đây không phải là đem ngàn năm tu vi của chính mình làm trò chơi sao?
Xích Hỏa lão yêu đang suy đoán trong lòng, không biết thế nào, trong đầu đột nhiên xuất hiện một cái mặt nạ lóe ra mầu bạc yêu dị.
“Yêu quái mang mặt nạ bạc!”

Lời vừa ra khỏi miệng, hắn rốt cục nhớ tới, cái người thần bí làm cho hắn vừa kính vừa sợ.
Ngân diện yêu ma đó thực lực mạnh mẽ tuyệt luân, cao thâm khó lường, ở trong lòng hắn, chính là một tồn tại bất khả chiến bại.
Nếu như nói, Đông hồ có kẻ có thể dẫn phát đại thiên kiếp, thì không phải ngân diện yêu ma còn ai.
Nghĩ tới đây, Xích hỏa lão yêu trong lòng đột nhiên vui vẻ, hắn từ trước đến nay, đối với ngân diện yêu ma, vẫn mang sự sỡ hãi trong lòng, không dám chống lại mệnh lệnh của ngân diện yêu ma, nếu như ngân diện yêu ma bị chết trong thiên kiếp.

Vậy thì không còn gì tốt hơn rồi.
Bởi vì, n hư vậy ý nghĩa là, gông cùm trói buộc hắn, đã không còn tồn tại! Hắn sẽ lại khôi phục sự tự do của bản thân!
Xích Hỏa lão yêu trong lòng có chút hưng phấn.

Nhưng vẫn còn quyết định, đi đến hiện trường để tận mắt xem, mắt thấy thật mới là thật.

Đại sự như vậy, vẫn còn đi trước xác nhận một chút, tương đối tốt hơn.
Mới vừa đi được nửa đường.

Liền chứng kiến xa xa có một bóng người, đang bay tới đây.
Người nọ trên mặt.

Mang theo một cái mặt nạ lóe ra ánh sáng kì dị màu bạc!
Xích hỏa lão yêu nguyên vốn mang theo sự nhiệt tình trong lòng, đột nhiên giống như bị rơi vào trong hầm băng, nhất thời lạnh lẽo xuống.

Tên ngân diện yêu ma này, dĩ nhiên tại đại thiên kiếp hạ xuống, cũng có thể bình an vô sự!
Thực lực không khỏi quá kinh khủng một chút đi!
“Xích Hỏa lão yêu, sao ngươi lại tới đây?” Triệu Thụy cũng nhìn thấy được hắn, vì vậy bay tới gần, lạnh lùng hỏi một câu.
Trước kia hắn vẫn hết sức đau đầu do không thể làm gì được Xích Hỏa lão yêu, nhưng là hiện giờ, hắn đã tiến nhập luyện thần tiền kì, cho dù bị nhìn ra thân phận, cũng sẽ không sợ hãi nữa.
Xích Hỏa lão yêu miễn cưỡng cười cười, nói: “Kì thực, ta nghe được một ít tin tức, muốn hướng tới ngài bẩm báo.”
“Nga? Tin tức gì ?”Triệu Thụy thản nhiên hỏi một câu.
“Thi Vĩnh Thành của Thi gia tại Thượng Hải, hiện giờ đã hành động rồi, hắn đem đệ đệ ruột của mình là Thi Lượng cũng phái qua, muốn giết chết mẹ con Vân Phương cho bằng được! mà Thi Lượng chính là tu chân giả ở đẳng cấp nguyên anh kì, thực lực cùng ta không phân cao thấp, rất là khó đối phó.”
Triệu Thụy hừ lạnh một tiếng, rồi bảo: “Như vậy cho hắn phóng ngựa lại đây là được.

Ta cũng muốn nhìn hắn có bản lãnh lớn cỡ nào!”
Xích Hỏa lão yêu lập tực hiểu được tự mình đã nói sai, vội vàng sửa chữa, mặt mang theo nụ cười bồi nói: “Đương nhiên, đương nhiên, Thi Lượng dù lợi hại thế nào, cũng không phải là đối thủ của ngài, ngay cả đại thiên kiếp cũng không thể thương tổn ngài, thì mấy tên tiểu tốt như Thi Lượng,làm sao có thể gây bất cứ thương tổn gì tới ngài? Lão nhân gia ngài chỉ cần nhấc tay một cái, liền đem hắn giết chết rồi, cũng chả phí chút công sức nào.”
Nói xong lời này, chính bản thân của Xích Hỏa lão yêu cũng cảm thấy mình vỗ mông ngựa quá buồn nôn rồi, nếu là trước kia, tuyệt đối không nói ra được những điều này.
Nhưng mà tình thế hiện tại không mạnh bằng người, dù là lời càng buồn nôn, hắn cũng vẫn phải nói.

“Ân, ngươi có công, ta sẽ nhớ kỹ, sau này cũng không thiếu chỗ tốt cho ngươi.” Triệu Thụy nói ra vài câu, rồi há mồm hứa hẹn.
Xích hỏa lão yêu vội vàng làm ra vẻ cung kính, liên tục cảm tạ.
Hai người trong lòng đều có mục đích riêng nên chỉ ứng phó lẫn nhau một lát, sau đó liền tách ra, đều về nơi của mình.
Triệu Thụy trở lại công ngụ, lại cân nhắc một lần sự tình buổi tối nay phát sinh, sau đó đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, hắn liền rời giường, chuẩn bị tốt việc bảo vệ mẹ con Vân Phương.
Nếu như Thi Vĩnh Thành lại phái người lẻn vào Đông hồ, ám sát Vân Phương cùng Vân Liên, thì hắn tại đoạn thời gian này, hẳn là nên đề cao cảnh giác.
Hôm nay là chủ nhật, ánh mặt trời mang theo hơi thở lười biếng chiếu xuống mặt đất, làm cho người ta ấm áp.
Cuối thu không khí mát mẻ, thoải mái, khí trời kiểu này thật tốt cho việc ra ngoài.
Hai mẹ con Vân Liên cùng Vân Phương, hiển nhiên cũng cho rằng như thế.
Chưa đến chín giờ, hai người liền ra khỏi nhà, đi tới siêu thị mua sắm.
Dưới tình hình nguy hiểm như vậy, Triệu Thụy đương nhiên sẽ không để hai người tùy ý rời đi tầm mắt của chính mình.Vì vậy cũng ra khỏi nhà, bám theo sau họ.
Giờ là cuối thu, người trên đường đã sớm thay đổi trang phục, ngày càng dầy thêm, chuẩn bị nghênh đón làn gió đông đầu mùa sắp đến.

Triệu Thụy lúc đến Đông hồ chỉ mang quần áo mùa hè, mặc dù thể chất của hắn cũng không sợ nóng lạnh, nhưng là xen lẫn trong dòng người có vẻ không hợp quần.
Vì vậy, thừa lúc Vân Phương mang theo Vân Liên vào quầy bán quần áo phụ nữ để mua đồ, hắn cũng chạy đến quầy bán quần áo nam, thuận tiện chọn cho mình hai bộ quần áo mùa đông.
Hắn đã dò xét qua, nhà siêu thị này không có người tu chân, cho nên, tạm thời sự an toàn của Vân Phương cùng Vân Liên, cũng không có vấn đề gì.
Hắn đang lúc chọn lựa quần áo hăng say, đột nhiên có một âm thanh quen thuộc lại gọi hắn: “Triệu lão sư, ngươi cũng ở đây mua quần áo?”
Triệu Thụy nghe tiếng liền quay đầu lại, thì nhìn thấy hai vị đại, tiểu mỹ nữ Vân Phương cùng Vân Liên đang đứng cũng không xa hắn, hướng hắn chào hỏi.
Xem ra, vừa lúc nãy, Vân Phương đã sớm phát hiện ra hắn, bất quá không biết hắn đang theo dõi nàng mà thôi.
Không thể không thừa nhận, Vân Phương không chỉ xinh đẹp, thân đang là mẹ, lại từng là vợ, cả người nàng đều tản mùi vị nảy nở thành thục, bất kì vị nam nhân nào đều muốn hái quả đào đã chín mọng này xuống.

Tận tình hưởng thụ dòng mật thơm mát ngọt ngào vô cùng, từ thân thể nàng.
Vân Phương ở bên cạnh Vân Liên thì lại giống như một con Barbie trắng bóc, tinh tế của phương tây, ngũ quan tinh sảo như được ông trời tỉ mỉ tạo ra, quả thật đã biểu hiện ra mô hình tiểu mĩ nhân không sai sót một tí nào, chỉ cần qua mấy năm nữa,không biết có bao nhiêu nam nhân vì nàng mà vỡ mộng, đau lòng.
Vân Phương cùng Vân Liên trong tay cầm không ít bao lớn, bao nhỏ chiến lợi phẩm, phần lớn đều là quần áo của phụ nữ.
Phụ nữ đứng trước quần áo đẹp đều không có sức chống cự, mặc dù loại hình phụ nữ điềm đạm cao nhã như Vân Phương, cũng không ngoại lệ.
“Vân sư phụ, thật trùng hợp, ta đến mua vài món quần áo để đổi mùa.” Triệu Thụy giả vờ làm như là trùng hợp gặp, mỉm cười nói.

Trong đôi mắt to của Vân Liên tràn ngập địch ý, hừ một tiếng, quay cái đầu nhỏ, không thèm để ý Triệu Thụy.
Vân Phương thì lại đánh giá Triệu Thụy một chút, nhẹ nhàng lắc đầu, khẽ cười nói: “Loại nam nhân độc thân giống ngươi, không biết quan tâm bản thân mình chút nào, cuối thu rồi vẫn mặc quần áo mùa hè, cũng nhờ thân thể của ngươi tốt, nếu không đã sớm bị cảm rồi.”
Nếu là trùng hợp gặp, lại là hàng xóm, vậy chuyện kết bạn đi cùng liền thuận lý thành chương rồi.
Ba người tụ cùng một chỗ, vừa nói vừa đi dạo.
Triệu Thụy cũng không rõ lắm việc các nàng muốn đi đâu, chỉ là bước theo Vân Phương, đi tới một quầy hàng bán caravat.
Vân Phương dừng chân, cẩn thận lựa chọn caravat, thỉnh thoảng cầm lại, đặt ở trước ngực của Triệu Thụy ngắm nghía, nói: “Ta vẫn muốn tặng ngươi một món lễ vật, coi như báo đáp việc ngươi lần trước giúp ta.”
Nói tới đây, Vân Phương không khỏi đỏ mặt, nhớ tới cái quần lót sexy kia, mặc dù chiếc quần lót sexy đó nàng chỉ mặc một lần rồi liền cất vào ngăn chứa đồ lót, nhưng mà mỗi lần nhìn thấy nó đều khiến nàng mặt đỏ, tim đập mạnh, một loại cảm giác tê dại khác thường từ cổ chảy khắp toàn thân.
“Vân sư phụ, giữa đồng nghiệp với nhau, vốn nên hỗ trợ lẫn nhau, cần gì phải nói đến việc báo đáp hay không.” Triệu Thụy lúc trước cũng không để ý chuyện đó lắm, nhưng giờ nhớ lại, trong đầu không khỏi không tự giác suy nghĩ đến cảnh đẹp vô hạn lúc Vân Phương mặc quần lót sexy.
Vân Phương cũng không biết ý niệm trong đầu Triệu Thụy, nàng chọn một cái caravat đẹp, cẩn thận dựng cổ áo hắn, nhẹ nhàng vì hắn thắt lại.

Hai người lúc đó đứng rất gần nhau,Vân Phương kiễng mũi chân vòng tay ra sau gáy Triệu Thụy, bộ ngực đầy đặn,trong lúc vô ý, nhẹ nhàng đè lên người Triệu Thụy, hơn nữa trong lúc nàng vòng tay ra sau khiến bộ ngực nàng cọ sát trên dưới người Triệu Thụy, khiến hắn cảm nhận sâu sắc cái loại cảm giác gọi là tiêu hồn thực cốt.
Đứng bên cạnh Triệu Thụy cùng Vân Phương còn có một cặp vợ chồng trung niên cũng đang mua caravat, ông chồng giống như một vị trí thức, dáng người gầy yếu, bà vợ thì khuôn mặt béo tròn, vòng eo to gấp ba lần ông chồng, bà vợ đó cũng đem caravat tròng vào cổ ông chồng, dùng sức một cái, tiện tay thắt lại, “Ặc….” Ông chồng thiếu tí nữa không thè lưỡi ra ngẹn thở mà chết.

Người đàn ông đó nhìn Vân Phương vừa ôn nhu vừa xinh đẹp, lại hâm mộ liếc Triệu Thụy một chút, cười khổ một cái, tựa như muốn nói: “Huynh đệ, ngươi rất có phúc nha….”
Vân Phương lại chọn mấy cái caravat cho Triệu Thụy đeo thử, trong khi Triệu Thụy liếc thấy Vân Liên vẫn nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt như kim đâm thẳng vào hắn, đại khái giống như các trong miệng các học sinh thường nói: “dùng ánh mắt giết chết ngươi”.
Chồng của Vân Phương chết sớm, Vân Liên cơ hồ là do Vân Phương một mình nuôi lớn, Vân Liên đã quen cuộc sống chỉ có hai người, nên rất khó tiếp nhận việc có người thứ ba chen vào giữa nàng và Vân Phương, vì vậy trong lòng tiểu loli này bài xích tất cả đàn ông tới gần mẹ nàng.

Trước kia Vân Phương đối với người đàn ông nào cũng không cho mặt mũi, làm cho Vân Liên cũng yên lòng, nhưng gần đây vì sự xuất hiện của Triệu Thụy, khiến cho Vân Liên sinh ra một loại cảm giác nguy hiểm, cảm giác được mẹ cùng hắn quá mức thân mật, quan hệ không giống như bình thường đồng ngiệp.

“Không được, nhất định phải đem hắn đuổi đi.” Vân Liên âm thầm nghĩ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận