Thần Ma Chi Mộ


Tiểu nữ hài mặt tròn trịa, mịn màng, màu trắng có ẩn màu hồng, một đôi tròng mắt đen sáng long lanh, ngũ quan phi thường tinh tế, khuôn mặt giống như búp bê, làm người ta yêu mến.

Trong khi chạy, bím tóc đuôi ngựa sau đầu nhẹ nhàng đu đưa.

“Mẹ!”
Tiểu nữ hài chạy đến bên người Vân Phương, nũng nịu nắm lấy tay Vân Phương lắc lắc, nhẹ nhàng kêu lên.

“Vân Liên, con sao lại tới đây, không chịu ở trong lớp của con?” Vân Phương tuy giọng trách mắng, nhưng trên mặt lại lộ vẻ cưng chiều.

“Con ở lại cũng chẳng được gì, nghe mấy bài phát biểu tràng giang đại hải trên kia, đã sắp ngủ gục tới nơi rồi.

” Vân Liên có chút uất ức nhếch miệng nói.

“Con vi phạm kỷ luật, để giáo viên chủ nhiệm lớp con biết được, con không khỏi bị phê bình.


Vân Liên có chút đắc ý cười hi hi, lộ ra hai lúm đồng tiền: “Con đã xin phép giáo viên chủ nhiệm rồi.


Vân Phương vừa bực vừa buồn cười, nắm lấy nó không biết làm sao, chỉ biết lắc đầu.

Triệu Thụy cười cười, đánh giá Vân Liên, lại nhìn Vân Phương, cảm thấy gen nhà họ Vân thật phi thường tốt, hai người đứng một chỗ, nhìn giống như một đôi tỷ muội hoa mĩ lệ tuyệt luân, khiến người ta kinh diễm.

Vân Phương tuy đã ba mươi hai, nhưng dung mạo mĩ diễm, da dẻ mịn màng, khóe mắt không có nửa điểm nếp nhăn, nhìn như mới hăm bảy hăm tám, cũng có vài phần khí tức thanh xuân, lại mang ý vị của người phụ nữ đã thành thục, thật khiến người ta khó tưởng tượng, đã có đứa con gái lớn, đáng yêu thế này.

Trong khi Triệu Thụy đánh giá Vân Liên, Vân Liên cũng núp sau người Vân Phương, thò ra cái đầu nhỏ, đánh giá Triệu Thụy.

Qua một lúc, nó mới lắc lắc tay Vân Phương, nhỏ giọng hỏi: “Mẹ, ông ta là ai vậy?”
“Đây là Triệu lão sư, đồng nghiệp với me, tới đây, mau chào Triệu thúc thúc.


” Vân Phương kéo con gái tới trước nói.

Triệu Thụy cười khổ, hắn nhìn bề ngoài tuổi cũng không lớn, sao bây giờ lại bị đưa lên làm thúc thúc rồi, thật có chút không quen.

Một đôi tròng mắt to của Vân Liên, chuyển qua vài vòng trên mặt Triệu Thụy, chẳng những không mở miệng, trong mắt lại lô ra một chút địch ý.

Vừa rồi nó ở phía xa nhạy bén phát hiện, thái độ của mẹ đối với Triệu lão sư này, tựa hồ không giống với người khác.

Mà lúc nó đến, lại nghe mẹ nó cùng với Triệu lão sư này thứ sáu tới lễ bái Lăng Vân tự.

Nó không khỏi trở nên cảnh giác, tại sao mẹ nó đối với người ngoài, trước giờ vẻ mặt luôn lạnh lùng, vậy mà đối với Triệu lão sư này, vẻ mặt ôn hòa, còn tựa hồ có chút không bình thường.

“Thứ sáu đi lễ, bộ chúng ta hai người đến Lăng Vân tự không tốt sao?” nó nũng nịu nói.

“Thật là, Triệu lão sư cũng đi với chúng ta thì có sao?” Vân Phương cười nói một câu, không có để ý.

Vân Liên có chút không vui chu cái miệng nhỏ, gần như có thể treo cái ấm nước lên được.

Bất quá, nó cũng không có cách nào.

Bởi vì, Vân Phương tuy chiều nó, nhưng quản giáo lại rất nghiêm khắc, nó không dám có ý kiến.

Sau đại hội thể thao, chính là lúc đi lễ chùa.

Hôm ấy Triệu Thụy dậy rất sớm, theo Vân Phương và Vân Liên ngồi xe tới Lăng Vân tự.

Địch ý của Vân Liên với Triệu Thụy tựa hồ càng đậm hơn, thủy chung bám chặt lấy Vân Phương, làm ra một bộ dạng bé gái ngoan ngoãn, không cho Triệu Thụy và Vân Phương có quá nhiều cơ hội tiếp xúc.


Vân Phương chỉ cảm thấy con gái mình có chút cổ quái, nhưng cũng không nghĩ sâu xa, bất quá, Triệu Thụy nhìn thấu tâm tư của tiểu la lị này, trong lòng không khỏi buồn cười, cũng không muốn nói thẳng ra.

Ba người ngồi trên xe buýt, trong lúc sắp đến Lăng Vân tự, phía sau đột nhiên vang lên tiếng còi hiệu, liền đó, hắn nhìn thấy một đội xe xa hoa, bắt đầu vượt qua, tiếng còi hiệu chói tai của xe cảnh sát mở đường vang lên ở đầu đoàn, sau đó, bảy tám chiếc xe thương vụ bám theo sát nút, rất có khí thế.

“Trên đó là ai vậy!”
“Nhiều xe thế!”
“Đại khái là vị lãnh đạo nào đó.


Trên xe buýt có mấy người bắt đầu lao nhao bàn luận, nói chung, ở Đông Hồ này dùng xe cảnh sát mở đường, cấp biệt đó là rất cao, tựa hồ thị trưởng xuất hành đều không có đãi ngộ này.

Ngồi xe gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến được dưới chân Lăng Vân sơn.

Lăng Vân sơn tịnh không quá cao, trên núi cây rừng rậm rạp, một dãy bậc cấp bằng đá dài ngoằng chạy từ trên núi xuống dưới núi, Lăng Vân tự chính là xây dựng ở trên đỉnh núi.

Triệu Thụy cùng Vân Phương ba người theo bậc cấp bằng đá, leo lên đỉnh núi, đến bên ngoài chùa.

Lăng Vân tự không hổ là chùa cổ 500 năm, đại điện hùng vĩ, hương hỏa đỉnh thịnh, du nhân hương khách đến du lãm dâng hương, đông đúc như kiến, chen chúc nối đuôi, người già con nít, thanh niên nam nữ, mỗi độ tuổi, mỗi tầng lớp đều có.

“Người thật không ít a.

” Triệu Thụy không khỏi cảm khái một câu, cảm thấy tiền nhang đèn mấy người này cung cấp, đủ khiến cho tăng nhân trong Lăng Vân tự này giàu đến chảy mỡ mất.

Vân Phương nào nghĩ đến suy nghĩ của Triệu Thụy lại chuyển đến trên đồng tiền, bèn thuận theo ngữ khí của hắn, gật đầu nói: “Ừm, đúng đó, Lăng Vân tự có mấy vị cao tăng, Phật pháp tinh thâm, đủ để chỉ điểm bến mê giúp người ta, tín chúng rất đông.


“Há? Thật sao? Thật lợi hại vậy sao?” Triệu Thụy hơi có chút kinh ngạc.


Chuyện này nghe sao có vẻ thần côn thế nhỉ?
Hắn cũng đã thấy qua không ít tu chân giả thực lực tinh thâm rồi, đem người ta tống khứ tây thiên, thì thật là lợi hại, còn như chỉ điểm bến mê giúp người ta, tựa hồ còn chưa thấy qua.

Vân Phương dắt theo Vân Liên, rất thành kính thắp hương bái Phật, khẩn cầu bình an.

Triệu Thụy thì hứng thú giảm sút, bắt đầu đi lung tung trong Lăng Vân tự.

Lăng Vân tự xây dựng theo kiến trúc Hán Đường, khí thế hùng vĩ, một tòa viện lạc, xen một tòa viện lạc.

Triệu Thụy đi dạo qua mấy viện lạc, không biết thế nào lại đi đến góc tây bắc của chùa, bên ngoài một tiểu viện lạc thấp lùn.

Cửa tiểu viện lạc khép hờ, mấy cành cây mang vài lá khô, từ trong vườn thò ra.

Triệu Thụy đang chuẩn bị đẩy cửa, tiến vào xem thử, đột nhiên, cửa tự động mở ra, một tiểu sa di mặc áo xám, thò đầu ra, rất ngạo mạn, rất bực bội hỏi:
“Ngươi là ai? Muốn làm gì?”
Triệu Thụy hơi ngẩn ra, dù sao cũng là người xuất gia, sao thái độ của tiểu hòa thượng trước mắt, lại tệ đến thế?
Bất quá, hắn cũng giải thích một câu: “Tôi là du khách, trong lúc vô ý đi tới đây, muốn tiến vào xem thử.


“Nơi này không cho phép người ngoài tiến vào!” Tiểu hòa thượng ấy lườm hắn một cái, đem hai cánh cửa gỗ đóng mạnh vào, nhốt hắn ngoài cửa.

Triệu Thụy không khỏi nhíu mày, trong lòng hơi có chút không vui.

Hắn mới vừa thông qua khe cửa, rõ ràng thấy ở trong vườn có một đám đông người, sao bỗng chốc lại thành người ngoài không được vào?
Triệu Thụy trong lòng tức giận, lại thêm có chút hiếu kỳ, bèn tìm một chỗ không ai chú ý, rất nhẹ nhàng nhảy vào.

Khu vườn không lớn, nhưng cây cối rậm rạp, đủ để che chắn tầm nhìn của người ta rất tốt.

Trong vườn có một tiểu ốc rất đơn giản, trước nhà có một khoảng đất trống, một đám đông người, như chúng tinh ủng nguyệt đứng vây quanh hai lão giả ở giữa, thần thái phi thường kính cẩn.

Một lão giả ở giữa, tựa hồ là hòa thượng của Lăng Vân tự, râu trắng lông mày trắng, thần thái thanh nhã, một người khác thân hình nhỏ bé, nhưng trên người mang một cổ uy thế bức nhân, so với mấy đại hán lực lưỡng bên mình, tỏ ra càng cao lớn hơn!
“Mục Vĩnh Cường”
Bời vì mấy ngày nay, truyền hình lúc nào cũng tập trung chiếu, tin tức ông ta đến Đông Hồ, Triệu Thụy cho dù nhắm mắt lại, cũng có thể nhận ra được.


Nghĩ đến lúc gặp mấy chiếc xe thương vụ, Triệu Thụy liền minh bạch, vừa rồi ngồi trên xe nhất định là ông ta.

“Một cao quan về hưu như ông ta, đến Lăng Vân tự làm gi?” Triệu Thụy trong lòng nghĩ vậy, bước lên phía trước, muốn tự mình nhìn kĩ hơn một chút.

Mục Vĩnh Cường lúc này đang ngồi xếp bằng nhắm mắt trên mặt đất, thần tình tựa hồ có chút thống khổ, mà hòa thượng kia, lại đứng trước mặt ông ta, tay áp lên đỉnh đầu Mục Vĩnh Cường, từng trận kim sắc Phật quang, từ trong tay hòa thượng kia lóe ra.

Qua một lúc như vậy, kim sắc Phật quang trong tay hòa thượng kia dần dần ảm đạm xuống, mà Mục Vĩnh Cường giống như bị một trận bệnh nặng, sắc mặt cực kì khó coi.

“Tuệ Tịnh đại sư, chẳng lẽ là, tôi quả thật đã bệnh nhập Cao Hoang , không thuốc nào cứu nổi? Phật pháp của ông cũng không thể giúp đỡ tôi được chút nào ư?” Mục Vĩnh Cường chậm chạp mở mắt ra, thở dài một hơi hỏi, trong ngữ khí tỏ ra cực kì thất vọng.

“Xin lỗi, Mục thí chủ, tôi tu vi có hạn, vô lực hồi thiên.

” Tuệ Tịnh tuyên một câu Phật hiệu.

Mục Vĩnh Cường trầm mặc, từ hai năm qua, ông ta mắc phải một loại quái bệnh, thân thể càng lúc càng hư nhược, đến cuối cùng cơ hồ không thể đứng lên, bất cứ bệnh viện lớn nào cũng đã khám qua, nhưng vẫn không tìm ra nguyên nhân.

Sau đó trải qua chẩn trị của đại đức cao tăng Tuệ Tịnh trong Lăng Vân tự, mới được biết, nguyên lai là do kinh mạch khô héo gây ra, y thuật thông thường, căn bản không có cách nào trị liệu.

Mấy năm nay, Tuệ Tịnh luôn dùng Phật pháp giúp ông ta trị liệu, nhưng chỉ là kéo dài sinh mệnh của ông ta, cũng không thể hoàn toàn trị khỏi, mà lại càng ngày càng kém, hiện tại đã đến mức hoàn toàn không có cách nào trị liệu nữa rồi!
“Xem ra, tôi chỉ còn chờ chết rồi?” Mục Vĩnh Cường cười khổ, Tuệ Tịnh này là cao tăng tiếng tăm lừng lẫy, Phật pháp cao thâm mạc trắc, đến ông ta cũng thúc thủ vô sách, thế thì thật là vô kế khả thi rồi.

Nghĩ đến chính mình quyền thế thao thiên, nhưng lại không có cách nào kéo dài tuổi thọ dù chỉ một ngày, Mục Vĩnh Cường không khỏi có chút tâm tàn ý lạnh.

“Thế cũng không nhất định.

” Tuệ Tịnh lắc lắc đầu nói, “Mục thí chủ, trên đời này, còn có một vật có thể giúp ông bảo trụ một tia tính mệnh.


“Há? Đó rốt cuộc là vật gì?” Mục Vĩnh Cường thấy trước mắt xuất hiện một tia sinh cơ, không khỏi vội vàng dò hỏi.

“Bảo vật đó, chính là Long hổ tục mệnh đan!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui