Hành động đại quy mô đêm trước cùng với tiếng nổ của trận kịch chiến khiến cho toàn thành phố Bắc Giang trấn động.
Khi Triệu Thụy rời khỏi giường vào ngày thứ hai, từ tiểu khu đi ra, trên đường thỉnh thoảng cũng bắt được một vài tin tức khác nhau từ lời bàn tán của người dân sống ở đây.
Mọi tựa đề của báo chí Bắc Giang đều lấy tâm điểm là sự kiện phát sinh đêm qua mà bàn luận.
Nhưng ngoài dự đoán của giới cảnh sát, mặc dù đã phong tỏa cẩn thận nhưng tin tức phát tán ra đều xuất phát từ trong miệng người dân.
Theo như cảnh sát nói, đêm qua tiến hành cuộc vây bắt một gã tội phạm giết người hàng loạt, cảnh sát gặp phải sự chống cự kịch liệt, trải qua một phen kịch chiến mới đánh gục được tên tội phạm.
Nhưng đối với hầu hết mọi người, với cái lý do vô số sơ hở này, cũng chả ai tin vào.
Vì đuổi bắt một gã hung phạm, cảnh sát tổn thất không ít, lại phá nổ cả một tòa nhà thành đống gạch vụn.
Cái này quả thực không giống như đuổi bắt tội phạm, ngược lại giống như đang tiến hành một trận chiến quy mô nhỏ nơi thành thị.
Nguyên nhân chính là như vậy, các loại tin đồn cũng khác nhau, bắt đầu được người truyền miệng rỉ tai, hơn nữa càng truyền rộng rãi càng trở nên thái quá, cuối cùng cũng tung lên mạng inte.
Triệu Thụy trở lại ký tức xá trường, bạn cùng phòng Thạch Cảnh Lam đang ngồi trên ghế máy tính đọc báo.
Thấy Triệu Thụy vào, hắn giơ giơ tờ báo trên tay nói: “Biết tin gì không? Kẻ giết người hàng loạt đã bị cảnh sát giết rối đấy!”
“Ta cũng biết việc này rồi!” Triệu Thụy cười cười nói.
“Không dễ dàng như vậy đâu, hung phạm này ở Bắc Giang liên tiếp gây ra hung án gây phân nộ, khiến lòng người hoảng sợ, sau này trong thành phố hẳn sẽ yên bình hơn.” Thạch Cảnh Lam nói, đột nhiên lời nói xoay chuyển: “Nhưng ta nghe nói cảnh sát tổn thất không nhỏ, đã chết không ít người , nghe người ta đồn rằng, hung phạm không phải là con người, mà là…..
Cương thi.”
Triệu Thụy nhìn hắn một cái, cười cười nói: “Ngươi từ đâu lấy ra cái tin này.
Vừa online hả?”
“Ừ!” Thạch Cảnh Lam gật gật đầu, “trên mạng cũng nói quá, cái gì mà cảnh sát mời đạo trưởng tu vi cao thâm đến trợ giúp, kết quả cương thi tu vi cực cao, đạo trưởng bị thua, trong lúc nguy cấp, đột nhiên xuất hiện một thần bí nhân, chém chết cương thi, sau đó phiêu nhiên biến mất! Ta nhổ vào! Cái loại chuyện này cũng có thể viết loại tiểu thuyết huyễn ảo.”
Triệu Thụy cười ha ha, nói : “Ngươi cũng biết đó là lời đồn đại vô căn cứ, vậy còn nói gì nữa!”
Thạch Cảnh Lam cũng cười nói: “không phải là tâm sự cùng ngươi sao?”
Hai người đang nói chuyện, tiếng gõ cửa vang đột nhiên vang lên, Triệu Thụy và Thạch Cảnh Lam nghe vậy quay đầu nhìn lại, chợt thấy một dung mạo tiếu lệ, một nữ cảnh sát vóc dáng nóng bỏng cùng một đạo sĩ mặc đạo bào đi đến,
“Oh! Không ngờ có một nữ cảnh sát như vậy….!” Thạch Cảnh Lam hai mắt nhất thời sáng bừng lên.
Cười nhẹ một tiếng, nếu như không phải sợ người ta tưởng là một tên sắc lang, không khéo bị một cước đuổi đi rồi, không còn ngồi đấy mà huýt sáo.
“”Triệu Thụy ở đây phải không?” Nữ cảnh sát kia mở miệng hỏi trước.
“Tiêu cảnh sát a!” Triệu Thụy cười, bước lên trước.
“Tìm tôi có chuyện gì?”
“Cũng không có chuyện gì, chỉ là đến trường đại học Bắc Giang đột nhiên nhớ ra cậu học ở đây, cho nên qua đây thăm một chút.”
Tiêu Khả Thần tùy tiện tìm một lý do, sự thật đương nhiên không phải vậy.
Đêm qua nàng thu thập xong tàn cuộc, rồi đem nghi vấn của mình đối với Triệu Thụy nói cho Thanh Huyền đạo trưởng Bạch Vân quan, Thanh Huyền đạo trưởng đối với thân phận của Triệu Thụy cũng cảm thấy hết sức hứng thú.
Vì vậy hai người hẹn nhau đến đây, chuẩn bị xác định thân phận của Triệu Thụy.
Triệu Thụy nghe Tiêu Khả Thân nói vậy, cảm thấy có chút buồn cười, nhớ nhận ra Tiêu Khả Thân hình như vẫn có thành kiến với hắn, từ khi nào quan hệ trở nên thân thiết như vậy ta?
Trong lòng hắn biết rõ ý đồ của Tiêu Khả Thân khi đến đây, nhưng cũng không nói ra, chỉ cười cảm ơn.
Khi Triệu Thụy và Tiêu Khả Thân hai người nói chuyện, Thanh Huyền đạo trưởng lẳng lặng đứng một bên quan sát Triệu Thụy, ánh mắt không ngừng đảo tới đảo lui trên mặt trên người Triệu Thụy.
Ánh mắt của hắn cực kì thâm thúy, dường như muốn nhìn thấu Triệu Thụy, bên ngoài vẫn bình thường.
Triệu Thụy trong lòng cảnh giác, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thường, cùng Tiêu Khả Thân nói chuyện vui vẻ, dường như không nhận ra chuyện gì cả.
Thanh Huyền đạo trưởng đánh giá Triệu Thụy một lúc, đột nhiên không nói một lời nào quay đầu đi ra.
Tiêu Khả Thân vội vàng tạm biệt Triệu Thụy, sau đó đuổi theo.
“Có phải hắn không?” Tiêu Khả Thân quay đầu lại, thấp giọng hỏi.
Thanh Huyền đạo nhân khẽ thở dài lắc đầu, nói: “Cũng không biết, có thể không phải.”
“Đạo trưởng chắc chứ? Bóng lưng người này cùng thần bí nhân mang mặt nạ rất giống nhau a!” Tiêu Khả Thân hơi kinh ngạc.
Thanh Huyền đạo trưởng giải thích: “Thần bí nhân mang mặt nạ đêm qua, trên người mang nồng nặc khí tức yêu ma, nói thế nào thì nói cũng không có cách nào ẩn giấu được, nhưng trước mặt người trẻ tuổi này, trên người hoàn toàn không có loại khí tức này.
Ta cẩn thận quan sát, dường như hắn chỉ là một người bình thường, cho nên hắn với thần bí nhân đêm qua không có liên hệ gì hết.
Về phần bóng lưng tương tự, trên đời này có rất nhiều người giống nhau, có thể chỉ là một sự trùng hợp thôi.”
Tiêu Khả Thân trong lòng rất hoài nghi thân phận của Triệu Thụy, nhưng nghe Thanh Huyền đạo trưởng nói vậy, sự nghi hoặc cũng giảm bớt vài phần, cảm thấy mình thật đa nghi.
“Không phải hắn.”
Thấy hai người rời đi
Triệu Thụy thở phào nhẹ nhõm, nếu thân phận của hắn bị phát hiện, quả thật có phiền phức,
Đang chuẩn bị cầm tài liệu đến thư viện, đột nhiên điện thoại di động vang lên, cầm lên xem, thì ra là Vân Hùng gọi.
“Uy, Vân lão gia tử, đã lâu không gặp.” Triệu Thụy đi ra bên ngoài ký túc xá, nghe điện thoại, cười hỏi.
“Uh, đã lâu không gặp.”
“Cũng không tệ lắm.
Được rồi, lão gia tử, gọi điện thoại cho ta có việc gì?” Triệu Thụy không muốn phí thời gian quá mức cho những câu hàn huyên cho nên hỏi thẳng vào vấn đề.
“Nếu không có việc ta cũng không gọi điện, Triệu Thụy, ta có một chuyện muốn nhờ ngươi giúp đỡ!” Vân Hùng chậm rãi nói.
“Ngài nói đi!”
“Ta có một người con trai, chính là phụ thân của Vân Phỉ, ngươi hẳn cũng biết, chỉ vì luyện công tẩu hỏa nhập ma nên đã sớm lìa trần.
Nhưng thật ra ta còn có một nữ nhi, tên là Vân Phương.
Chỉ vì nữ nhi của ta, do một nguyên nhân trở nên bất hòa với ta, sớm thoát ly khỏi Vân gia, đoạn tuyệt với Vân gia, vì thế người ngoài không ai biết chuyện này.
Ai, nhưng nói thế nào thì nói, nàng dù sao cũng là nữ nhi của ta, là thân nhân của ta.
Hiện tại ta nghe nói, tình cảnh của nàng vô cùng nguy hiểm, cho nên muốn nhờ ngươi ra tay tương trợ.”
Triệu Thụy nghe Vân Hùng nói xong, cũng có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới Vân Hùng còn có một nữ nhi, về phần nguyên nhân tại sao cha con tình cảm lại trở nên xa cách như vậy, thậm chí đến mức đoạn tuyệt quan hê, khẳng định không phải là chuyện bình thường, nhưng Vân Hùng nếu không muốn nói ra, hắn cũng chả quan tâm, chỉ là hắn cảm thấy có chút kì quái, lấy thực lực của Vân Hùng mà nói, nữ nhi dù có gặp nguy hiểm, phái mấy đệ tử trong gia tộc đến cũng đơn giản thôi, việc gì phải nhờ mình nhất định ra tay?
Hắn đem nghi vấn này nói ra.
Vân Hùng đáp: “Trượng phu của nữ nhi ta vốn là nhị đệ tử của Thi Chính Long, Thi gia ở Thượng Hải vốn là một đại gia tộc nổi danh trong giới tu chân, nhưng chồng của nàng không có thiên phú tu luyện, cũng không thích bị quản chế nghiêm khắc của gia quy, vì vậy rời Thượng Hỉa, rồi chuyển tới sống ở trấn Đông Hồ, cuộc sống cứ bình thường trôi qua, hơn nữa còn sinh ra một nữ hài tử tên là Vân Liên.”
Chỉ là trời mưa gió thất thường, trượng phu của nữ nhi ta, ba năm trước nhiễm bệnh mà chết.
Mà trước đó không lâu, Thi gia cũng xảy ra biến cố, Thi Chính Long cùng trưởng tử của hắn bị cừu nhân trong tu chân giới đánh trọng thương, cuối cùng không chữa trị được mà mất mạng.
Hiện tại quyền lực của Thi gia đang để không, vị trí gia chủ luôn bị tranh chấp, lũ cao tầng trong Thi gia bất chấp mọi thủ đoạn để tranh chấp, Thi Chính Long là trưởng tử, lại không có con, mà ngoại tôn Vân Liên của ta chính là huyết thân trực hệ, tự nhiên trở thành cái gai trong mắt kẻ khác.
Thật ra Vân Phương cũng không có ý định tham gia tranh đoạt gì cả, chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn, cây muốn tĩnh mà gió chẳng dừng a!” Vân Hùng ở đầu kia điện thoại thở dài, để lộ nỗi lo lắng cho an toàn của ngoại tôn và nữ nhi của mình.
Triệu Thụy hiểu được ý tứ của hắn, mặc dù Vân Phương cũng không muốn tranh giành tài sẳn, thậm chí cũng không muốn dây dưa gì với gia tộc của trượng phu, nhưng trong Thi gia có một số người, đặc biệt có khẳ năng nắm giữ quyền lực cũng như tài sản của cả gia tộc thì lại không nghĩ như vậy.
Bời vì một gia tộc nổi danh như vậy trong tu chân giới, khẳng định không chỉ có tài phú cự ngạch, mà còn nắm giữ một lượng lớn nguồn tư nguyên tu chân.
Nếu như có thể trở thành tộc chủ gia tộc, lại sử dụng tốt tư nguyên tu chân này, như vậy tiền đồ tu chân vô cùng thuận lợi.
Thế nhân vốn tưởng tu chân giả nhất định là vô cầu chỉ nhằm tới tu tiên, nhưng thực tế mà nói, tu chân giả cũng là người, làm sao có thể đứng ngoài vòng danh lợi?
Không cầu, chỉ là vì mấy thứ kia không hợp mắt mà thôi, những lợi ích có đủ sức hấp dẫn, khi đó chỉ sợ tu chân giả tranh đoạt còn dữ dội gấp trăm lần người thường.
Triệu Thụy hiểu được tình thế nguy hiểm của Vân Phương, giả dụ hắn là một người bình thường, bị tu chân giả theo dõi gắt gao, khẳng định là chết chứ không nghi ngờ gì nữa.
“Triệu Thụy, ngươi có thế giúp ta việc này được không?” Vân Hùng ở đầu kia điện thoại hỏi lại, mặc dù là bá chủ một phương, nhưng trong giọng nói cũng mang vài phần cầu khẩn, bởi vì ngoài Triệu Thụy ra, hắn thật sự không trông cậy được vào bất cứ một ai.
Bọn họ chỉ là một gia tộc võ cổ, không thể nào sánh được với cường giả tu chân giới.
Tuy nói ở tu chân giới cũng có bằng hữu nhưng một đám tu chân giả tầm mắt cao hơn đỉnh đầu, muốn bọ họ khuất tất bảo vệ một nữ nhân bình thường của một gia tộc võ cổ thì khác nào nằm mơ.
Đương nhiên nếu như Vân gia có thể xuất ra vài món pháp bảo có sức hấp dẫn, cũng có thể thỉnh vài vị tu chân giả đến hỗ trợ.
Nhưng nhiều thứ trong tu chân giới, không phải cứ có tiền là mua được, mặc dù Vân gia giàu có, nhưng nếu muốn có một kiện bảo vật có sức lay động tu chân giả, hơn nữa còn nhất định là tu chân giả, thật sự rất khó khăn.
Nói cho cùng, Vân gia cũng chỉ là một cổ vũ gia tộc mà thôi.
“Tốt thôi, không thành vấn đề.” Mặc dù có thể rời Bắc Giang, tạm thời xa cách Tôn Tiểu Lan, nhưng Triệu Thụy không do dự nhiều, nhận lời Vân Hùng.
Cho tới nay, quan hệ của hắn với Vân gia đều không tồi, Vân gia không chỉ giúp đỡ hắn một lần, mặc dù chỉ là những việc nhỏ, nhưng món nợ ân tình này trả được vẫn hơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...