Lục Xuyên lúc này thấy có ông nội lên tiếng thì gan cũng to hơn, đứng thẳng người ưỡn ngực.
“Em họ à, không phải là anh không nói trước.
Nhưng dù em có là đồ tiêu khiển của Phúc thiếu gia cũng hơn đi theo tên vô dụng này.
Đằng này Phúc thiếu gia đã hứa với nhà chúng ta, chỉ cần em chịu ở với anh ta một đêm.
Anh ta sẽ để em làm chủ dự án mới, Lục gia có thêm quan hệ với giới chính trị.
Không tốt sao?”
Lục Hùng lúc này cũng bình tĩnh lại, vẽ mặt vặn vẹo như lòng có chút sợ hãi Hữu Thủ nên cũng không có đứng lên, cứ ngồi thế mà nói.
“Đây gọi là có phúc mà không biết hưởng.
Dù Phúc thiếu gia có ăn chơi bên ngoài thì sao chứ, mày vẫn là vợ cậu ta.
Chỉ cần vị trí này, những thứ khác quan trọng nữa sao? Còn tên thô tục kia, mày theo nó thì cha mày chỉ có đường chết.”
Bên này Lục Bạch im lặng từ đầu đến giờ cũng lên tiếng hùa theo, chỉ sợ chuyện không loạn.
“Ây dô, suy cho cùng làm thiếp nhà giàu còn hơn làm thê nhà nghèo.
Đạo lý này cháu nên hiểu chứ.
Huống hồ chuyện này có lợi cho mọi người, mà cha cháu sau này còn được hưởng phúc của cháu đó.”
Lục Chỉ bị xem như người vô hình, vì họ biết chỉ cần Lục Thạc đồng ý, họ đều có lợi.
Còn Lục Chỉ cũng chỉ là tên bệnh, cứ xem như con chó nuôi trong nhà là được.
“Không được.
Em xin mọi người, đừng đẩy con bé vào hố lửa.”
Nghẹn ngào không nói thành lời, Lục Chỉ bất lực.
“Được! Đi thôi, từ này không cần dính dáng đến đám người Lục gia.”
“Anh điên rồi, cha tôi có mệnh hệ gì tôi sẽ không bỏ qua cho anh.”
Lục Thạc tức giận, sao anh lại có thể bồng bột vậy chứ.
Cô theo anh chịu khổ cũng thôi đi, sao lại để cha cô chịu khổ chứ.
“Em tin anh.
Anh sẽ không để cha chúng ta có chuyện.”
Vừa dịu dàng với Lục Thạc, Hồ Cứu quay về phía người nhà bọn người Lục gia, chắc nịt khẳng định.
“Nếu đã là không dính dáng tới nhau vẫn mong Lục gia các người công bố rộng rãi, nếu các người không làm được, tôi sẽ làm.
Từ này cha vợ và vợ tôi sẽ không dính dáng gì tới Lục gia.
Một ngày Lục gia gặp nạn cũng đừng tới tìm chúng tôi.”
Dứt lời, uy áp trong lời nói làm cho mọi người ở đây sững người.
Nhưng sau khi hoàn hồn, bọn người Lục gia cứ như nghe thấy chuyện cười.
“Nực cười, bọn tao mà cần chúng mày.”
Lục Xuyên lên tiếng đầu tiên.
“Nếu đã chọn cắt đứt quan hệ.
Vậy thì Lục Thạc cũng sẽ khai trừ khỏi Lục thị, tất cả dự án hay phúc lợi gì đó đều cắt hết.”
Bên này Lục Quân cũng tuyên bố.
“Con…”
“Không cần! Chỉ cần công khai cắt đứt là được.”
Hồ Cửu cắt ngang lời nói của Lục Thạc, anh muốn mang người thân anh đi, không muốn dây dưa bọn người này.
“Nếu đã chọn đi thì cút ngay khỏi Lục gia.”
Lục Quân chưa dứt lời, Hồ Cửu hành động nhanh chóng đỡ Lục Thạc, Hữu thủ đỡ Lục Chỉ, nghênh ngang đi ra ngoài.
Bỗng nhiên anh dừng chân lại, quay về phía Lục Quân nhếch mép cười thần bí.
“Hình như các người quên căn biệt thự các người đang ở là của ai.
Không sao cả, sớm hay muộn cũng sẽ quay về với chủ nhân thực sự của nó thôi.
Các người nên sớm tìm chỗ ở mới đi.”
Nói xong, cũng không quan tâm đến đám người Lục gia mà đi nhanh ra ngoài.
Bọn người Lục gia nghe được lời này thì sững sờ.
Đúng vậy, Lục gia đã đem căn biệt thự này xem như nhà mình.
Năm đó, chính vợ chồng Hồ Cửu để họ vào đây sống, cũng chính họ tạo ra Lục thị để Lục gia có chỗ dựa.
Nhưng lòng người lạnh lẽo, từ ngày Hồ Cửu thất thế, Lục gia dường như xem họ là chủ, mà người chủ chân chính là Lục Thạc lại là người ăn nhờ ở đậu.
“Hừ, ta xem chúng nó làm gì.”
Lục Quân cứng miệng gằn lại.
Lúc này, Hồ Cửu đã đưa Lục Chỉ và Lục Thạc vào xe, không khí trong xe khá im ắng.
Lục Chỉ có vẻ muốn hỏi gì đó, nhưng Hồ Cửu đã nhanh chóng lên tiếng trấn an.
“Nhiều năm qua bôn ba, con cũng tiết kiệm được một chút tiền.
Trước mắt, con sẽ đưa mọi người mua một căn nhà tốt, sau đó mọi chuyện tính sau.”
Nghe vậy Lục Thạc cảm thấy có chút an ủi, nhưng cô vẫn thấy số tiền tiết kiệm kia cũng chỉ cầm cự được một thời gian ngắn.
Bệnh của cha cô vẫn cần rất nhiêu tiền, mà cô thì bị Lục thị chặt đứt mọi đường.
“Số tiền đó thì đến đâu chứ.
Bệnh của cha không chỉ vài đồng tiết kiệm kia của anh là duy trì được.”
Nhưng Lục Chỉ dù không hy vọng gì, cùng không muốn con gái bi quan, hiện tại Hồ Cửu chính là phao cứu sinh duy nhất rồi.
“Lục Thạc, con với Hồ Cửu cứ sống tốt.
Con người đều sống chết có số, đừng quá suy nghĩ, bệnh của cha không phải cứ có tiền là khỏi ngay.
Con đừng quá để tâm.”
Hồ Cửu vô cùng khó hiểu, ba năm trước cha vợ tuy thân thể không phải quá tốt nhưng sẽ không có bệnh.
Sao nay lại bệnh ra mức này, tuy nhiên cần giải quyết căn bệnh này trước.
“Cha đừng lo lắng.
Con có tình cờ quen biết một vị bác sĩ nổi tiếng, con có thể nhờ ông ấy xem bệnh cho cha.”
“Thật sao?”
Ánh mắt Lục Thạc sáng lên.
“Thật sự.”
Lục Chỉ cũng không ôm quá nhiều hy vọng, cũng chỉ có thể làm ra vẻ vui mừng để Lục Thạc an tâm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...