Kết giới có động, rung lắc mạnh hơn.
Hồ Cửu cảm nhận được người đến vô cùng có thực lực, còn rất am hiểu trận pháp cùng kết giới.
Nhưng anh vẫn mỉm cười nhìn Bạch Thố, dáng vẻ đẹp tới mức như tinh linh trên trời kia quả thực nếu ra ngoài e ra làm chấn động toàn thành.
“Bạch Thố, đi với tôi chứ?” Hồ Cửu lần nữa muốn hỏi.
“Nếu cô không đi theo tôi, thì cô sẽ không còn cơ hội nữa.
Nhìn bộ dạng cô xem, rõ ràng là không tình nguyện.
Người kia vào được đây, tôi không tổn hại, nhưng cô sẽ lại bị hắn giấu tới nơi nào đó…mà có lẽ tôi cũng không rõ.” Hồ Cửu như có như không nói ra nguy cơ.
Bạch Thố sợ hãi lùi lại một chút, cô cảm thấy người đàn ông trước mắt khá cương nghị.
Có thể tin tưởng được, nhưng cả nhà cô cũng nằm trong tay kẻ kia, cô bỏ đi thì còn người nhà cô phải làm sao?
“Có gì khó xử?” Hồ Cửu hỏi dồn.
Anh nhìn ra nét khó xử trong mắt Bạch Thố.
Quả thật anh đánh giá thấp kẻ kia, xem ra kết giới của anh chỉ giữ chân hắn được thêm ba mươi phút.
Nếu không vì muốn biết kẻ giấu mặt kia, thật sự anh cũng không muốn nhiều chuyện ở đây với một cô gái.
“Gia đình tôi…” Bạch Thố sợ hãi.
“Khu biệt thự Long Thăng?” Hồ Cửu nhếch mày hỏi.
Bạch Thố cúi mặt gật đầu.
“Cô chỉ có thể chọn lựa đánh cược, hoặc thoát khỏi đây cùng tôi.
Tất nhiên tôi sẽ tìm cách cứu cha mẹ cô, hoặc cô cứ ở đây.” Hồ Cửu thấy không còn nhiều thời gian, cũng nhanh chóng ép sát từng bước.
Bạch Thố vô cùng lo lắng, trên gương mặt tinh xảo còn lộ vẻ hoang mang.
Nhưng cô dường như lấy hết can đảm gật đầu, ánh mắt như cầu cứu.
Hồ Cửu cũng không nhiều lời, nắm nhanh tay Bạch Thố kéo đi, trên tay tạo ra một ký hiệu kỳ lạ, thoát ra bên ngoài.
Mà ở bên trong, khi bóng dáng Bạch Thố cùng Hồ Cửu biến mất thì kẻ bí ẩn kia cũng vừa vào trong.
Nhìn căn phòng trống, lại còn có chút dấu vết kết giới khác lưu lại, hắn tức giận gầm lên.
“Chết tiệt.”
Vừa ra khỏi khu biệt thự, Hồ Cửu đưa Bạch Thố lên xe, lái thẳng đến biệt thự Nhật Hạ.
Hữu Thủ nhận lệnh đã chờ sẵn ở đây.
“Có chuyện?” Hữu Thủ nhanh chóng hỏi thăm.
Anh nhìn thấy Bạch Thố thì vô cùng bất ngờ, nhíu mày nhìn Hồ Cửu, tỏ vẻ khó hiểu.
Thiết Soái không phải là động lòng với cô gái này chứ, trên đời có người xinh đẹp tới mức này sao?
Chỉ là mái tóc bạch kim quá nổi bật rồi.
“Tới khu biệt thự nhỏ có cây bụi gai kia, nhanh.” Hồ Cửu cảm thấy khí tức của kẻ lạ kia rất quen thuộc.
Anh biết hắn sẽ rất nhanh đến đây, Bạch Thố trốn thoát, muốn bắt về chỉ còn cách uy hiếp người nhà.
Hữu Thủ cảm nhận có việc gấp, cũng không nhiều lời cùng hai người tiến về phía bụi gai mà hai người đã thay đổi lúc trước.
Quả thật kẻ kia chỉ quan tâm Bạch Thố, chính vì vậy bài trí kết giới bên này vẫn chưa phát hiện có thay đổi.
“Nhanh.” Hồ Cửu nhìn Bạch Thố cùng Hữu Thủ ra hiệu vào trong.
Anh làm ấn ký mở ra một đường đi thẳng vào biệt thự nhỏ này.
Quả thật trong này có một gia đình gồm một ông lão khoảng tám mươi tuổi, một cậu bé khoảng mười lăm tuổi, còn có một người phụ nữ dáng vẻ vô cùng quyến rũ.
“Gia đình cô?” Hồ Cửu quay sang nhìn Bạch Thố.
“Ông nội, mẹ, em trai…” Bạch Thố rơi nước mắt, chạy lại cùng mọi người.
Cả nhà nhìn thấy Bạch Thố cùng người lạ thì vừa mừng vừa sợ.
Còn muốn lên tiếng hỏi han đã bị Hồ Cửu cắt ngang.
“Nhanh, không có thời gian tâm sự đâu, đợi ra được nơi đây hãy tính tiếp.” Hồ Cửu giục mọi người.
Bạch lão gia gia nhìn Hồ Cửu như thấy gì đó, thái độ cung kính, sau đó vội bước vào vòng kết giới mà Hồ Cửu tạo ra, tiếp đó người phụ nữ cùng đứa bé trai, sau cùng là Bạch Thố đều bước vào.
Hữu Thủ cùng Hồ Cửu một đường đưa bọn họ ra ngoài xe.
Sau khi an toàn lên xe, Hồ Cửu dặn dò Hữu Thủ.
“Camera ở khu Long Thăng cùng bên Bạch Nguyệt, phá hoàn toàn dữ liệu đi.
Đảm bảo bọn người kia không biết ai đã làm.” Giọng nói gấp gáp.
Hồ Cửu khởi động xe sau đó dặn tiếp: “Dữ liệu đi lại tốt nhất hủy đi.
Còn có gọi bên Túc Trì, đảm bảo nơi ở an toàn cho gia đình họ.
Tôi tự đưa họ đến.”
Nói xong không chờ Hữu Thủ đáp lời đã chạy mất.
Hữu Thủ nhanh chóng làm việc mà Thiết Soái đã giao, nhưng cũng vừa lúc Hồ Cửu đưa đám người kia ra khỏi cửa, Lục Thạc vừa đi vào đã thấy anh đi cùng một cô gái nào đó.
Cô không nhìn rõ, trong lòng dâng lên dự cảm không tốt.
Lại thêm khi vào bên trong lại thấy Hữu Thủ như đang bận rộn làm gì đó, Lục Thạc định hỏi han, nhưng vẫn chưa kịp tới gần, thì Hữu Thủ đã lên xe khác đi thẳng.
Trong lòng Lục Thạc hơi khó chịu, nhưng cũng muốn đợi Hồ Cửu về nhà mới hỏi sau.
Lục Thạc vừa xuống xe vào biệt thự thì lại đụng phải một người đàn ông lịch lãm, khí chất bá đạo, trên người lại toát ra một cỗ khí lực rất dễ chịu.
“Xin lỗi, va phải ngài.” Lục Thạc lịch sự giữ khoảng cách..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...