Trình Vũ nghe vậy thì hơi bất ngờ, cảm thấy như mình là con chó, bị kêu tới bị đuổi đi vô cùng tùy tiện.
“Em coi tôi là gì hả? Đuổi tôi thế sao?”
“Anh muốn gì? Tôi cần, anh cho, anh cùng lắm chỉ muốn một khoản tiền đúng không?”
Mộc Thúy Lan vứt lại cái thẻ đen cho Trình Vũ, cảm thấy tiền cô ta nhận được từ Thẩm Thanh Hương đủ rồi, không cần thẻ đen kia.
Nếu cô ta biết thẻ đen kia là gia sản của Vinh gia có lẽ sẽ tiếc đứt ruột.
“Em…”
“Hôm nay ngày cuối chúng ta gặp nhau, anh nên biến đi thì hơn.”
Trình Vũ nhìn thấy Mộc Thúy Lan tuyệt tình thì hơi tức giận.
Trước giờ hắn ta chỉ có vứt bỏ người khác, giờ thì nghiệp quật rồi, bị người vứt bỏ không thương tiếc.
“Anh đi hay tôi gọi tài xế Chu?”
Nói xong thì Mộc Thúy Lan mặc đồ vô tư trước mặt hắn, còn như đang thu dọn gì đó.
Trình Vũ đánh hậm hực rời đi.
Nhìn căn biệt thự to lớn kia, hắn có chút tiếc nuối.
“Chờ đấy, có ngày tôi sẽ bước chân vào giới thượng lưu.”
Hắn quay đầu lê bước đi khỏi.
Chợt hắn nhớ ra, thẻ đen này Vinh thiếu từng nói là tất cả gia tài của hắn.
“Thử một chút!”
Nghĩ vậy hắn lại thử đến một trung tâm thương mại lớn để quẹt thẻ, chỉ là lần một, lần hai, giá trị các món đồ càng xa xỉ hơn.
“Vậy… thử một căn nhà.”
Trình Vũ tới nơi mô giới, quẹt mua một căn chung cư hạng sang, quả thực mua được.
Tuy số tiền quẹt từ thẻ đen đối với Vinh gia không nhiều, nhưng tần suất liên tiếp, lại là những thứ không mấy đặc biệt.
Vinh thiếu cùng Vinh gia chủ có chút khó hiểu.
Nếu là Chiến thần thì mua cái này làm gì chứ.
“Điều tra nơi dùng thẻ, kiểm tra xem là ai.”
Vinh Phúc Nhạc nhíu mày.
Mà mấy ngày qua biến động nội bộ chính trị có chút khó đoán, Chiến thần lại bỗng nhiên ra lệnh truy sát một kẻ tên Bạch Long, mà chủ tịch Ôn bên kia lại có động tĩnh ủng hộ Bạch Long kia.
Vinh gia hơi có chút khó hiểu.
“Cha… chúng ta nên chọn phe để đứng về.
Lão Lý tuy nói là nổi lên như cồn, nhưng chủ tịch Ôn là lâu năm thành cáo.”
Vinh Y Tiếu khuyên nhủ cha mình.
Ông ta nghe lời này cũng ra phần suy nghĩ.
Chính là lúc này, Lão Lý lại làm ra một chuyện oanh động.
“Có chuyện?”
Vinh Phúc Nhạc nhìn dáng vẻ của tên trợ lý, đoán ngay có chuyện gì đó không ổn.
“Bên Lão Lý… họ tung ra bằng chứng những quan lại tham nhũng, lại tung ra bằng chứng Chủ tịch Ôn âm mưu nghiên cứu thuốc cấm làm nguy hại.”
“Hiện tại… người dân bắt đầu biểu tình yêu cầu chủ tịch Ôn từ chức.”
Tên trợ lý hớt hãi vô cùng.
“Có chuyện này?”
Vinh Phúc Nhạc bất ngờ.
“Thế lực bọn họ lớn như vậy, bằng chứng kia sao dễ dàng có chứ?”
“Cục điều tra trung ương đã phát lệnh tổng điều tra.
Hiện tại nhiều người có liên quan, cả người của chúng ta cũng bị lôi ra.”
‘Lão Lý tuy chưa chính thức lên chức… nhưng với tình hình này, ông ta là người đi đầu lôi ra thói hư tật xấu của nội bộ, đang được lòng dân…”
“Mà…”
Nói đến đây hắn hơi ấp úng.
Quả thực trước giờ hắn chưa từng thấy sự thanh trừng lớn như vậy, chủ tịch Ôn căn cơ vững chắc muốn đẩy ngã thì chắc chắn không dễ.
“Lão Lý dường như có sự chống lưng của thế lực nào đó, không rõ nguồn gốc… còn có sự ủng hộ của thế lực Chiến thần.”
Vinh Y Tiếu cùng Vinh Phúc Nhạc thấy có gì đó không đúng, không phải Chiến thần còn đang ung dung dùng thẻ bọn họ để mua sắm?
Mà lúc này lại có một cuộc họp bất thường, triệu tập tất cả các ủy viên đến Ban chính trị.
Đừng nói là ba gia tộc lớn Hồ gia, Trần gia, Vinh gia, còn có nhiều thành viên khác cùng chính khách kỳ cựu cũng bị triệu tập.
Cuộc họp này còn kết nối trực tuyến đến các thành phố khác trên khắp Đông Uy.
“Các vị, hôm nay triệu tập là vì tôi thấy cần bài trừ thế lực xấu ở trong chính trị…”
Lão Lý cũng không vòng vo, muốn đi thẳng vấn đề.
Chiến thần đã nói ông không cần câu nệ, vậy thì cứ thế mà làm thôi.
“hừ, ông nghĩ ông là ai.”
Một số kẻ thuộc phe đối lập vô cùng tức giận.
“Tôi là kẻ sẽ đem thứ sâu mọt ra ánh sáng, phơi nắng chúng…”
Lão Lý giọng điệu nghiêm nghị, không cho phép ai xen vào.
“À… sẵn tiện… Hôm nay Chiến thần sẽ gặp mọi người, dù sao gần đây có một vài kẻ giả mạo, làm ảnh hưởng uy tín Chiến thần… cho nên…”
Lão Lý nói đến đây nhìn về hàng ghế đầu của ba gia tộc lớn, người gia tộc bọn họ còn đang nhìn nhau không hiểu.
Mà Trần Giai Linh cùng Vinh Y Tiếu trong lòng lộp bộp, giả mạo?
Vậy tên Chiến thần kia… giả mạo sao?
Hồ Cửu lúc này đi vào, trên người một đồ quân phục cấp cao, khí thế uy mãnh.
Những người dự họp trực tiếp hay là thông qua trực tuyến vô thức bày tỏ lòng trân trọng mà đứng dậy.
Hồ gia bất giờ vô cùng, Vinh gia cùng Trần gia lại hơi hoảng loạn.
Lần này xong rồi.
“Các vị ngồi đi! Tôi chỉ ngắn gọn muốn nói.
Tôi từ chối mọi sự thử nghiệm thuốc sinh học lên con người.”
“Nhất là quân nhân… đừng xem họ công cụ… họ là con người! Tôi tự biết quyền hạn của mình tới đâu, nhưng bất kỳ ai xem quân nhân là vũ khí… tôi sẽ tự tay để họ nhìn thấy cái gì là tàn khốc của chiến tranh.”
Nói xong Hồ Cửu nhìn xuống phía dưới.
Vì là khán đài khá rộng, mà quá đột ngột, thiết bị chuẩn bị không kỹ lưỡng, cho nên chỉ có hai hàng đầu, các gia tộc lớn nhìn rõ vị Chiến thần kia.
Còn các thiết bị trực tuyến thu phát cùng những người ở dãy sau chỉ thấy dáng vẻ của Chiến thần truyền thuyết, hoàn toàn không thấy rõ mặt.
“Và tôi nhắc lại! Chính trị là giúp người dân, đừng dùng nó để làm lợi ích tranh giành người chết người sống thế.”
“Muốn đấu tranh hay có tinh thần như vậy tôi luôn hoan nghênh đến chiến trường phía Tây cùng quân lính chiến đấu.
Nến cống hiến đúng chỗ mới có giá trị.”
“Mong các vị ở đây hiểu rõ.”
Nói xong cũng không đợi ai nói gì, Hồ Cửu sải bước đi, mà máy bay trực thăng chiến đấu đang sẵn sàng ở trên nóc tòa nhà đợi anh.
Hiện tại anh cần ra mặt cảnh cáo đám người kia, bây giờ thế lực Long chủ đã ổn định, số thuốc sinh học của Bạch Long chỉ còn một lô hai trăm lọ chưa biết tung tích.
Anh cần đến cánh cửa ở Nam Sơn, hai bảo vật kia đang vô cùng phản ứng mạnh, sợ là Bạch Long đã làm gì rồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...