Hồ Cửu híp mắt nhìn người đàn ông đối diện, cũng không biểu hiện gì mấy, đặt chung trà xuống bàn.
“Trà thanh nhã, sen thanh tịnh… lẽ ra phù hợp với người có tâm lành mới đúng.”
Giọng nói trầm ấm có từ tính của Hồ Cửu vang vang cả căn phòng.
Hương sen phảng phất vô cùng dễ chịu, nhưng Hồ Cửu lại nhíu mày.
“Chình vì tâm chưa an, nên mới cầu được an.”
Bạch Long lắc lắc đầu cười, nói xong uống một chung trà.
“Bạch Long, không biết ông mời vợ tôi tới đây để làm gì?”
Hồ Cửu cũng không muốn dây dưa, một kẻ tìm nơi vô cùng thanh tịnh an yên làm nơi gây ra chiến tranh thì cầu an yên sao?
Đó là vì hắn chưa ở chiến trường, chưa nhìn thấy đống thịt bầy nhầy, chưa thấy được cảnh đồng đội vào sinh ra tử chết trước mặt mình.
Hắn cũng chưa từng chịu nổi đau người thân chia ly, càng chưa phải nếm trải sự tàn khốc trên chiến trường.
Vì vậy hắn mới có thể kéo những thứ bất tịnh kia vào nơi bình an như thế này.
“Vợ? Theo tôi biết cô Lục không còn là vợ cậu.”
“Vả lại, tôi là mời cô Lục, cô ấy cũng tự nguyện tới.”
Bạch Long nói xong lại quan sát Hồ Cửu, ông ta mong có thể tìm được sự dao động trên gương mặt của Hồ Cửu.
“Tôi đã hiểu tại sao Lão Hắc thất vọng về ông rồi.”
Nhưng trái với suy nghĩ của Bạch Long, hắn ta cho rằng Hồ Cửu sẽ có chút dao động, rồi không biểu cảm gì.
Đằng này, Hồ Cửu lại nhắc tới Lão Hắc.
“Liên quan gì Lão Hắc sao?”
Bạch Long hơi bất ngờ, có chút nhíu mày.
“Tôi luôn tự hỏi, sao Lão Hắc lại hà khắc với tôi? Tôi từng oán trách ông ta… chỉ là… nhờ ông, tôi hiểu… Lão Hắc là yêu thương tôi, vô cùng yêu thương tôi.”
Nói xong Hồ Cửu lại cười, một nụ cười thật sự phát ra từ chân tâm, làm cho Bạch Long khó chịu.
“Ấy, đừng vội khó chịu.
Tôi nghĩ người như ông sẽ tịnh tâm khá tốt.
Tiếc là… sen trắng không hợp với ông.”
Anh thở dài, làm như đáng tiếc.
“Chưa kể, Bạch Thố… con gái ông có lẽ bề ngoài thuần khiết như sen… nhưng bản chất… vẫn là bùn.”
Nói đến đây, Hồ Cửu nghiêm giọng, vô cùng uy áp, sát khí bắn ra bốn phía.
Mà Bạch Long khi nghe Hồ Cửu nói về con gái như vậy thì không nhịn được, ánh mắt cùng mang đầy sát khí, bắn về phía Hồ Cửu.
“Anh Hồ Cửu… sao anh có thể nói em như thế.”
Bạch Thố lúc này xông vào.
“Tôi nói sai sao?”
Hồ Cửu liếc cũng không thèm liếc, biểu cảm gương mặt không hề có chút dư thừa.
“Tự xem đi! Cái gì là tình cảm? Vô dụng.”
Bạch Long nghiêm nghị nói với Bạch Thố.
“Anh…”
Nhìn bộ dạng của Hồ Cửu, cô ta vô cùng đau lòng.
Từ hôm qua rời đi, cô nhận được tin Ngài Tuệ nói đã ‘mời’ Lục Thạc về làng sen.
Bạch Thố biết Lục Thạc là người quan trọng với Hồ Cửu, cô tức tốc về lại đây.
Tuy đã nhiều lần khuyên nhủ nhưng mọi người cùng cha cô vẫn không muốn thả Lục Thạc.
Dù sao cuộc chiến nội bộ này thì liên quan gì tới người khác, cô không ngờ cha mình lại có thể lấy một người phụ nữ ra để uy hiếp người khác.
Trong lòng cô lúc này đặt ra nghi vấn, bao năm qua cô làm đúng rồi sao?
“Đừng nhìn tôi như thể tôi làm gì sai với cô! Bạch Thố à, không bùn thì không sen, có lẽ hiện tại cô chỉ là bùn, mà lẽ ra cô nên là đóa sen này mới đúng.”
Nói xong Hồ Cửu lấy ra cành sen trắng vừa chớm nở trên bàn trà, hương thanh khiết phảng phất, khiến tâm tình dễ chịu.
“Chỉ là cô đã chọn làm bùn… bùn là bùn, mà sen là sen.
Dù là bùn là thứ hỗ trợ cho sen, nhưng mãi mãi vẫn không thể là sen.
Mà cô đã chọn làm bùn nhão rồi.”
“Còn sen… nhìn đi, đây là thứ cô muốn?”
Hồ Cửu nói lời ẩn ý, nhìn sang Bạch Long.
Bề ngoài ông ta đạo mạo, nhìn thanh thuần, nhưng tâm tư lại chưa hề thanh thuần cả.
Mưu đồ cùng tham vọng của ông ta quá lớn, chiếm cả tâm ông ta.
“Tôi có gì sao? Chiến thần như cậu thì tốt sao? Nhìn đi, còn không bị quấn thân nhiều thứ? Còn không bị ràng buộc?”
‘Chỉ cần cậu có thể ủng hộ tôi, tôi cam đoan cậu được nhiều hơn bây giờ.”
Bạch Long lúc này cũng không ẩn thân dưới lớp hiền đức gì đó, ánh mắt sáng rỡ, toát lên sự tham vọng.
“Ông nói tôi sẽ có được nhiều hơn? Hay vẫn là sự quản lý của ông? Chiến thần vẫn chỉ là chuyển từ một Ban quản lý này qua ban quản lý khác.
Có gì khác nhau?”
Hồ Cửu cảm thấy nực cười.
Có phải đám người này bị quyền lực che mờ lý trí?
“Cậu đừng nói nhiều, đã đến đây hoặc là tham gia quyền lực với tôi hoặc là chết!”
“Chẳng phải ông nên đưa Lục Thạc ra, rồi nói câu cho hai người chết chung sao? Tôi có chết cũng muốn chết chung với cô ấy.”
Hồ Cửu nhíu mày nhìn Bạch Long.
“Hừ, đồ điên!”
Bạch Long không bắt kịp suy nghĩ của Hồ Cửu, nhất thời thốt ra.
“Anh Hồ Cửu, anh đi đi, đừng ở đây.”
Bạch Thố gạt nước mắt đang lăn dài, giục Hồ Cửu.
‘Không có Lục Thạc, tôi tuyệt đối không rời đi.
Còn phải nhổ tận gốc cái gia tộc này.”
Ánh mắt anh kiên quyết nhìn thẳng về phía Bạch Long.
“Lục Thạc… cô ấy ở ngoài rồi.
Em đã an bài, mau đi đi, một đường tới hồ sen, từ đó đi ra ngoài.
Đi đi!”
Nói xong Bạch Thố chắn trước cha mình.
“Bạch Thố! Đồ ngu ngốc! Con biết đang làm gì không hả?”
“Nhanh! Nếu không sẽ không kịp, dù sao xem như đây là nợ em phải trả cho anh.”
Ánh mắt Bạch Thố kiên quyết, nước mắt lăn dài.
Hồ Cửu nhanh chóng rời đi, bây giờ điều anh quan tâm chính là an nguy của Lục Thạc.
Anh không để ý nhiều như thế, huống hồ Bạch Thố cũng là con gái Bạch Long, sẽ không có nguy hiểm gì..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...