Thật ra với Hồ gia thì Hồ Cửu đã lạnh tâm, nhìn những tư liệu lấy được từ năm đó, Hồ Cửu cảm nhận được mẹ anh Hồ Thúy đã chịu những dày vò gì.
Chỉ là, cha anh là ai?
Tùy bề ngoài Hồ Cửu cũng không quan tâm, nhưng thâm tâm anh cũng muốn biết.
Chuyện qua nhiều năm, tư liệu chắp vá, thực sự không có manh mối nào.
“Năm đó Hồ gia ép mẹ tôi bỏ lại tôi.
Cậu nói xem, bà có tình cảm với tôi không?”
Hồ Cửu đọc hết tư liệu trên bàn rồi chợt hỏi.
Nhìn vẻ mặt Hồ Cửu, Hữu Thủ cũng không biết nói sao.
“Hồ gia không chi thứ, không người thừa kế nào ngoài Hồ Tiêu.
Đứa con ngoài giá thú của Hồ Bách Nhân vẫn còn quá nhỏ.
Cậu xem, mẹ tôi là người làm ra mọi chuyện này, đây là cách bà trả thù họ hay bà thực sự muốn dọn đường cho tôi quay về?”
Hồ Cửu vẫn mơ hồ không dám nghĩ.
Năm đó là mẹ anh vốn dĩ hứa hôn cùng Thẩm gia, trước hôn sự một tháng, bị hại mang thai, còn sau khi đẻ anh bị tai nạn.
Hồ gia tung tin bên ngoài rằng bà đã chết, thực sự là chưa, sau đó giam cầm bà, khiến bà uất ức mà tự tử.
Mẹ anh đã chịu đau khổ bao nhiêu chứ?
Mẹ thương anh chứ? Anh là kết quả của sự hãm hại mà ra.
“Anh Hồ, chuyện này quan trọng sao?”
Hữu Thủ thở dài nói.
Hồ Cửu chợt tự vấn bản thân.
Bao năm qua anh một mình lăn lộn, một mình chống đỡ, vốn dĩ đã không có người thân, không có ai bên cạnh.
Anh từ vũng bùn bị người chà đạp mà ngoi dậy.
Cần gì nữa sao?
“Thật ra, tôi không cần.
Nhưng mẹ tôi là bị hãm hại, dù sao cũng nên đòi công đạo cho bà chứ.
Đúng không?”
“Còn có… Vinh gia cùng Thẩm gia nội bộ có vấn đề, cần xem cho rõ, dù sao thanh trừng cũng nên thanh trừng kẻ xấu.
Người có thể dùng, cứ để lại.”
Hồ Cửu nói xong thì muốn đi ra ngoài.
Nghe vậy Hữu Thủ cũng gật đầu, định đi theo Hồ Cửu.
“Cậu Hồ Cửu, đến giờ cơm rồi.”
Dì Thẩm vui vẻ đến, vừa lúc cả hai cùng đi ra khỏi phòng.
“Dì Thẩm à, vất vả rồi.”
Hữu Thủ cười tít mắt.
“Không không, không vất vả.”
Đây là câu thật tâm của dì Thẩm.
“Cháu dì đã tốt hơn rồi.
Có lẽ hết tháng này có thể xuất viện, hay cho thằng bé ở đây đi.”
Hồ Cửu nói.
Bình thường anh sẽ không làm ra quyết định này, chỉ là anh cảm thấy đứa bé kia khá đáng thương, cha mẹ đều không còn, cũng như anh vậy.
Chỉ là cậu bé may mắn hơn anh, có một người bà vì cậu mà đánh đổi.
“Không không, tôi không dám làm phiền cậu.”
Dì Thẩm xua xua tay.
Những người ở đây ai cũng tốt,
“Dù sao thì… dì cũng ở đây thường xuyên, dì Thẩm cùng cháu trai ở đây cũng tốt.
Tiện chăm sóc nhau.”
Hồ Cửu chân thành nói.
Mà điều này làm cho Hữu Thủ vô cùng bất ngờ, trước giờ Hồ Cửu không phải là lạnh nhạt, chỉ là nhiều chuyện Hồ Cửu không muốn bị làm phiền.
Kể cả Bạch Thố cũng là trong hoàn cảnh bắt buộc mới có thể đưa về núi Hàng, mất một khoảng thời gian khá lâu, Hồ Cửu mới tạm chấp nhận Bạch Thố.
“Nhưng mà…”
“Quyết định vậy đi.”
Nói xong Hồ Cửu đến phòng ăn, cũng không cho dì Thẩm có cơ hội từ chối.
Trong lòng dì Thẩm vô cùng vui mừng, xem như là bọn họ khổ tận cam lai, có thể gặp được quý nhân tốt như vậy.
Bà tự hứa với lòng sẽ làm tốt mọi chuyện, không để mọi người ở đây chịu thiệt gì cả.
“Anh Hồ Cửu, anh làm xong rồi sao.
Xem này…”
Vừa nói Bạch Thố vừa mang các đĩa đồ ăn ra, vô cùng thơm và hấp dẫn.
“Hôm nay còn có bánh quy, dì Thẩm lát đem vào viện cho cháu trai nhé.
Cứ để cháu làm là được.”
“Sao thế được chứ.”
‘Được được, cháu nói được là được.”
Bạch Thố cười rạng rỡ, gương mặt thiện lương càng làm Hữu Thủ tin tưởng đây chính là người hợp với Hồ Cửu.
“Anh Hồ Cửu, xem đi.
Bạch tiểu thư thiện lương như thế, không hiểu là anh cần gì nữa chứ.”
Hữu Thủ thay Bạch Thố nói chuyện.
“Cậu có vẻ nhiều chuyện hơn nhỉ.”
Hồ Cửu bắt đầu ăn, ánh mắt liếc nhìn Hữu Thủ, có vẻ cảnh cáo.
Nhìn anh như vậy, Hữu Thủ cũng im miệng lại.
“Ăn nào, kẻo đồ ăn nguội.”
Bạch Thố cười tươi nói.
Cô biết bản thân muốn bước vào tâm Hồ Cửu, cần có thời gian cùng sự kiên trì, không thể nôn nóng quá được.
“Lúc sáng em dọn phòng làm việc của tôi?”
Hồ Cửu thuận miệng hỏi.
“Đúng… vậy.
Có chuyện gì ạ? Hay em lại làm sai gì?”
Bạch Thố hơi chột dạ.
Quả thực sáng nay cô có vào phòng anh dọn dẹp, còn là thăm dò thông tin khác.
Chỉ là ngoài những thứ bình thường, còn lại thứ cô cần tìm đều không thấy, thông tin gì đó cũng không có.
Đây có phải là quá cẩn thận, hay cô tìm sai chỗ?
Hay bị phát hiện?
Bạch Thố hơi căng thẳng.
“Anh Hồ Cửu, không nên dọa người ta, người ta giúp anh gọn gàng mà thôi.” Hữu Thủ thấy ánh mắt lo lắng của Bạch Thố lại vô cùng thương cảm.
“Tôi đã nói câu nào sao?”
Anh liếc mắt nhìn Hữu Thủ.
“Lần sau không cần dọn ở đó.
Bất tiện!”
Nói xong Hồ Cửu lại ăn tiếp như chưa có chuyện gì.
Anh nói quá ngắn gọn, mà Bạch Thố lo lắng không thôi, cô không rõ lắm mình có làm gì khiến anh nghi ngờ không.
Nếu không sao anh lại hỏi đến chứ?
Xem ra cần cẩn thận hơn!
Bạch Thố quả thật diễn rất tròn vai, ngay từ đầu hình tượng của cô vô cùng tốt, luôn là lo lắng, ngây thơ sợ hãi.
Cho nên khi cô thực sự lo lắng hồi hộp, thực sự cũng không có sơ hở.
Sau khi ăn cơm xong, Hồ Cửu cùng Hữu Thủ đi khỏi, dì Thẩm dưới sự thuyết phục của Bạch Thố cũng đến bệnh viện.
Đây là lúc Bạch Thố có thể hành động dễ dàng.
Bạch Thố thành thục kết nối với đầu dây bên kia.
“Ngài Tuệ, anh nói xem, Hồ Cửu có thể giấu những thứ đó ở đâu?”
Giọng nói của cô có chút gấp gáp.
“Nếu thực sự đã tìm kỹ không có, cô nên xem trong phòng ngủ hoặc phòng làm việc có cơ quan gì đó không? Chẳng phải các gia tộc ở phương Bắc luôn dùng cách này sao?”
Bạch Thố nghe theo, nhanh chóng lần mò, gõ gõ xung quanh muốn tìm ra điểm khác thường nào đó..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...