Tiêu Chiến gắt gao bắt lấy tay nhỏ non mịn lạnh lẽo Khương Vũ Nhu, liếc mắt đưa tình nói: “Vũ Nhu, thực xin lỗi, từ nay về sau, có anh ở đây, sẽ không có người có thể khi dễ em cùng Cacao, tin tưởng anh, tin tưởng anh.
”Khương Vũ Nhu gật đầu, nước mắt đã sớm lăn xuống, rồi sau đó dựa vào trong lòng ngực Tiêu Chiến, nói: “Tiêu Chiến, cảm ơn anh, cảm ơn anh đã cứu Cacao.
”Nhưng là, cô chợt ngồi thẳng người, tràn đầy lo lắng cùng quan tâm hỏi: “Đúng rồi, anh trở về bằng cách nào? Kim Chính Sơn không làm khó dễ anh sao? Anh có bị thương không?"Đó chính là tam gia nhà họ Kim, thủ đoạn thực sâu cay, sao Tiêu Chiến có thể bình yên vô sự ra về?5 năm, Khương Vũ Nhu bỗng nhiên cảm thấy người đàn ông chỉ mới gặp gỡ vài lần trước mắt này trở nên cực kỳ thần bí, cô không có cách nào nhìn thấu đưuọc.
Tiêu Chiến cười cười, nói: “5 năm trước, anh nghe lời em vẫn luôn hướng về phía nam, sau đó tòng quân, anh công tác ở chiến bộ, học chút võ nghệ, những người Kim Chính Sơn đó chỉ là một ít du côn lưu mạnh, còn không phải đối thủ của anh.
Yên tâm đi, chuyện nhà họ Kim anh sẽ giải quyết thật tốt, em cứ an tâm ở chỗ này dưỡng thương, chăm sóc con gái chúng ta.
"Khương Vũ Nhu nghe xong, thật vất vả thở dài nhẹ nhõm một hơi nhưng lại gắt gao giữ chặt tay Tiêu Chiến, rất sợ hãi cùng sốt ruột nói: “Tiêu Chiến, đưa em trở về Khương gia, em sẽ cầu xin gia gia ra tay.
Nhà họ Kim không đơn giản như anh nghĩ đâu, anh làm Kim Thái bị thương, bọn họ khẳng định sẽ không bỏ qua cho anh! Em đi cầu gia gia, gia gia nhất định sẽ có biện pháp!”Nói xong, Khương Vũ Nhu liền sốt ruột đứng dậy nhưng là miệng vết thương vai phải bị xé rách đau, làm cho cô lảo đảo một bước dựa vào trong lòng ngực Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến đau lòng nhìn Khương Vũ Nhu trong lòng ngực, biết cô không thể không đi, vì thế nói: “Được anh đưa em đi.
"Hiện tại ở trong mắt Tiêu Chiến, Khương Vũ Nhu chính là quân lệnh của anh! Cô nói cái gì, anh sẽ làm cái đó!Cái gì mà Bắc Lương Vương, Khương Vũ Nhu chính là tất cả của anh! Anhsẽ tin tưởng cô vô điều kiện, phục tùng cô.
Anh muốn đền bù tất cả thua thiệt cô phải chịu trong 5 năm quaTiêu Chiến tự mình lái xe, không mang bất luận người nào, đem Khương Vũ Nhu đưa đến trước cửa chính Khương gia.
Lại lần nữa đi vào nơi này, trong lòng Tiêu Chiến còn có chút tức giận còn sót lại, anh nhẹ nhàng đỡ Khương Vũ Nhu tiến lên, vốn định gõ cửa nhưng là Khương Vũ Nhu bảo để cô làm.
Keo ket!Cửa chính bị từ bên trong mở ra, một người làm ló đầu ra, nhìn đến Khương Vũ Nhu đứng trước cửa trong ánh mắt anh ta hiện lên chán ghét cùng căm hận nhưng là nhìn thấy Tiêu Chiến bên người Khương Vũ Nhu, ánh mắt lập tức liền biến thành hoảng sợ cùng sợ hãi!“Các! ! Các người sao lại tới nữa? Nơi này không chào đón các người!" Người làm bất mãn nói một câu, tùy tay đóng cửa!Phanh!Tiêu Chiến ra tay, trực tiếp đè lại cánh cửa ngàn cân, thần sắc lạnh nhạt nhìn người làm nói: “Nếu Khương gia còn muốn giữ cánh cửa này thì kêu lão gia tử Khương gia ra nghênh đón!”Ngữ khí bá đạo mà lạnh lẽo, tên người làm kia không còn sức mà đóng cửa lại nữa!Người đàn ông này quả thực rất đáng sợ!“Hừ! Lão già này thật muốn nhìn xem là ai dám ở trước của Khương gia ồn ào! Còn muốn lão đây tự mình ra cửa nghênh đón!”Chợt, có một giọng nói như rồng gầm sấm rền, mang theo tức giận, từ phía sau cửa, cách đó không xa truyền đếnTên người làm đứng ở cửa lập tức cong eo lui ra sau, rồi sau đó phía sau anh ta liền có một ông lão mặc trường bào màu đen chống quải trượng đi ra, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén mang theo khí thế uy nghiêm của tầng lớp địa vị cao!Đặc biệt là một đôi mắt kia, trộn lẫn hàn ý lập loè khiến tâm thần người khác hoảng sợ củng không tự giác cúi đầu!Nhưng là, cái này đối với Tiêu Chiến không có hiệu quả! Tiêu Chiến ở trên chiến trường gặp qua bao nhiêu ánh mắt lạnh lẽo túc sát, không biết đã nhìn thấy mấy chục vạn rồi!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...