Lúc người bạn kia biết được Thời Độ muốn thêm tên của đội trưởng vào chứng nhận bất động sản của mình, mặt cũng đầy dấu chấm hỏi.
Tuy anh là fan của Shine, nhưng anh vẫn đứng trên lập trường bạn bè đã thành niên để khuyên em trai một hồi.
“Đây cũng không phải là viết tên vào danh sách bang phái bí mật ở trường cậu, đây mẹ nó là nhà ở Bắc Kinh đó!” Anh nghiêm túc giải thích cho Timeless, “Cậu viết tên Shine lên chứng nhận bất động sản, sau này nếu như muốn tuyệt giao còn phải làm phân chia tài sản, đến lúc đó cậu muốn đưa ra một mức giá còn phải cân nhắc đi cân nhắc lại đó!”
Đối với chuyện này, em trai trẻ tuổi tỏ vẻ, “Thật vậy chăng? Vậy tốt quá, muốn chính là hiệu quả này.”
Người bạn kia: “???”
Có lẽ đây là phương thức thể hiện tình bạn của những tuyển thủ nổi tiếng, anh xem không hiểu, nhưng anh rất là chấn động.
Sau khi làm xong hợp đồng, Thời Độ quẹt thẻ dưới sự hướng dẫn của nhân viên công tác, nhẹ nhàng xoẹt một cái, tài khoản gần như trống không.
Biểu tình chua xót của cậu bị Ngu Chiếu Hàn cẩn thận bắt được, Ngu Chiếu Hàn hỏi cậu làm sao, Thời Độ thở dài, ôm lấy bả vai của Ngu Chiếu Hàn, cúi đầu nói nhỏ bên tai anh: “Về sau chồng phải dựa vào vợ bao nuôi rồi.”
Ngữ khí của thanh niên như đang nghiêm túc, lại như đang đùa giỡn.
Ngu Chiếu Hàn bảo cậu yên tâm, “Anh nuôi nổi.”
Thời Độ không có tiền trong tay nhưng cũng không thay đổi bản tính hiếu thắng của mình, mời người bạn kia ăn một bữa tiệc lớn xa hoa để cảm ơn vì đã giúp đỡ, lại còn kiên trì muốn tự mình trả tiền.
Sau khi thanh toán xong, số tiền còn lại chỉ đủ để cậu đến quán net ngủ một đêm.
Ánh mắt Thời Độ dừng ở trên một tấm thẻ ngân hàng khác ở trong ví, đây là thẻ mà trong nhà đưa cho cậu.
Từ lần cãi nhau với người nhà lần trước, thẻ ngân hàng này đã bị khóa lại, cậu không còn lấy được tiền ra nữa.
Có lẽ ba cậu cũng không thể tưởng tượng được cậu lại có thể căng được lâu như này, còn có thể có được một căn nhà tân hôn trả hết một lần thuộc về chính mình cùng Ngu Chiếu Hàn nữa.
Sau khi ăn cơm xong, Thời Độ không chút lưu tình đuổi người bạn kia đi, để lại thời gian hẹn hò cho cậu cùng Ngu Chiếu Hàn.
Ra khỏi trung tâm thương mại, Thời Độ bỏ kính râm xuống —— buổi tối mà còn mang kính râm thì cũng quá ngu ngốc rồi.
Cậu nhìn khung cảnh quen thuộc, cảm khái, “Đã hơn một năm rồi em không đến nơi này, thật ra không có chút thay đổi nào.”
Ngu Chiếu Hàn hỏi: “Ý của em là, trước kia em thường xuyên tới?”
Thời Độ gật đầu: “Lúc em còn học cấp ba đã học ở trường trung học đằng trước, bình thường nếu không có việc sẽ đến bên này tìm kiếm món gì ngon ngon để ăn.”
Ngu Chiếu Hàn thực thích đi học, nếu không phải anh còn thích chơi game hơn thì anh đã không rời trường học.
Anh tràn đầy hứng thú nói: “Thời Độ, anh muốn đến nơi em học trước kia.”
Lúc còn đi học, trường học là nơi Thời Độ ghét nhất, nhưng mà Ngu Chiếu Hàn lại muốn đi.
Thời Độ nói: “Được rồi.”
Bây giờ là tuổi tối, hơn nữa còn đang trong kỳ nghỉ lễ nên trường học càng vắng vẻ hơn, cổng trường đã được đóng lại, liếc mắt đều là một mảnh đen nghìn nghịt, chỉ có ánh đèn từ phòng bảo vệ vẫn còn sáng lên.
Hai người đứng trước cổng một chút đã khiến cho bảo vệ chú ý.
Chú bảo vệ mở cửa sổ, im lặng đáng giá hai thanh niên vóc dáng cao cao đeo kính râm mang khẩu trang này, chỉ cần có một hành động khác thường nào là sẽ ra tay ngay lập tức.
Ngu Chiếu Hàn thấp giọng hỏi, “Chúng ta có thể đi vào không?”
“Chắc là không thể vào bằng cách bình thường được.” Thời Độ nói, “Nhưng em có thể mang anh trèo vào từ cửa sau.”
Ngu Chiếu Hàn nhăn mi, “Không cần đâu.”
Thời Độ cười nói: “Vì cái gì không cần? Bây giờ anh cũng không phải là học sinh, trèo tường có đáng là gì chứ.”
Ngu Chiếu Hàn kiên trì: “Trèo tường chính là không đúng, tuyển thủ thể thao điện tử không thể trèo tường.”
Thời Độ ác liệt muốn dạy dư cục cưng ngoan ngoãn.
Cậu nắm lấy tay Ngu Chiếu Hàn, kéo anh ra cửa sau: “Anh yên tâm, bức tường kia em đã trèo qua 38 lần, từ xưa đến giờ chưa bao giờ lật xe.”
Ngu Chiếu Hàn dây dưa dây cà không muốn đi, tầm mắt đảo qua bảng thông báo chỗ cổng trường, “Chờ đã, hình như anh thấy được….”
Bước chân Thời Độ dừng lại, trên tay hơi thả lỏng: “Cái gì?”
Ngu Chiếu Hàn dắt ngược lại tay Thời Độ, dẫn cậu đến trước bảng thông báo.
Bình thường bảng thông báo được dán trước cổng trường đều là những học sinh giỏi mang lại niềm tự hào cho trường, lúc Ngu Chiếu Hàn còn đi học cũng thường được đề tên lên bảng vì đạt điểm cao nhất trong khối, trường học này cũng như vậy.
Ngu Chiếu Hàn đảo mắt qua bảng vàng này, quả nhiên không tìm được tên của bạn trai mình.
Anh lại nhìn thông tin xử phạt ở bên cạnh bảng vàng, trong lòng khẽ động, “Hình như anh vừa nhìn thấy tên em.”
Thời Độ thò đầu lại đây: “Cái gì?”
Ngày thông báo xử phạt là tháng mười năm kia, bởi vì quyền sử dụng sân bóng rổ mà Thời Độ đã hẹn đánh nhau với một học sinh khóa trên, bị nhà trường phát hiện, còn bị yêu cầu viết một bản kiểm điểm hơn ngàn chữ, là bản kiểm điểm dài nhất trong toàn trường.
Trên bảng thông báo còn có một tấm ảnh chụp của Thời Độ.
Thời Độ trong ảnh chụp mặc bộ đồng phục áo trắng quần xanh kinh điển, nhìn non nớt hơn bây giờ một chút, nhưng bản tính hiếu thắng hoàn toàn hiện ra.
Thời Độ: “……”
Ngữ khí của Ngu Chiếu Hàn không khỏi có chút thất vọng: “Thời Độ, trước kia quả nhiên em là học sinh hư.”
Mặc dù là Thời Độ, bị mất mặt ở trước mặt người mình thích cũng sẽ không khỏi có chút ngượng ngùng, da mặt nóng lên.
“Đây mẹ nó là chuyện từ lúc nào rồi chứ,” Cậu xé thông báo xử phạt xuống, “Em tạm nghỉ học hơn một năm rồi mà còn dán cái này, quá đáng rồi.”
Ngu Chiếu Hàn nhìn Thời Độ, yên lặng không nói gì.
Thời Độ tức đến cười, “Biểu tình này của anh là sao hả? Biết được trước kia em là học sinh hư liền không thích em nữa? Cái này có phải có chút chậm rồi không.”
“Anh…”
Lời nói tiếp theo của Ngu Chiếu Hàn bị một tiếng gào tức giận bao phủ, “Mấy cậu là ai, sao lại có thể xé loạn đồ của trường học!”
Người phát hiện ra bọn họ chính là một học sinh nữ buộc tóc đuôi ngựa, trên người vẫn còn mặc đồng phục của trường này.
Học sinh nữ hùng hổ đẩy hai người ra, nhìn thấy phần xử phạt đã trống mất một mảng, lại nhìn thấy trang giấy bị vo thành một cục trên tay Thời Độ, hùng hổ dọa người mà hỏi: “Hai cậu cầm mất ảnh chụp của Thời Độ?”
Ngu Chiếu Hàn dùng ánh mắt dò hỏi Thời Độ: Em biết cô ấy hả?
Thời Độ lắc đầu, kéo tay Ngu Chiếu Hàn muốn rời đi.
Học sinh nữ kia túm lấy vai Thời Độ, “Không được đi, các cậu đi gặp bảo vệ với tôi!”
Thời Độ không muốn dây dưa với cô học sinh nữa này làm chậm trễ thời gian của mình, đành phải kéo khẩu trang xuống, “Tôi xé ảnh của mình, có ý kiến gì sao?”
Dọc đường đi khó khăn lắm bọn họ mới không bị fans phát hiện, cuối cùng lại phải tự lộ thân phận mình trước mặt một nữ học sinh trung học, đúng là trò đùa mà.
Học sinh nữ ngây người, dưới ánh đèn mờ cẩn thận đánh giá gương mặt của thanh niên, vui mừng nói, “Là đàn anh Thời?!” Học sinh nữ này nhìn về phía Ngu Chiếu Hàn: “Vậy vị bên cạnh anh này……”
Thời Độ che lại người Ngu Chiếu Hàn, hỏi: “Cô là ai?”
Học sinh cùng khóa với cậu đều đã thi đại học vào tháng sáu, bây giờ đều đã vào đại học.
Hơn nữa, cậu cũng không có chút ấn tượng nào với học sinh nữ này.
Học sinh nữ này hưng phấn liên tục gật đầu, “Chào đàn anh, em là đàn em nhỏ hơn anh một tuổi.
Trước đó em còn từng đưa nước cho anh ở đại hội thể dục thể thao nữa! Bây giờ em là fan của anh, em thực thích chơi Địa điểm… Mỗi trận đấu của anh em đều phải nhìn mấy lần liền!”
Nghe được mấy chữ “Đàn em” “Đưa nước” này, tai Ngu Chiếu Hàn khẽ động, không tự chủ nhìn cô học sinh nữ này thêm mấy lần.
Học sinh nữ rất xinh đẹp, tuy rằng không so được với anh, nhưng cũng được coi là một “Tiểu mỹ nhân”.
Thời Độ còn tính khách khí hỏi: “Tôi cũng đã tạm nghỉ học, vì sao trường học vẫn còn giữ thông báo xử phạt của tôi?”
Cô học sinh nữ này cười khanh khách, “Bởi vì mọi người đều cảm thấy bức ảnh kia của đàn anh quá đẹp trai, muốn giữ lại để thưởng thức thôi.”
Thời Độ: “…… Đi trước, hẹn gặp lại.”
Cô gái kia vừa nghe thấy Thời Độ muốn đi, có chút sốt ruột: “Đàn anh, em muốn mời anh uống trà sữa được không?”
“Cảm ơn, không muốn uống.”
Cô gái không muốn từ bỏ: “Có thể thêm WeChat sao, về sau có thể cùng nhau đánh Địa điểm nha.”
“Xin lỗi, không thêm.”
“Vậy bạn tốt trong trò chơi được không? Em đảm bảo không có việc gì sẽ không quấy rầy đàn anh…”
“Cô vẫn nên chăm chỉ học tập thì tốt hơn.” Thời Độ ám chỉ, “Nếu không sẽ bị học bá nào đó ghét bỏ đấy.”
Thời Độ chân dài nên cũng đi nhanh, Ngu Chiếu Hàn miễn cưỡng mới có thể đuổi kịp, đàn em kia lại càng không theo kịp.
Học sinh nữ kia bị ném lại phía sau, chỉ có thể đầy thất vọng mà nhìn hai người càng đi càng xa.
Thời Độ ném thông báo xử phạt vào trong thùng rác ven đường, giơ tay lên nhìn thời gian, “Chúng ta tìm khách sạn ngủ chứ?”
Bọn họ định ngày mai mới quay lại Thượng Hải.
Ba mẹ Thời Độ đều ở Bắc Kinh, ở Bắc Kinh cậu cũng có bất động sản mà ba mẹ tặng, nhưng cậu còn chưa làm hòa với gia đình nên cũng không muốn ở trong đó.
Ngu Chiếu Hàn hờ hững: “Được.”
Thời Độ lại hỏi, “Anh muốn ở khách sạn kiểu gì? Hay là ở homestay?”
Ngu Chiếu Hàn bình tĩnh nói: “Tùy cậu.”
Thời Độ phát hiện Ngu Chiếu Hàn khác thường, hỏi: “Anh làm sao vậy?”
“Anh không sao cả.” Ngu Chiếu Hàn nói, “Bây giờ anh là Shine.”
“Vậy sao anh lại đột nhiên biến thành Shine?”
Ngu Chiếu Hàn lạnh lùng nói, “Bởi vì anh ghen tị, anh ghen tị nên phải nói chuyện lạnh lùng với em, bằng không em sẽ không phát hiện anh ghen.”
Thời Độ sửng sốt, rồi sau đó chậm rãi cười: “Anh đều đã trực tiếp nói cho em là anh ghen tị, em còn không phát hiện được sao? Em khờ hả?”
Ngu Chiếu Hàn không nói lại bạn trai, vẫn còn cố chấp mà lạnh giọng dò hỏi, “Cái này không quan trọng, quan trọng là lúc ấy em có nhận nước của đàn em nữ không? Trả lời anh, Timeless, nhìn thẳng vào mắt anh trả lời.”
Thời Độ cúi xuống nhìn vào đội trưởng mặt không có biểu tình gì nhưng đang ăn dấm, hô hấp hơi dồn dập.
Không nhận được câu trả lời của bạn trai, sắc mặt của Ngu Chiếu Hàn càng lạnh băng, “Vì sao không nói lời nào? Em đang chột dạ?”
Thời Độ vẫn không nói gì.
Cậu cầm lấy tay Ngu Chiếu Hàn nhanh chóng kéo người đi.
Ngu Chiếu Hàn không gồng được nữa, “Thời Độ, em thật sự nhận nước của cô ấy? Anh thật sự muốn ghen tị—— nhưng mà lúc ấy em còn chưa yêu đương với anh, anh có thể ghen vượt thời gian sao? Được rồi, anh vẫn không cần ăn thì hơn.”
Hai người rẽ một cái, ánh sáng tối tăm không ít, bốn phía cũng không còn người nào.
Eo của Ngu Chiếu Hàn bị người túm lấy, khẩu trang cũng bị kéo xuống, ngay sao đó Thời Độ lại cúi đầu hôn xuống.
Trái tim Ngu Chiếu Hàn đột nhiên nhảy lên.
Trong nhận thức của anh, hôn môi ở nơi công cộng cùng trèo tường đều là những chuyện mà học tra có thể làm.
Nếu như mẹ anh biết được, nhất định sẽ nghiêm khắc mà phê bình anh.
Anh đẩy Thời Độ ra, anh cũng không hiểu tại sao Thời Độ lại đột nhiên muốn hôn mình.
Rõ ràng mình đang ăn dấm mà, đến cùng là chọc vào sở thích của Thời Độ ở điểm nào chứ.
Nhưng Thời Độ hôn đến bá đạo lại nhiệt liệt, dường như đã nhịn thật lâu, rõ ràng đêm qua bọn họ đã hôn rồi mà.
Ngu Chiếu Hàn cứ như vậy mà do do dự dự rồi bỏ lỡ thời gian tốt nhất để đẩy Thời Độ, vì vậy anh bị hôn đến hôn mê, không còn sức phản kháng lại.
“Em không nhận nước của người khác.” Hơi thở của thanh niên có chút không xong, trong giọng nói còn mang theo khàn khàn khó nhịn, nhưng lời nói ra miệng lại vẫn là phong cách thiếu đòn như trước, “Không giống anh, đưa chai nước hai đồng năm cho em lại đưa đồ uống tám đồng năm cho Tiểu Giang.
Anh còn ghen sao, em mẹ nó mới là người ghen mới đúng —— đúng rồi, anh còn chê trước kia em là học tra nữa.”
Ngu Chiếu Hàn li3m li3m khóe miệng, nói: “Anh không có ngại……” Đối với ánh mắt không tin tưởng của Thời Độ, anh sửa lại lời nói, “Được rồi, anh có chút ghét bỏ, nhưng mà không ảnh hưởng anh thích em.”
Thời Độ khẽ cười nói: “Có phải em nên cảm kích anh hay không?”
Ngu Chiếu Hàn gật đầu: “Đúng vậy.”
Bị hôn rất thoải mái nên Ngu Chiếu Hàn không còn muốn ăn chút dấm nào nữa, chủ động lấy di động đặt khách sạn.
Thời Độ muốn nhìn xem anh định đặt khách sạn kiểu gì nhưng anh lại không cho Thời Độ xem, nói là phải cho cậu một bất ngờ.
Trong đầu Thời Độ trào ra một đống phế liệu mà vàng, không giới hạn địa điểm như trong suối nước nóng, giường nước, phòng tắm trong suốt cùng cửa sổ sát đất thật lớn.
Trong lòng cậu tràn đầy chờ mong mà đi theo Ngu Chiếu Hàn lên taxi, hơn mười phút sau dừng ở trước cửa Địa điểm mục tiêu —— Khách sạn thể thao điện tử Địa điểm mục tiêu, phòng riêng bốn người tiêu chuẩn, thẻ đồ họa mới nhất, internet 300M ổn định, phục vụ 24h.
Thời Độ bừng tỉnh đại ngộ: “…… À.”
Đúng là bất ngờ lớn quá.
“Anh thấy ở trên APP khách sạn này được khen ngợi nhiều lắm.” Ngu Chiếu Hàn nóng lòng muốn thử, “Bình luận còn nói khách sạn này còn cung cấp dịch vụ luyện cùng.
Nếu như em cảm thấy chúng ta cùng nhau ngủ chán quá thì có thể tìm hai người chơi cùng.”
Thời Độ mỉm cười nói: “Tìm người chơi cùng làm gì.
Người của IPL đều về Bắc Kinh rồi, không bằng chúng ta tìm XU cùng Bỉ Ngạn ở chung.”
Ngu Chiếu Hàn nghĩ nghĩ, cho rằng đây cũng là một ý kiến hay, “Được, chúng ta liên lạc với bọn họ.”
Ngữ khí của Thời Độ đầy vẻ ưu nhã: “Liên hệ cái rắm.”
Đặt khách sạn là dùng tiền của Ngu Chiếu Hàn, cơ sở kinh tế quyết định vị thế gia đình, Thời Độ dù có khó chịu hơn nữa thì cũng chỉ có thể nghe theo vợ mình.
Ông chủ khách sạn nhìn chứng minh thư nên nhận ra bọn họ.
Ông chủ vô cùng chuyên nghiệp, mặc dù kích động nhưng cũng không lớn tiếng ồn ào, càng không cảm thấy Shine cùng Timeless cùng thuê phòng có điều gì không ổn.
Bọn họ là khách sạn thể thao điện tử, Shine cùng Timeless ra ngoài cũng không quên huấn luyện, các anh em nhanh chóng khắc hai chữ 【 chuyên nghiệp 】 vào xương cốt luôn đi.
Những khách hàng đến khách sạn này không có người nào là không biết hai C của R.
H.
Lúc Thời Độ cùng Ngu Chiếu Hàn ngồi vào máy còn đụng phải hai fans, lại còn là fans trung thành của R.
H, đối với số đo 3 vòng cùng chiều cao, cân nặng của tất cả thành viên R.
H đều rõ như lòng bàn tay.
Nguyền rủa trên người Thời Độ lại một lần nữa ứng nghiệm.
Rất nhanh sau đó, trên diễn đàn trò chơi nhanh chóng nổi lên một bài viết có tiêu đề【 Đờ mờ, các anh em, tui gặp được Timeless cùng Shin cùng nhau đi thuê phòng 】.
Hôm nay Địa điểm mục tiêu cập nhật phiên bản, đẩy ra một bản đồ mới —— Con đường hoàng hôn.
Bởi vì cơ chế trò chơi, việc lựa chọn bản đồ có ảnh hưởng lớn nhất đến việc thắng bại của người chơi.
Mỗi đội ngũ đều có bàn đồ mình am hiểu cùng không am hiểu, có tần suất thắng nhiều nhất cùng thấp nhất.
Đội mạnh cũng không có ngoại lệ.
Bản đồ mới sẽ được thêm vào nửa mùa sau, thời gian luyện bản đồ mới có hạn, mặc dù là đang trong kỳ nghỉ nhưng đội trưởng trách nhiệm đầy mình vẫn muốn tăng ca thêm giờ.
Vì vậy, buổi tối đầu tiên sau khi cầm “chứng nhận kết hôn”, Ngu Chiếu Hàn mang theo chồng mình nghiêm túc chạy bản đồ Con đường hoàng hôn, ghi lại từng điểm cần phải chú ý.
“Chỗ này có túi 250 máu.”
“Cửa sổ của phòng nhỏ có một khe hở, đường đạn có thể xuyên qua được, bắn tỉa có thể trốn ở trong phòng bắn người.”
“Lúc lên cầu phải để ý bị kẻ thù đẩy xuống nước tạo thành sát thương địa hình….”
Di động liên tục rung lên mấy cái, Thời Độ cầm lấy nhìn một chút, là lão Đàm đang oanh tạc trong nhóm chat.
【 lão Đàm: Anh bảo hai cậu phải kín tiếng rồi mà, hay nhỉ, các cậu đi thuê phòng lại để cho fans bắt được? 】
【 lão Đàm: Hai cậu coi anh là người chết sao! 】
【 lão Đàm: Có tin anh đâm chết ở trên người hai cậu hay không? 】
【Timeless:? 】
【 lão Đàm:…… Chờ đã】
【 lão Đàm: À, không có chuyện gì, coi như là anh chưa nói gì 】
【 lão Đàm: Ngủ ngon, luyện cho tốt 】
【Timeless:?? 】
Lão Đàm gửi kèm đường link.
【 lâu chủ: Đờ mờ các anh em, tui gặp được Timeless cùng Shine cùng đi thuê phòng 】
【2L: Đờ, tui biết là hai C của R.
H có gian tình mà! 】
【30L: Cười chết, hai đàn ông thuê phòng là có gian tình? Vậy chẳng phải tôi cùng ông chủ mỗi ngày có gian tình sao 】
【31L: Truyền xuống, lầu trên cùng ông chủ của cậu ta mỗi ngày có gian tình 】
【83L: Không có hình thì nói cái khỉ gì? 】
【134L: Tui không tin, trừ phi lâu chủ nói cho tui biết cậu nhìn thấy ở đâu 】
【 lâu chủ: Cụ thể ở đâu khẳng định không thể nói, nhưng có thể nói cho mấy người, là một khách sạn thể thao điện tử 】
【267L: Khách sạn thể thao điện tử? À, vậy không có việc gì】
【301L: Tui đã nói gì, bọn họ chính là đang đi công tác đó, lúc này có lẽ hai người còn đang ở trong phòng chạy bản đồ mới đó 】
【399L: Hai tuyển thủ chuyên nghiệp đến khách sạn thể thao điện tử còn có thể làm cái gì? Đều tan đi, không có gì để xem nữa 】
【405L: Tan tan 】
Mỗi phòng của khách sạn đều có bốn giường, giống như ký túc xá của trường học, đều là giường đơn, trên tủ đầu giường cũng không có bất kỳ đạo cụ nào không phù hợp với trẻ em.
Thậm chí cậu không thể ngủ chung một giường với Ngu Chiếu Hàn, ngay cả trạn thái người gà chia lìa cũng không cần mở.
Thời Độ nhìn chằm chằm mấy chữ ‘Không có gì để xem’ kia, ngực bị đè nén, không thể phản lại.
Bản đồ mới đã được chạy gần xong, Ngu Chiếu Hàn chuẩn bị tắm rửa đi ngủ, lúc này mới phát hiện giường trong phòng đều là giường đơn chỉ có thể ngủ một người.
Anh có chút tiếc nuối mà nói, “Thời Độ, giường chỗ này rất nhỏ, đem nay hình như chúng ta không thể ngủ cùng nhau rồi.”
“Tùy anh.” Thời Độ mở một lon coca ướp lạnh ra, bộ dáng không còn gì vui trên đời nữa, “Cùng nhau ngủ chúng nó còn phải khó chịu, không bằng ngủ riêng.”
Ngu Chiếu Hàn ngẫm lại cũng thấy đúng: “Cũng được.” Anh đến cửa phòng tắm nhìn một chút, “Nhưng mà phòng tắm chỗ này rất lớn, em có muốn tắm ch ung hay không?”
Thời Độ đột nhiên ngây ngẩn cả người: “Anh nói cái gì?”
Ngu Chiếu Hàn hơi nở một nụ cười ngượng ngùng: “Anh nhớ là ngoại trừ muốn hôn môi với anh thì em còn muốn tắm cùng anh nữa.”
Thời Độ chậm rãi cúi đầu.
Ngu Chiếu Hàn thấy không rõ vẻ mặt của cậu, chỉ có thể nhìn thấy lon nước trên tay cậu khẽ rung.
Thanh niên tỏ vẻ trấn định mà uống một ngụm lớn, hít sâu một hơi, “Tới đi, em sợ anh chắc.”
Ngu Chiếu Hàn trưng khuôn mặt không cảm xúc cùng đôi tai hơi nóng lên, “Vậy anh c ởi quần áo?”
Thời Độ giương cằm lên, “Anh cởi.”
Hôm nay Ngu Chiếu Hàn mặc một cái áo sơ mi trắng ngắn tay.
Anh nâng tay lên, ngón tay thon dài trắng nõn chậm rãi cởi tùng cái cúc áo từ trên cao xuống.
Còn chưa cởi xong nhưng anh bị Thời Độ hấp dẫn lực chú ý.
“Thời Độ, hôm nay em quản nó sao?”
Áo sơ mi của Ngu Chiếu Hàn vẫn còn mặc trên người, cúc áo mới chỉ cởi một nửa, Thời Độ mới chỉ thấy xương quai xanh của anh.
Hầu kết Thời Độ lăn mấy cái, nói: “Không biết, dù sao em cũng không muốn quản.”
“Vì sao?”
“Không muốn quản nó.”
Ngu Chiếu Hàn đồng tình mà nhìn nó: “Nhưng mà anh thấy nó thật đáng thương.
Em vẫn luôn mặc kệ nó, vậy nó sinh bệnh thì sao sao bây giờ?”
Thời Độ khinh thường nhìn lại: “Sinh bệnh liền sinh bệnh đi, dù sao nó là độc lập thân thể, bị bệnh liên quan gì ta.”
Ngu Chiếu Hàn do dự nói: “Không thì, anh giúp em quản một chút?”
Thời Độ nhướng mày: “Anh xác định? Anh muốn xen vào nhất định phải quản đến cùng.
Nếu như lúc này anh quản sau đó lại mặc kệ, vậy em tình nguyện không tạo thành tiền lệ này.”
Ngu Chiếu Hàn tự hỏi một chút, trịnh trọng mà hữa hẹn, “Anh sẽ quản đến cùng.”
Ai nói ở khách sạn thể thao điện tử không có gì để xem, dân mạng phán quá sớm rồi.
Khách sạn thể thao điện tử không có bồn tắm, có lẽ là do ông chủ cảm thấy không cần thiết phải có, dù sao làm gì có người nào vào đây lại có thời gian nhàn hạ thoải mái để tắm bồn chứ.
Bình thường nếu như tắm vòi hoa sen, Ngu Chiếu Hàn chỉ cần dùng mười phút là có thể tắm xong.
Nhưng lần tắm lần này….
Anh vẫn là mười phút xong việc, tiếp theo lại giặt sạch nửa giờ nhưng vẫn chưa có xu thế dừng lại.
Ngu Chiếu Hàn không thể không suy nghĩ cho đôi tay nhỏ bé quý giá của mình.
Ngu Chiếu Hàn suy yếu nói: “Thời Độ anh mệt mỏi quá, anh có thể sờ cá một chút được không? Một lát là được.”
Thời Độ nghiến răng nghiến lợi: “…… Không thể!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...