Trận thi đấu được tổ chức vào buổi chiều, trận đầu tiên bắt đầu vào 5 giờ, đánh xong trận đầu mới đến lượt bọn họ.
Các thanh niên nghiện net theo thường lệ ngủ thẳng đến trưa, bị lão Đàm gọi trên wechat mới xuống dưới ăn cơm.
【 Lão Đàm: Ngày hôm nay ở trên bàn ăn, anh có chuyện muốn nói với mọi người 】
Thời Độ cùng Phô Mai cùng xuống lầu cùng lúc.
Khi hai người đến nhà ăn, Ngu Chiếu Hàn cùng Lục Hữu Sơn đang ngồi đối diện nhau,ở giữa là bàn ăn hình chữ nhật, trước mặt Lục Hữu Sơn còn có một cái ipad cùng với một tập tài liệu.
Lục Hữu Sơn thao thao bất tuyệt giảng lại chiến thuật đã định ra từ trước lần thứ ba, trên mặt đều là biểu tình cuồng nhiệt.
Ngu Chiếu Hàn yên tĩnh đang trầm tư, mặt nghiêng khiến cho Phô Mai đang buồn ngủ cũng lập tức tỉnh táo lại.
“Giữa trưa đã bị người đẹp tấn công, anh thật hạnh phúc.”
Thời Độ nhìn hàng lông mi không động đậy chút nào của Ngu Chiếu Hàn, hỏi: “Anh cảm thấy đội trưởng đang nghĩ gì.”
“Chắc chắn là đang suy nghĩ chiến thuật rồi.”
Thời Độ nở nụ cười, không dám gật bừa.
Dựa vào ánh mắt mơ hồ kia của Cá Cá, có lẽ đã sớm tiến vào hình thức treo máy rồi.
Hai người ngồi xuống bên cạnh bàn ăn, Lục Hữu Sơn vừa vặn nói xong.
Anh hỏi Ngu Chiếu Hàn: “Shine, cậu nhớ kỹ chưa?”
Động tác gật đầu của Ngu Chiếu Hàn hơi chút chậm chạp: “Ừm.”
Chờ đến khi mọi người đều đã đến đông đủ, dì nấu ăn bưng bảy món ăn một món canh lên, mọi người vừa ăn vừa nghe lão Đàm bố trì hoạt động hôm nay.
“Hôm nay là sân nhà của R.
H, liên minh sắp xếp một loạt hoạt động.
Đầu tiên lúc tuyển thủ tiến vào sân đấu nhất định phải có một người đi đầu cầm cờ của đội ngũ.
Ai sẽ làm đây?” Lão Đàm nhìn về phía Ngu Chiếu Hàn, “Nếu không để đội trưởng làm?”
A, anh còn biết em là đội trưởng sao, làm gì có đội trưởng nào lại tự mình cầm cờ chứ.
Ngu Chiếu Hàn không thể chịu được: “Đừng hòng mơ tới.”
“Vậy Timeless? Độ nổi tiếng của cậu cũng cao…”
Thời Độ không chút nghĩ ngợi: “Tư lịch của em nông nhất ở R.
H, em không xứng.”
“Nếu không để em làm cho, người còn cờ còn, người không còn cờ vẫn ở đó.” Phô Mai xung phong nhận việc, “Để vú em khiêng lên một mảnh trời R.
H đi!”
Lục Hữu Sơn giơ ngón tay cái lên: “Rất tốt, Phô Mai! Chính là loại tinh thần này! Nào, cậu nói với mọi người một chút, hiện giờ đang có tâm trạng thế nào, có cảm thấy chiến đấu vì vinh quang chính là mục tiêu cao cả của đời mình không?”
Phô Mai lập tức tràn ngập tự hào: “Em có!”
Những người khác ăn cơm của mình, ăn ý làm bộ cái gì cũng đều không nghe thấy.
“Mặt khác, thời gian nghỉ ngơi giữa giờ là 20 phút, ” lão Đàm nói, “Ban tổ chức có sắp xếp một hoạt động nhận thưởng…”
Lục Hữu Sơn ngừng đũa ngay không trung, khó có thể tin nói: “GKhông phải nghỉ giữa giờ chỉ có 10 phút sao? Bây giờ anh lại nói là có hẳn 20 phút?”
Lão Đàm chần chờ nói: “Cái này có quan trọng không?”
“Đương nhiên quan trọng!” Lục Hữu Sơn hết sức nghiêm túc, “Để có thể đảm bảo thắng được thi đấu, mỗi một chi tiết nhỏ đều hết sức quan trọng! Mười phút để bố trí chiến thuật hoàn toàn khác với hai mươi phút bố trí!”
“Lão Lục, cậu quá khẩn trương.
Nào, nào nào, uống chút canh đi, bình tĩnh lại…”
Thành viên lâu năm của R.
H đã tập mãi thành thói quen với việc huấn luyện viên của mình lo lắng quá trước trận đấu như vậy.
Lục Hữu Sơn lo lắng thì lo lắng nhưng cũng sẽ không ảnh hưởng đến phán đoán của mình.
Ngược lại, anh càng biểu hiện lo lắng, dòng suy nghĩ trong chiến thuật càng rõ ràng quyết đoán, điên điên liền điên ra danh hiệu huấn luyện viên ‘thiên tài’.
Nhưng cái này cũng có nghĩa là anh không thể nào quan tâm đ ến trạng thái tâm lý của tuyển thủ.
Công việc ổn định tinh thần của thành viên luôn là của Ngu Chiếu Hàn.
tuy rằng Lục Hữu Sơn đã động viên rất nhiều từ lâu, trước khi xuất phát Ngu Chiếu Hàn vẫn mang tính tượng trưng mà nói một câu: “Không được thua, đánh cho tốt.”
Sáu chữ đơn giản nhưng lại được các đồng đội hưởng ứng nhiệt tình.
Phô Mai: “Đội trưởng yên tâm, gần đây tui đều luyện thêm, súng đặc biệt chuẩn.
Nếu thích khách của TCO đến gọt tui, không cần mọi người đến hỗ trợ thì tui cũng có thiể giết được cậu ta.”
Tề Hiến: “Hôm nay Timeless còn chặn TCO ở điểm hồi sinh không?”
Thời Độ: “Muốn chặn, nhưng không biết đội trưởng có nhường hay không.”
Bốn giờ rưỡi chiều, xe nuýt của R.
H dừng lại trước nhà thi đấu.
Vừa xuống xe, Ngu Chiếu Hàn liền bị một mảnh hồng nhạt che mất —— trên màn ảnh khổng lồ phát video tuyên truyền của R.
H, logo và khẩu hiệu của R.
H có thể thấy được ở khắp nơi, nhân viên công tác ở cửa ra vào cũng đều mặc đồng phục màu hồng nhạt mang tính biểu tượng đặc trưng của R.
H.
Sau khi khán giả xếp hàng tiến vào địa điểm thi đấu có thể chụp ảnh kỷ niệm với coser, bên trong còn có một cửa hàng bán các vật phẩm của R.
H, tất cả thu nhập từ cửa hàng đều thuộc về câu lạc bộ.
Đoàn đội điều hành hoạt động của R.
H bận bịu ở cửa hàng này suốt cả ngày.
Ngu Chiếu Hàn gặp được ông chủ nhỏ của bọn họ cố ý đến để cổ vũ câu lạc bộ.
Ông chủ nhỏ vui vẻ nói cho bọn họ: “Tôi đã hỏi thăm các anh em rồi, vật phẩm quanh thân của chúng ta dù là trên mạng hay ngoài đời cũng đều bán chạy nhất, còn nhiều hơn cả IPL cùng Lawman gộp lại! Chỉ cần thắng trận đấu này, tôi sẽ lấy 20% tổng thu nhập làm tiền thưởng cho mọi người!”
Sau khi lão Đàm vui vẻ xong cũng không thể hiểu được tại sao vật phẩm quanh thân hường phấn của bọn họ lại có thể bán tốt như vậy.
IPL là á quân của mùa giải trước, theo lý thuyết thì phải có nhiều người hâm mộ hơn mới đúng.
“Đồng phục mới của IPL quá xấu.” Phô Mai giải đáp nghi hoặc cho lão Đàm, “Toàn bộ đều là một đ ĩa trứng xào cà chua, chỉ có thể nói may mà em trai đã chuyển nhượng rồi.”
Lục Hữu Sơn vẻ mặt nghiêm túc: “Cái này có phải là chiến thuật của IPL không? Mặc màu trứng xào cà chua tham gia thi đấu, ám chỉ đã đến giờ cơm, do đó khiến cho mọi người cảm thấy đói bụng.”
Mọi người: “…” Anh xem bọn em để ý đến anh sao?
Trận đầu tiên là Quảng Châu-ZC thi đấu với Hàng Châu-DSD, người của R.
H cùng TCO đang nghỉ ngơi ở phòng nghỉ.
Toàn bộ bốn thành viên chính thức của ZC đều là người mới, vừa đến liền phải đối mặt với đội mạnh lâu năm đương nhiên sẽ rất vất vả, tỷ số nhanh chóng đã đến 2:0.
“Chúng ta cũng chuẩn bị ra sân rồi—— lông xám cùng lông vàng, còn có tóc húi cua đâu?” Lão Đàm hỏi xong, đột nhiên cảm thấy tình cảnh này có chút quen quen, không khỏi nhíu mày lại, “Chờ chút, không phải lông xám lại làm chuyện gì đấy chứ.”
Ngu Chiếu Hàn biết lão Đàm đang lo lắng Thời Độ gặp phải người của TCO, tái hiện lại một màn thiếu chút nữa đã đánh nhau với Caps lần trước.
“Không đâu.” Ngu Chiếu Hàn nói, “Yên tâm.”
Em trai đã đồng ý với anh là sẽ ngoan ngoãn nghe lời, anh tin em trai mà.
Thời Độ không phụ lòng tin của Ngu Chiếu Hàn, cậu đúng là chỉ đi vệ sinh mà thôi.
Vừa hay Phô Mai cũng có nhu cầu, vì vậy hai người liền kết bạn mà đi.
Trong phòng vệ sinh có bảy, tám cía bồn tiểu xếp thành hàng, trước mắt chỉ có một người đang đứng.
Phô Mai nhìn thấy mái tóc húi cua kia, theo bản năng hơi co người về phía Thời Độ.
Thời Độ và tóc húi cua chào hỏi: “Tiểu Giang.”
Giang Địch gật gật đầu, xem như là đáp lại.
Hiển nhiên Phô Mai vẫn chưa thoát khỏi bóng tối của lần trước Giang Địch đã mang lại, tìm một vị trí cách xa anh ta nhất.
Cậu vừa mới bắt đầu, Giang Địch ở đầu kia đã kết thúc.
Thanh niên thân hình cao lớn như núi hướng về phía Phô Mai, đứng cách cậu chỉ một bước.
Phô Mai há miệng run rẩy hỏi: “Cậu có chuyện gì sao?”
Giang Địch bình tĩnh nói: “Cậu đã xem tôi, tôi cũng xem cậu.”
Phô Mai gần như hỏng mất: “Con mẹ nó cậu bị bệnh hả! Em trai, em trai cứu anh!”
Thời Độ nhịn cười, công chính mà nói: “Ai bảo anh nhìn người ta tắm, người ta xem lại cũng không sai.”
“Đờ mờ, Timeless cậu vẫn là người sao?”
“Cậu liếc mắt nhìn, tôi cũng chỉ liếc mắt nhìn.” Giang Địch nói được là làm được, xem xong liền đi, để lại Phô Mai lung lay trong gió.
Giải quyết xong nhu cầu, Phô Mai mạnh mẽ lên án hành vi thấy chết mà không cứu của Thời Độ, cũng tuyên bố sau này đánh đôi sẽ không cho cậu một ngụm sữa nào nữa.
Hai người đi ra khỏi phòng vệ sinh, đúng lúc đụng phải ‘người quen cũ’ —— đội trưởng của TCO, Fall.
Fall đột nhiên dừng chân lại, cảnh giác nhìn chằm chằm thanh niên tóc xám trước mặt.
Anh biết Timeless biết nói tiếng Hàn, cũng không quên trong trận thi đấu ở mùa giải trước người này đã trào phúng bọn họ thế nào.
Ý cười trong mắt Thời Độ hoàn toàn biến mất, liếc mắt nhìn về phía camera ở góc tường.
Phô Mai phòng ngừa chu đáo mà kéo cánh tay của Thời Độ, nhỏ giọng nói: “Không phải em lại muốn viết bản kiểm điểm nữa chứ?”
Thời Độ nở nụ cười: “Em sẽ không viết đâu.”
Cậu rất muốn làm chút chuyện, nhưng đáng tiếc là cậu đã đồng ý với Cá Cá rồi.
Fall nhìn thanh niên từ từ áp sát mình, há miệng, đang muốn nói cái gì thì thanh niên lại nhìn thẳng, đi sượt ngang qua người anh, cũng không thèm quay đầu lại, giống như anh căn bản không tồn tại.
Không ngoài dự đoán, DSD 3:0 ZC.
Sau nghỉ ngơi giữa giờ, đầu tiên là TCO ra sân.
Hiện trường không nghe được bất kỳ tiếng vố tay hoan hô nào cả, không phát ra bất kỳ âm thanh mắng chửi nào cả là sự tôn trọng cuối cùng mà fans dành cho trận thi đấu.
Nếu như đây là sân nhà Seoul, R.
H cũng sẽ gặp phải điều tương tự, thậm chí là còn bết bát hơn.
Sau khi bốn người TCO ngồi xuống, đội sân nhà ra sân.
BGM độc quyền của R.
H vang lên, tiếng thét chói tai cùng tiếng hoan hô nối tiếp không ngừng.
Phô Mai cầm cờ đi đằng trước,cố thể hiện khí chất hiên ngang của bản thân.
Đằng sau lần lượt là đội trưởng Ngu Chiếu Hàn mặt không chút cảm xúc, Tề Hiến cười híp mắt, em trai Thời Độ đẹp trai.
Toàn trường hô lớn ID của từng người, trong đó không thể nghi ngờ tiếng hô Shine cùng Timeless là to nhất.
Nhưng dù fans có hô tên của Shine lớn đến mức nào thì Shine cũng sẽ không tương tác với bọn họ.
Tính cách của Timeless thì rất tốt, dọc đường đều tươi cười đập tay với fans ở hai bên đường.
“Timeless! Bên này bên này! Timeless—— “
“Em trai! Em trai có thể nói cho Shien biết chị yêu anh ấy nhất không! Van cầu em!”
Bước chân của Thời Độ dừng lại, xoay người, mỉm cười nói: “Xin lỗi chị gái, không thể.”
Sau khi hai bên đã chuẩn bị xong, bình luận viên ở hiện trường bắt đầu giải thích.
“R.
H sẽ chọn bản đồ đầu tiên.
Chúng ta có thể thấy huấn luyện viên thiền tài của R.
H đã chọ một bản đồ cổ của Trung Quốc.
Đây là muốn giới thiệu cho TCO biết những quang cảnh đặc sắc của địa phương sao?”
“Không không không, tôi hiểu Lục huấn luyện viên rất rõ, lợi dụng bản đồ đã sớm có cạm bẫy, đánh cho đối thủ trở tay không kịp, đây chính là một trong những chiến thuật anh ta thích nhất.”
“Thế mà Cheese lại lựa chọn anh hùng là kiến trúc sư.
Kiếm trúc sư chỉ có thể cung cấp hộp giáp cho đồng đội, lượng trị liệu có chút ít, nhưng nó cóa thể tạo cửa truyền tống cho đồng đội —— cửa truyền tống được Cheese đặt ở … Mái hiên của cung điện? Nơi này có người có thể đứng sao? Đù… Cứ cười tôi đi, giờ tôi mới biết đó!”
“TCO bị đánh đến không kịp ứng phó hiển nhiên bây giờ cũng mới biết được—— ba phút năm mươi giây, R.
H đã khiến cho TCO bị diệt cả đoàn một cách vô cùng đẹp đẽ.
Timeless điên cuồng nhặt đầu người, từ trận đấu đầu tiên thì đây là lần ahj gục nhanh nhất rồi! Ba phút năm mươi giây!”
“R.
H tuyệt đối đã nghiên cứu kỹ lưỡng bản đồ này! Điểm số 1: 0, R.
H dẫn trước!”
Ván thứ hai.
Bên thua chọn bản đồ, TCO lựa chọn một bản đồ của nước Mỹ—— quảng trường trung tâm.
“Thích khách của TCO chọn một virus có thể khiến cho kẻ địch im lặng, đây là muốn nhằm vào Timeless mà.
Mọi người đều biết, thích khách không thể dùng kỹ năng thì lượng sát thương còn không bằng vú em.”
“Hành động của Timeless nhất định bị hạn chế.
Nhưng mà virus liên tục nhìn chằm chằm vào cậu ta, ai để ý đến Shine đây!”
“Cung thủ của Shine điên cuồng thể hiện độ tồn tại ở bên phải phía trên màn hình, TCO thật sự không thèm quan tâm sao?”
“Điểm số đã là 2: 0, R.
H lấy được điểm! Sát thương của Timeless đứng thứ hai, vẫn cao hơn Cheese.”
“Nhưng đúng là không cao hơn bao nhiêu ha ha ha ha…”
“Hiện tại TCO đang đối mặt với một vấn đề nghiêm trọng, bọn họ chỉ có thể nhằm vào một trong hai C của R.
H.
Nhưng dù bọn họ lựa chọn nhằm vào ai, một người khác vẫn co thể gánh được vin trí C này.
Không nghi ngờ chút nào, cái này không chỉ là vấn đề khó với TCO, đây cũng lập tức trở thành vấn đề chung của cả 31 nhanh chiến đội khác.”
Ván thứ ba, trận đây quyết định.
“Bố trí chiến thuật của TCO có hiệu quả rõ ràng, R.
H không còn áp chế như hai trận trước, hai bên đánh khó phân thắng bại.
TCO cầm lấy điểm A, R.
H đoạt được về điểm B.
Là TCO giành được 1 điểm, hay là R.
H chiến thắng thi đấu, phải xem hươu chết là điểm C thuộc về tay ai.”
“Hai bên đgặp nhau ở cửa hàng tiện lợi, đoàn chiến động một cái liền bùng nổ.
Cơ giáp xông tới, Fall tan phế rồi, có thể thu được đầu của Fall hay không? Triệu hồi Timeless!”
“Fall được vú em sữa trở lại rồi.
Timeless không có mặt trong trận đoàn chiến này —— cậu ta đang tại điểm C! Cậu ta đang trộm điểm! Đây là một trò chơi chiểm điểm!”
“Lúc này TCO mới phát hiện cũng chưa muộn lắm, Fall đầy máy đang liều mạng chạy đến.
Lẽ ra cậu ta có thể chạy trở về, chỉ cần không bị súng gây mê của Cheese bắn trúng —— tắt đèn, ngủ đi —— Cheese đã trúng rồi!”
“Tiến độ chiếm giữ: 97, 98, 99… Chúng ta hãy chúc mừng Thượng Hải-R.
H,3:0 càn quét Seoul-TCO!”
Tiếng la hét cổ vũ dường như muốn lật tung nóc nhà.
Phô Mai thảo tai nghe xuống, đột nhiên nhào về phía Thời Độ: “Thắng thắng! Đờ mờ 3:0 đó…”
Thời Độ đã sớm chuẩn bị, bàn tay chặn lại trán của Phô Mai, vô tình đẩy người ra.
Phô Mai đang hưng phấn không chút ngần ngại, quay đầu đi ôm Tề Hiến: “Hiến Hiến, phát súng gây mê cuối cùng của em có ngầu không?”
“Chú ý phong độ.” Ngu Chiếu Hàn nói, “Đừng để cho người khác nghĩ rằng chúng ta khó khăn lắm mới chiến thắng được —— chuẩn bị bắt tay.”
Đội chiến thắng cần chủ động đi bắt tay đội thua cuộc, đây là truyền thống của thể thao điện tử.
Ngu Chiếu Hàn đứng lên, nghe thấy Thời Độ kêu một tiếng “Đội trưởng”.
Anh mới vừa quay đầu lại, cánh tay đã bị người kéo một chút.
Tầm mắt của anh bỗng xoay chuyển, không hề đề phòng mà bị thanh niên ôm vào trong ngực.
Dường như tất cả mọi thứ xung quanh đều biến mất, anh hoàn toàn không nghe được tiếng hoan hô của fans, cũng không nghe được bình luận viên đang chúc mừng, nhưng lại có thể cảm nhận được tiếng tim đập của thanh niên.
Mùi hương trên người thanh niên cũng rất dễ chịu, mùi đào nhàn nhạt, là múi nước giặt quần áo.
Hóa ra ôm đồng đội là cảm giác này, anh… Hình như anh đã từng nghĩ đến.
Một giây, hai giây… Thời Độ ôm anh hai giây liền thả tay ra.
Thật ngắn.
Thanh niên vừa mới ôm đấy đội trưởng xinh đẹp nhìn qua cũng không có gì khác so với ngày thường.
Cậu quàng lấy vai Phô Mai, kéo Phô Mai tiến về phía trước: “Đi, đi bắt tay đi.”
Phô Mai cứng đờ quay cổ, nhìn về phía Tề Hiến, trên khuôn mặt khiếp sợ dường như chỉ còn lại đúng một câu: A, đây là có thể ôm sao?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...