Thần Khống Thiên Hạ

Nghe nói như thế, sắc mặt Tiểu Mai nhất thời trở nên trắng bệch, sau khi ngốc trệ, nàng lập tức hướng Lăng gia vội vã chạy về, nhất định phải
đem tin tức này nói cho thiếu gia biết.



Túy Hương Lâu, một trong những sản nghiệp của Lý gia, là kỹ viện nổi danh của Vẫn Thạch thành.

Nơi này thường xuyên lui tới đều là một chút con nhà phú thương, còn có
một ít dong binh cùng mạo hiểm giả thường xuyên vào sinh ra tử, bọn họ
cũng vô cùng hưởng thụ loại cuộc sống tiêu dao xa hoa đồi trụy này.

Lý Thanh Thanh đem Bạch Vũ Tích đánh đến ngất xỉu, đem nàng dẫn tới Túy
Hương lâu, sau đó giao cho lão mụ tử nơi này, hướng bà ta dặn dò mọt
phen, lúc này mới đi lên trên lầu xem cuộc vui.

Lý Thanh Thanh nhìn thoáng qua Lam Cuồng Sinh nói:

- Có phải hay không rất không nỡ cho xú phiếu tử kia?

Lam Cuồng Sinh lúc này giải thích:

- Làm sao như vậy được, nàng xinh đẹp không bằng một phần ngàn Thanh muội, không, là một phần vạn.

- Coi như ngươi thức thời.

Lý Thanh Thanh hừ nhẹ một câu, trong lòng vô cùng hưởng thụ.

Đại sảnh Túy Hương lâu, tiếng người huyên náo.

Bạch Vũ Tích bị nước lạnh giội tỉnh lại, nàng ngẩng đầu nhìn lên, phát
hiện chính mình bị giam vào trong một cái lồng sắt, chung quanh đều là
nam nhân thuần một sắc, trẻ tuổi, trung niên, già nua… Mọi người đều
dùng ánh mắt sắc mị mị nhìn chằm chằm vào nàng.


Nàng không biết mình đang ở đâu, nhưng là nàng biết tình cảnh của mình không ổn, lập tức buồn bã hô:

- Thả ta ra ngoài… Thả ta ra ngoài…

Song, cho dù nàng la đến rát cổ họng cũng không có người để ý đến nàng, chỉ có một mảnh tiếng cười tục tĩu quanh quẩn.

Lúc này, lão mụ tử chậm rãi ở phía sau đi ra.

- Các vị đại gia, các vị hảo hán, các ngươi nhìn đây là món hàng tốt
nhất gần đây của Túy Hương lâu chúng ta, hôm nay vị đại gia nào ra giá
cao nhất, nàng hôm nay tất cả liền thuộc về người đó, cơ hội chỉ có một
lần, không nên sai sót a, giá khởi điểm 50 kim tệ.

Lão mụ tử cười híp mắt hướng về các nam nhân ở dưới lầu nói to.

Nàng vừa dứt lời, lập tức có một vị phú thương ra giá:

- Ta ra 50 kim tệ.

- Cô nàng này không tệ, ta ra 55 kim tệ.

Giọng điệu phú thương cứng rắn hạ xuống, lại có một người ra giá kêu lên.

- Lão tử ra 60.

- Ta 80.



Giá tiền liên tiếp kéo lên, không khí ở hiện trường như thủy triều liên tục nổi lên.

Bạch Vũ Tích ở trong lồng sắt, trong lòng bịt kín một tầng cảm giác âm u, nàng rốt cục biết mình thân ở chỗ nào rồi.

Lăng Tiếu mới vừa có thể vận dụng Kim Cương Ngũ Biến quyết khôi phục
thân thể, dĩ nhiên Tam Phân Quy Nguyên Khí cũng có quan hệ không thể
tách rời. Nếu để cho Thái thượng trưởng lão biết được Lăng Tiếu tối hôm
qua là tự mình tu luyện khôi phục kinh mạch mà nói, hắn nhất định sẽ bị
dọa cho giật mình, bởi vì đây chính là đấu hiệu tiểu thành của đệ nhị
biến Luyện Cân

Năm đó, Thái thượng trưởng lão nhưng là chịu nhiều đau khổ, xài gần một
năm thời gian mới đem đệ nhị biến Luyện Cân tu luyện tới tiểu thành, mà
Lăng Tiếu chỉ tốn ngắn ngủi nửa tháng, tốc độ này thật sự cực kỳ kinh
người.

Lăng Tiếu mới từ trong động đi ra, trải qua nửa tháng điên cuồng huấn
luyện, một bộ quần áo trên người hắn cũng tơi tả như tên khất cái, chỉ
là những thứ này như cũ không thể che giấu được vóc người anh vĩ kia,
khuôn mặt thanh tú góc cạnh rõ ràng, một đôi mắt lộ ra vẻ tinh thần rạng rỡ, trong suốt rõ ràng.

Đang ở lúc Lăng Tiếu muốn bắt đầu tiếp nhận huấn luyện, Tiểu Mai thở hổn hển chạy tới.

Nàng còn chưa chạy tới gần đã bị một gã võ giả trong đó ngăn cản, ban
ngày trừ Bạch Vũ Tích có thể tới gặp Lăng Tiếu ra, những người khác nhất luật không cho phép tới quấy rầy hắn, đây là mệnh lệnh của Thái thượng
trưởng lão.

- Thiếu… Thiếu gia cứu mạng…!

Tiểu Mai bị ngăn cản, bất đắc dĩ nàng đem hết toàn lực hướng về phía Lăng Tiếu kêu to nói.


Lăng Tiếu quay đầu nhìn lại, nhìn một cái liền nhận ra là thị nữ nhà mình, vội vàng đi tới.

- Tiểu Mai, đã xảy ra chuyện gì?

Lăng Tiếu khó hiểu hỏi.

Tiểu Mai thở từng ngụm hào hển, một bên tiếp tục nói:

- Vũ… Vũ Tích nàng… Nàng không xong rồi…

Lăng Tiếu vừa nghe đến Bạch Vũ Tích gặp chuyện không may, cả người lạnh lại, lúc này mới bắt được hai vai của Tiểu Mai hỏi:

- Nói rõ ràng, nàng làm sao?

Bạch Vũ Tích nhưng là nữ nhân duy nhất có quan hệ trong sinh mệnh của hắn, tầm quan trọng kia không cần nói cũng biết.

Tiểu Mai bị khí thế âm lãnh này của Lăng Tiếu khiến sợ hết hồn, lúc này càng nói không ra lời.

Võ giả một bên ngăn Lăng Tiếu đang kích động lại nói:

- Thiếu gia, chớ dao động nàng, nàng không thở nổi.

Lăng Tiếu lúc này mới ý thức được mình dùng quá sức, không khỏi buông
lỏng hai vai của Tiểu Mai ra, càng đưa một tia huyền lực vào trong người nàng, sâu xa nói:

- Ngươi từ từ nói.

Tiểu Mai trở lại bình thường, lúc này mới nói đến chuyện vừa mới xảy ra ở tiệm bán vải.

- Ngươi nói Vũ Tích bị bắt đi ròi?

Lăng Tiếu trên trán vắt thành hình chữ 'Xuyên', một cỗ sát khí lạnh lùng bốc lên.

Tiểu Mai nặng nề gật gật đầu, nàng biết lúc này trở về thiếu gia khẳng định nổi giận.

- Khốn kiếp!

Sau khi Lăng Tiếu mắng một câu, trực tiếp chạy về trong nhà, làm gì còn
quản đến cái gì huấn luyện, cứu Vũ Tích so sánh với cái gì đều trọng yếu hơn.

Lăng Tiếu lòng như lửa đốt, trở về trong phòng của mình lấy Lam Tinh kiếm cùng một thanh ngân sắc đại đao.


Đao này đồng dạng là nhị giai trung cấp vũ khí, Ngân Quỷ huyết đao, là từ chỗ Thái thượng trưởng lão lấy được.

Đao kiếm để ở sau lưng, Lăng Tiếu ngay cả quần áo cũng không đổi lại,
trực tiếp gọi Tiểu mai hỏi chỗ tiệm bán vải rồi chạy như điên.

Hổ Lục, Hổ Thất thời khắc chú ý đến động tĩnh của Lăng Tiếu, chỉ tháy
hắn vừa mới xuất hiện hai người liền đuổi tới, bọn họ vô cùng nghi hoặc :

- Thiếu gia có chuyện gì mà vội vã như thế.

Song hai người bọn họ mặc dù là trung giai Huyền Sĩ, nhưng mà so với
Lăng Tiếu toàn lực triển khai Vân Tung Mị Ảnh mà nói còn muốn kém hơn
một bậc, mới chạy được một dặm nhất thời không thấy thân ảnh của Lăng
Tiếu nữa.

Trong lòng bọn họ chấn động mãnh liệt, bọn họ là đã nhìn thấy thực lực
của Lăng Tiếu, nhưng mà không nghĩ tới tốc độ của Lăng Tiếu lại hãi
nhiên như thế, sợ rằng chỉ có cao giai Huyền Sĩ mới có thể so sánh được.

Bọn họ không rảnh nghĩ nhiều, lập tức toàn lực đuổi tới, vạn nhất Lăng
Tiếu có cái gì ngoài ý muốn, bọn họ đảm đương không nổi trách nhiệm này.

Lăng Tiếu đi tới tiệm bán vải, Chưởng quỹ đang hướng tới một ít quý phụ đề cử vải vóc.

Lăng Tiếu xông vào, không nói hai lời lập tức cầm cổ áo chưởng quỹ hỏi:

- Mới vừa rồi bắt người đi đâu rồi?

Chưởng quỹ bị hỏi đến sững sờ một chút, nhìn một thân rách nát của Lăng
Tiếu vừa muốn nổi giận, nhưng khi nhìn đến hai ánh mắt như muốn giết
người kia, còn có hai thanh vũ khí âm lãnh sau lưng hắn, nhất thời đem
lời nói nuốt lại, khiếp đảm nói:

- Không biết vị thiếu gia ngươi đang nói cái gì, tiểu nhân nghe không rõ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui