Khương Tà Vương lực lượng đại giảm, hắn không cam lòng quát lên, ma chưởng cải biến phương hướng nện thẳng vào Vân Mộng Kỳ bên kia.
Lăng Tiếu bị dọa hồn bất phụ thể, Vân Mộng Kỳ chính là nữ nhân trọng yếu nhất của hắn, nếu nàng bị chụp chết, cả đời này hắn sẽ không tha thứ cho mình.
- Không muốn!
Lăng Tiếu giãy dụa bắt đầu kinh quát.
Hắn muốn ra tay ngăn cản, nhưng mà tốc độ của hắn không có nhanh bằng Vĩnh Hằng chi thần!
Vân Mộng Kỳ ngồi trên người Huyền Vũ thần thú, nàng khống có thời gian phản ứng đã bị ma chưởng đánh trúng.
Ầm ầm!
Đây là một kích cuối cùng của phân thân Khương Tà Vương, lực lượng cũng không yếu hơn trước, một tiếng nổ chói tai vang lên, khói đen tiêu tán.
Vân Mộng Kỳ cùng Huyền Vũ thần thú bị đánh bay ra thật xa.
- Mộng Kỳ!
Lăng Tiếu tim gan như nứt ra, hắn quát một tiếng, nhanh chóng lao qua.
Thần niệm phân thân của Khương Tà Vương lúc này dần biến mất.
Tốc độ của Lăng Tiếu vô song, trong nháy mắt đã đuổi tới chỗ Vân Mộng Kỳ cùng Huyền Vũ thần thú.
Chỗ đó là hố sâu cực lớn, cơ hồ không thấy đáy, khiến nội tâm của Lăng Tiếu mát lạnh.
- Mộng Kỳ ngươi ngàn vạn không có chuyện gì!
Lăng Tiếu nói một tiếng, hắn lao vào trong hố sâu.
Đúng vào lúc này một tiếng gầm nhẹ vang lên, một đạo thân ảnh khổng lồ lao tới.
Chỉ thấy Huyền Vũ thần thú quanh người có hình bát quái xanh đậm lập lòe, thần quang hộ thể cường đại rạn nứt, nhưng mà cũng không có tan rã toàn bộ, người bên trong vẫn bình yên vô sự.
Huyền Vũ thần thú là thần thú phòng ngự cường đại nhất trên đời.
Vân Mộng Kỳ thu hoạch được con Huyền Vũ Vương cấp đỉnh phong có lực lượng phòng ngự vô cùng cường hãn.
Cho dù là thần khí của Chí Tôn đỉnh phong nào cũng đừng mong phá được phòng ngự của hắn, cho dù là thần niệm phân thân của Khương Tà Vương dùng một kích toàn lực cũng không được.
Lăng Tiếu mừng rỡ nói ra.
- Mộng Kỳ ngươi không sao chớ?
Nhìn thấy Vân Mộng Kỳ trên lưng Huyền Vũ thần thú thần sắc tái nhợt, nàng lắc đầu, nói:
- Ta không sao, Huyền Vũ gia gia thay ta ngăn cản một kích đáng sợ này!
Sau đó nàng kêu lên.
- Phu quân coi chừng sau lưng!
Ngay một khắc này, một đạo tiễn quang ẩn chứa âm dương nhị khí đánh thẳng vào Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu đặt lực chú ý lên người Vân Mộng Kỳ, nhất thời không xem xét kỹ, thời điểm hắn cảm ứng được đã bị đánh trúng rồi.
Phanh!
Tiếng nổ mạnh vang lên, Lăng Tiếu bị bắn bay ngược ra phía sau.
- Phu quân!
Vân Mộng Kỳ hoảng sợ kêu lên.
- Ngươi yên tâm, ta sẽ tiễn ngươi đi gặp hắn!
Khương Ám Quang cưỡi thần ưng trắng đen bay thẳng tới, hắn cười lạnh một tiếng, cung thần trong tay hiện ra.
Cung thần này rát sáng, cũng không cần thần tiễn vũ, chỉ cần rút thần lực ra là có thể ngưng tụ mũi tên, có thể một mũi tên giết địch.
Chỉ một mũi tên này, dù là Chí Tôn đỉnh phong cũng khó có thể ngăn cản được.
XÍU! UU!!
Khương Ám Quang cầm Âm Dương cung thần lại bắn ra một mũi tên.
Mũi tên này lực lượng vô cùng bàng bạc, giống như lưu tinh vẫn lạc, khí tức hai màu đen trắng bắn ra, mang theo lực lượng hủy diệt đáng sợ.
Mũi tên này còn chưa có bắn tới, Huyền Vũ thần thú đã gào thét một tiếng, một đạo sóng nước bắn lên trời, nó đánh bay mũi tên này ra nơi khác.
- Huyền Vũ thần thú quả nhiên khủng bố!
Khương Ám Quang nhíu mày, hắn lại cho thần ưng đi công kích Huyền Vũ thần thú.
Nhưng mà thời điểm này Hỗn Độn Lôi Long đang đuổi giết cả đám Chí Tôn Thủy Thần, căn bản không ai có thể ngăn nổi.
Lăng Tiếu ăn mũi tên kia, cũng không bị thương cái gì, bởi vì thời điểm mấu chốt hỗn độn thế giới hộ thể ngăn cản chỗ hiểm.
Hắn quay về nhìn qua Khương Ám Quang, nhưng mà hắn phải trước tiên cứu Yên Điệp Kiều rồi nói sau.
Lăng Tiếu nuốt một ít thần đan khôi phục lực lượng, hỗn độn thế giới ngưng tụ thành hỗn độn long thương, rất nhiều hỗn độn hào quang lưu chuyển.
Lăng Tiếu khí thôn sơn hà quát lên.
- Phá cho ta!
Hỗn độn long thương hóa thành long ảnh bắn thẳng qua tòa thành trên không trung.
Một kích này có thể sánh bằng một kích thần niệm phân thân của Khương Tà Vương.
Long ảnh trùng kích cấm chế phát ra tiếng gầm mạnh mẽ, chấn đắc người trong tòa thành hoảng sợ, không ít thực lực yếu bị chấn động thổ huyết.
Trong đại điện, Sư Thương Dương, Liên Hạo Công, Trác Hưng Hồng cùng với Yên Điệp Kiều nhao nhao chạy ra.
- Đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ có người tới cứu chúng ta sao?
Sư Thương Dương lẩm bẩm nói.
- Mau nhìn lên một rồng một rùa trên không trung, hình như là chân long thần thú và Huyền Vũ thần thú, thật sự đối phó người Ma Hổ tộc, chúng ta hiện tại thừa dịp đào tẩu.
Liên Hạo Công hoảng sợ nói ra.
- Chúng ta có thể trốn, nhưng mà! Những người khác làm sao bây giờ!
Trác Hưng Hồng khó xử nói ra, hắn nhìn qua một hướng và nói:
- Hình như là Lăng! Lăng Tiếu tiểu tử kia!
Yên Điệp Kiều đã sớm chú ý thân ảnh hùng vĩ ngưng tụ hỗn độn long thương.
- Ta biết ngay ngươi sớm muộn gì cũng tới đây mà!
Đôi mắt dễ thương của Yên Điệp Kiều nhộn nhạo có đày hơi nước.
Lăng Tiếu dùng hỗn độn long thương liên tục đánh vào cấm chế này, cấm chế này lập tức rạn nứt ra.
- Ba vị điện chủ, Điệp Kiều ta tới cứu các ngươi đây!
Lăng Tiếu quát một tiếng, từ trên cao đánh xuống.
Một ít người Ma Hổ tộc đạt tới Thần Vương bị dọa hoảng sợ, bắt đầu bỏ chạy tứ tán.
Lăng Tiếu hừ lạnh một tiếng, chỉ điểm nhẹ một cái, một đạo chỉ quang bắn thẳng qua đám người này.
Ah ah!
CẢ đám Thần Vương hét thảm lên, bắn tới nơi nào thì nơi đó có huyết quang bắn ra ngoài.
Những người Ma Hổ tộc này không kịp làm gì đã bị Lăng Tiếu tập sát.
Lăng Tiếu hạ xuống trước mặt Yên Điệp Kiều và ân cần nói:
- Điệp Kiều, khiến ngươi ủy khuất rồi, ngươi không sao chớ?
Yên Điệp Kiều không chút suy nghĩ ôm lấy Lăng Tiếu khóc lớn, nói:
- Ta! Ta không sao, ta cho rằng không còn gặp lại ngươi nữa.
Nàng chỉ có thực lực Thần Vương, nàng cũng bị phong ấn lực lượng, chẳng thể làm gì.
- Không có việc gì là tốt rồi, chúng ta rời khỏi đây nói sau!
Lăng Tiếu không có thời gian an ủi nàng, vội vàng nói một tiếng, liền thúc giục.
Hắn sợ Vĩnh Hằng chi thần lập tức quay về, vậy hắn kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
- Hảo tiểu tử, lúc này là ngươi lại cứu ta, lão phu thật sự xấu hổ ah!
Sư Thương Dương kích động và phức tạp nói.
Liên Hạo Công cũng nói:
- Đúng vậy a, tiểu tử ngươi đúng là vượt qua dự kiến của chúng ta, nhưng mà ngươi cũng quá mạo hiểm, vì những lão già chúng ta thì không đáng.
- Đại ca nhị ca nói cái gì thì nói sau, chúng ta đi trước!
Trác Hưng Hồng nói.
- Ba vị điện chủ, ta giải phong ấn cho các ngươi trước!
Lăng Tiếu nói một tiếng, thần hồn phân thân xuất hiện, lập tức phá vỡ phong ấn của ba người.
Chẳng qua khi Lăng Tiếu tiếp xúc tới phong ấn của bọn họ thì bị đánh bay ra ngoài.
- Lăng Tiếu ngươi không cần phế tâm cơ, đây là cấm chế do Vĩnh Hằng chi thần hạ, cho nên chúng ta không phá được!
Sư Thương Dương nói.
- Đúng vậy a, sợ chúng ta chưa đi bao lâu thì Vĩnh Hằng chi thần đã bắt chúng ta quay về rồi, hắn quá cường đại, cũng không phải chúng ta có thể địch lại.
Liên Hạo Công cũng thở dài nói.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...