- Đợi sau khi ta đi, lưu cho nàng một đoạn ký ức vui vẻ mới được!
Lăng Tiếu thở dài.
Tại Thiên Lôi Sơn, trong động phủ u ám không ánh sáng của Sư Thương Dương.
Đưa mắt nhìn thì chỉ có Sư Thương Dương một người bị khóa ở chỗ này.
Ai có thể biết rõ ở đây có một người nhìn không thấy, sờ không được chứ.
- Đại điện chủ, ta làm thế nào mới cứu ngươi ra được!
Thần hồn Lăng Tiếu vẫn ở chỗ này, phát hiện bên ngoài không có người tới gần thì truyền âm cho Sư Thương Dương hỏi.
- Khó ah!
Sư Thương Dương than nhẹ một tiếng, mới nói tiếp:
- Quanh xương sườn của ta bị lôi thần liệm khóa lại, căn bản không có khả năng giãy giụa ra được, điểm chết người nhất là thần hồn cũng bị khóa, một khi có bất kỳ dị động thì thần hồn sẽ hồn phi phách tán, đây cũng là vì sao bọn chúng có thể yên tâm khóa ta ở chỗ này, hơn nữa bốn phía đều có trận pháp, mỗi lần có thiên lôi giáng xuống, những lôi thần liệm này dẫn sét rất tốt, mỗi một lần đều giày vò ta chết đi sống lại! Nếu như có thể thì ta dứt khoát chết đi cho nhanh.
- Đại điện chủ mọi chuyện không có tuyệt đối, ta đã trà trộn vào đây được, tất nhiên sẽ nghĩ biện pháp giúp ngươi ra ngoài.
Lăng Tiếu an ủi nói ra.
Kỳ thật một khi hắn chặt đứt lôi thần liệm thì sẽ kinh động Lôi Tiếu Cương.
Hắn nhất định phải nghĩ ra biện pháp song toàn, giúp cho Sư Thương Dương chậm rãi thoát khốn, sau đó khôi phục vài phần, lại kinh động bọn họ.
- Ngươi có phần tâm này là rất tốt, ngươi trước tiên nói chuyện công hội cho ta nghe, hơn một trăm năm không có trở về, cũng không biết bọn họ rốt cuộc như thế nào!
Sư Thương Dương khẽ thở dài.
Lăng Tiếu không nghĩ tới Sư Thương Dương bị nhốt lâu như vậy, khó trách hắn rất ít khi nghe Yên Điệp Kiều nói về đại điện chủ.
Lăng Tiếu liền tùy ý nói ra vài chuyện ở dược minh công hội.
Sư Thương Dương mắt già bất định, cũng không biết đang suy tư cái gì.
- Đại khái chính là như vậy, tâm tư của đám Lôi tộc bị nhìn thấu, mà bọn chúng trong thời gian ngắn không thể phân tâm đối phó dược minh đâu, Đại điện chủ đại khái có thể yên tâm, huống hồ bọn chúng hiện tại đang khai chiến với Ma Hổ tộc, càng không nhàn hạ thoải mái đâu
Lăng Tiếu nói ra.
- Hừ, lúc trước bọn chúng nhìn chằm chằm vào dược minh công hội, muốn mời đại bộ phận phần Luyện Dược Sư tới không gian lôi điện của bọn họ ở, phục vụ bọn họ, lúc ấy ta hiểu người Lôi tộc đánh chủ ý lên Luyện Dược Sư chúng ta, đáng tiếc lúc ta rời đi thì bị bọn chúng bắt giữ lại!
Sư Thương Dương hừ lạnh nói ra, hắn cười nói:
- Mỗi khi ngày mưa dông, thiên lôi sẽ giáng xuống hành hạ ta, nhưng mà không biết nơi này có trận pháp ảnh hưởng hay không, những lôi điện này giày vò ta rất lợi hại, hết lần này tới lần khác không cho ta chết đi, ta hận!
Lăng Tiếu có thể tưởng tượng Sư Thương Dương bị tra tấn, đây là thống khổ cỡ nào.
- Cho nên ngươi lưu lại lại không thông suốt, dùng không bao lâu thì thiên lôi giáng xuống, thần hồn không chịu nổi, trừ phi ngươi và ta đạt tới đỉnh phong, hoặc là còn có thể đối phó được!
Sư Thương Dương lại nói.
Lăng Tiếu đáp:
- Đại điện chủ ngươi có thể yên tâm, ta đã dám vào đây, liền có ý định tốt cả rồi, thiên lôi nhiều nhất chỉ tẩy luyện thân thể của ta mà thôi, thì không cách nào làm ta bị thương đâu.
Lăng Tiếu là huyết nhục thần hồn, lực lượng đã đạt tới đỉnh phong, phối hợp Cổ Hoàng Thần Công thì hắn đã có thể so sánh với Cổ Thần khí đỉnh phong, cho dù là thiên lôi cũng không đáng sợ.
- Tốt, nếu là như thế, thời điểm thiên lôi giáng xuống, ngươi liền trợ lão phu thoát khốn!
Ánh mắt Sư Thương Dương biến đổi, tản mát hào quang sáng ngời.
Lăng Tiếu nghênh tiếp ánh mắt của hắn, hắn thầm nghĩ:
- Hẳn là đại điện chủ đã có kế thoát thân, vừa rồi chỉ thăm dò ta mà thôi.
Lăng Tiếu tâm tư cẩn thận, nhưng mà so với lão nhân trước mặt vẫn mặc cảm.
Hắn ngay từ đầu không có tâm tư thăm dò Sư Thương Dương, hắn cũng không làm thế với người của mình.
Nhưng mà hắn cũng hiểu vì sao Sư Thương Dương thăm dò hắn, chủ yếu là do người Lôi tộc phái quá nhiều người đi làm công tác tư tưởng cho hắn, cho nên hắn không thể không phòng bị nghiêm cẩn.
Thần hồn Lăng Tiếu và Sư Thương Dương ở trong động phủ này mười ngày.
Chân thân của hắn và Lôi Nhã đang chơi đùa ở gần hồ nước.
Chung quanh là núi vây quanh, sinh trưởng các loại kỳ hoa dị thảo, thỉnh thoảng có vài linh thú cấp thấp qua lại, ở xa xa có thác nước bạc đổ xuống, hồ nước có nhiều đóa hoa sen, cảnh sắc đẹp không sao tả xiết, nhìn qua giống như bức tranh sống động.
Trải qua mười ngày ngày đêm ở chung, Lăng Tiếu cùng Lôi Nhã cảm tình có thể nói tiến triển cực nhanh!
Đương nhiên Lăng Tiếu cũng không thể nào động chân tình với Lôi Nhã, nhưng mà Lôi Nhã thật sự động chân tình với hắn.
Nàng ưa thích Lăng Tiếu cường đại, anh tuấn, ẩn dấu, cùng với hắn biết ăn nói, mỗi lần đều làm cho nàng mừng rỡ thẹn thùng, nội tâm của nàng thỉnh thoảng lại có cảm giác ngọt ngào.
Nàng rất muốn ở cạnh Lăng Tiếu như vậy, thẳng đến vĩnh viễn!
Có đôi khi nàng nghĩ tới tộc quy của mình, đều cảm thấy buồn bực, rất muốn dẫn Lăng Tiếu rời xa Lôi tộc, không trở về nữa.
Thế nhưng mà nơi này có thân nhân của nàng, nàng dù như thế nào cũng không bỏ được.
Trước mắt đi tới sơn cốc xinh đẹp này, Lăng Tiếu hái một đóa linh hoa, đưa tới trước mặt Lôi Nhã cười nói:
- Tiểu Nhã tặng cho ngươi, nguyện ngươi vĩnh viễn xinh đẹp như đóa hoa này.
Mặt Lôi Nhã đỏ hồng lên, muốn đi đón hoa của Lăng Tiếu, khôngnghĩ tới Lăng Tiếu còn nói:
- Không bằng ta cài lên tóc cho nàng.
Dứt lời Lăng Tiếu lại cài đóa hoa lên tóc tím của Lôi Nhã.
Lôi Nhã cảm thụ được khí tức nam nhân của Lăng Tiếu, nàng lập tức say mê trong đó.
- Tiểu Nhã ngươi thật sự là nữ nhân xinh đẹp nhất đời này!
Lăng Tiếu khen ngợi.
Lời này của hắn có chút dối trá, nhưng mà Lôi Nhã xác thực là nữ tử cực đẹp, có đôi khi cũng khiến hắn sinh ra cảm giác động tâm.
Nhưng mà hắn và nàng quả thật là vĩnh viễn không thể ở cùng nhau.
Vốn Lôi Nhã đã có tình cảm với Lăng Tiếu, hắn nói lời này không nghi ngờ khiến nàng sinh ra cảm giác lân lân muốn bay lên, làm cho trái tim của nàng hạnh phúc tràn đầy.
Giờ phút này nàng đã quét sạch phiền muộn trong lòng, thầm nghĩ quý trọng mỗi phút mỗi giây với Lăng Tiếu!
Nàng thoáng cái nhào vào trong ngực Lăng Tiếu, ôm chặc eo của Lăng Tiếu, khuôn mặt chôn sâu vào trong ngực của Lăng Tiếu và nói:
- Phong Tiêu ngươi tốt với ta như vậy sao? Ta sợ là đã yêu mến ngươi, ngươi nói ta nên làm cái gì mới tốt!
Lăng Tiếu lập tức có chút sửng sốt, hắn cảm nhận được hương thơm của Lôi Nhã, cảm nhận được tư thái lung linh của nàng, làm nội tâm của hắn ý loạn.
Hắn có một loại muốn đẩy ngã nữ nhân này, hung hăng chà đạp hắn một phen.
Nhưng mà lương tâm của nàng, hắn không thể làm như vậy ah!
Hắn đã lừa gạt cảm tình một người con gái, hắn làm sao chiếm tiện nghi của người ta chứ.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...