Thần Khống Thiên Hạ

Một hồi lâu sau, quang đoàn của trang viện vững chắc, năng lượng ngũ thải tân phân bao phủ, lộ ra vô cùng thần thánh rực rỡ!

- Ha ha, ta rốt cục nghiên cứu thấu triệt bát quái trận rồi!

Trẻ tuổi nam tử vô cùng mừng rỡ cuồng tiếu nói.

Nam tử này bộ dáng lôi thôi, đầu tóc rối bời, quần áo đơn giản đã sớm tổn hại không chịu nổi, trên người càng có nhiều chỗ dơ dáy bẩn thỉu không chịu nổi, cả người thoạt nhìn giống như dân chạy nạn vậy

Nhưng mà, lúc hắn vung lên tóc đen, lại hiển lộ ra một khuôn mặt anh vĩ, nụ cười kia tràn đầy vẻ kích động.

Nhìn kỹ, nam tử trẻ tuổi này lại là thần côn Huyền Diệu, huynh đệ đã chia lìa cả một hai trăm năm của Lăng Tiếu!

Năm đó Lăng Tiếu đã từng nhờ người chú ý đến hành tung Huyền Diệu, chỉ tiếc lại không hề có tin tức!

Không nghĩ tới hắn rõ ràng đi vào trong Ngoại Vực không gian, thật sự khiến người cảm thấy cực kỳ khó hiểu!

Nên biết hiện giờ hắn cũng mới chỉ có cảnh giới Bán Thủy Thần, còn chưa đạt đến cấp độ Chí Tôn Thủy Thần, làm sao có thể hành động ở Ngoại Vực, xâm nhập vào phiến Tiểu Thiên Địa này được chứ?

Lúc này, một thanh âm sâu kín phiêu miểu vang lên:

- Rất không tồi, ngươi đã xem như sơ bộ nắm giữ pháp môn Chu Thiên Bát Quát Trận rồi, bất quá đây chỉ là Tiểu Chu Thiên Bát Quát Trận, cách Đại Chu Thiên Bát Quát Trận còn rất xa, tiếp tục cố gắng đi!

Trong trang viện này ngoại trừ Huyền Diệu ra, bốn phía căn bản không bóng người, cũng không biết thanh âm này từ chỗ nào truyền đến nữa.

Dáng cười Huyền Diệu cứng lại rồi, cả người suy sụp xuống kêu to:


- Lão gia tử ngươi bỏ qua cho ta đi, ngươi không phải nói chờ ta bố trí xuống Tiểu Chu Thiên Bát Quát Trận sẽ thả ta quay về Thiên Vực một chuyến sao?

- Ta nói là chờ ngươi có thể bố trí xuống Đại Chu Thiên Bát Quát Trận liền có thể tự mình rời khỏi đây!

Thanh âm kia lại lần nữa vang lên.

- Lão gia tử ngươi không coi trọng chữ tín, ngài đã khốn ta ở đây cả trăm năm rồi, để cho ta quay lại gặp cố nhân rồi lại trở về có được không?

Huyền Diệu vẻ mặt đưa đám nói

- Ngươi bây giờ quay lại Thiên Vực hữu dụng sao? Cố nhân của ngươi có thể đã mất rồi, ngươi có lẽ nên rõ, cho ngươi thêm trăm năm, tự mình đi ra khỏi Đại Chu Thiên Trân, ta liền mặc kệ ngươi!

Người nọ còn nói thêm

Huyền Diệu vô lực ngồi xuống đất, ngửa mặt lên trời thở dài nói:

- Lão đại là Bất Tử Tiểu Cường mệnh cách, nhưng hất định phải có một lần tử kiếp, vượt qua tất nhiên có thể mưa gió hóa rồng, vượt không qua... vậy thật sự phải xong đời rồi!

Huyền Diệu lại một lần nữa lấy ra ra một cái mai rùa, lay động một cái, bắt đầu bói toán

Thế nhưng liên tục mấy quẻ hắn cũng không xem ra Thiên Cơ gì, khiến hắn ngay cả tinh huyết cũng nhỏ ra, không tiếc tất cả cũng muốn biết rõ sinh tử của Lăng Tiếu.

- Đừng làm việc vô dụng nữa, dùng cảnh giới của ngươi còn không nhìn thấu Luân Hồi Thiên Cơ của một người đã chết đâu, hảo hảo tu luyện đi, có lẽ không cần trăm năm là ngươi có thể đi ra ngoài rồi!

Thanh âm già nua kia lại lần nữa vang lên nói.

- Lão gia tử, vậy ngươi có thể thay ta bói một quẻ không?

Huyền Diệu khẩn cầu nói.

Chỉ là thanh âm già nua kia đã không còn vang lên nữa.

Huyền Diệu hô khàn cổ cũng không được gì, cuối cùng hắn chỉ có thể quát lên:

- Không cần trăm năm, lão gia tử ngươi chờ đó cho ta, mười năm ta nhất định có thể thoát khốn mà ra!

Huyền Diệu không hề nghiên cứu trận pháp nữa, mà đã bắt đầu toàn diện tu luyện tăng thực lực lên

Chỉ cần hắn đạt đến cảnh giới Chí Tôn chính thức thì nhất định có thể đạp phá Đại Chu Thiên Bát Quát Trận này!

Trong vùng loạn lưu không gian phụ cận Quang Minh không gian, ở đây từng phát sinh qua chiến đấu cấp Vĩnh Hằng, để lại dấu vết không cách nào bôi diệt.

Nếu không có không phải đang ở Ngoại Vực không gian, nơi này tất nhiên sẽ trở thành nơi tu hành rất tốt cho nhân tài các Vực Lộ.


Chỉ tiếc, nơi này là Ngoại Vực bao la bát ngát, cho dù là hư không bị Vĩnh Hằng Chi Thần đánh ra thì theo thời gian trôi qua, nó cũng sẽ dần dần khôi phục lại loạn lưu không gian như trước thôi

Không gian bao la bát ngát, tro tối mờ mịt, không có bất kỳ một chút sinh khí nào, hoàn toàn là một mảnh tĩnh mịch.

Tại một vị trí không chút thu hút, có một chút năng lượng màu xanh lá óng ánh đang theo gió phiêu động!

Chút năng lượng màu xanh lá kia lấy năng lực mắt thường căn bản không thể thấy rõ, nó ngay cả một phần mười ngón tay cũng không bằng.

Nó như một oánh trùng chi quang, theo gió di động, chớp mắt đã bị mang đi xa cả vạn dặm

Nhưng trong nháy mắt này, hào quang màu xanh lá kia tựa hồ hơi biến lớn một phần, hào quang cũng lộ ra hơi sáng thêm vài phần

Một chút lực lượng như hạt bụi như thế, cho dù có người ở đây cũng sẽ không chú ý đến sự hiện hữu của nó.

Chớp mắt, vật đổi sao dời, năm mươi năm liền trôi qua.

Không gian bí ẩn trên Bắc Vực Lộ kia chợt phát ra một tiếng cười thoải mái!

- Ha ha, ta rốt cục có thể đi ra khỏi Đại Chu Thiên Đại Trản rồi.

Huyền Diệu đang mặc một thân áo choàng bát quái rách nát, chân đạp bát quái thần bộ tạo thành trận vân huyền ảo đi lại trên không không gian.

Hắn tóc dài phiêu động, y sơ phần phật, khí chất tiêu sái bất phàm, đi đi lại lại tựa như dung nhập Thiên Địa, giống như một tiên nhân hạ phàm vậy, mang theo một cổ tiên cơ không hiểu.

Ở trên hư không, một bóng người tóc trắng xoá hiện ra

Người này ăn mặc không khác Huyền Diệu lắm, người mặc Bát Quái trận đồ, sau lưng thắt một kiện thần khí quỷ dị hình Thập tự, khuôn mặt hắn cực kỳ trẻ tuổi, có thể khiến cho người trẻ tuổi hai mấy tuổi cũng phải tự than không bằng, đây quả thực là một lão yêu quái phản lão hoàn đồng!

Thân hình hắn cao gầy, tóc bạc mặt hồng hào, mang theo một cổ hàm xúc Xuất Trần thoả mãn nhìn Huyền Diệu


- Rất tốt, không thể tưởng được ngươi dùng 150 năm đã có thể phá vỡ trận đồ, tiến vào Chí Tôn, càng ra khỏi được Đại Chu Thiên Bát Quát Trận, tin rằng ngươi đối với nó cũng có thể khống chế đôi phần a!

Đồng nhan lão giả kia cười nhạt nói

- Bái kiến lão gia tử!

Huyền Diệu lập tức hành đại lễ hỏi thăm lão giả, tiếp theo hắn còn nói:

- Ta có thể quay về Thiên Vực rồi chứ?

- Ngươi tùy thời có thể trở về, bất quá, ngươi quay lại Thiên Vực chỉ sợ cũng là công dã tràng!

Đồng nhan lão giả nói ra

Huyền Diệu nghe xong, lập tức kháp chỉ tính toán một chút, sau đó ánh mắt nhìn về một hướng:

-Thì ra cố nhân đã ở cố hương, ta cảm giác được bọn hắn cần ta, ta phải lập tức trở về.

Dứt lời, Huyền Diệu kinh quát một tiếng, chạy ra khỏi Đại Chu Thiên Bát Quát Trận!

Hôm nay hắn đã là đê giai Chí Tôn Thủy Thần, có thể tự do phi hành ở Ngoại Vực không còn e ngại loạn lưu cương phong nữa rồi!

- Ngươi trở về cũng không cần vội, ta lại hỏi ngươi, những năm này từ Chu Thiên Bát Quát Trận có cảm ngộ gì không?

Đồng nhan lão giả hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui