Thần Khống Thiên Hạ

- Đây...

Lăng Tiếu không nghĩ tới thanh đằng này lại tự động buông ra, trong lúc nhất thời đầu óc xoay chuyển không thôi.

- Mẹ kiếp, vẫn là mau rời đi cái địa phương quỷ quái này.

Lăng Tiếu ở trong lòng mắng một câu, sau đó lại muốn chạy đi.

Nhưng mà thanh đằng kia lại lần nữa quấn lấy chân hắn.

Khi Lăng Tiếu dừng lại, thanh đằng kia lại buông lỏng hắn ra.

- Ta dựa vào, ngươi có thôi hay không, ngươi rốt cuộc muốn làm gì.

Lăng Tiếu không khỏi đối với thanh đằng kia mắng.

Ai ngờ, thanh đằng kia lại uốn lượn lên, hướng thân cây khổng lồ chỉ tới, ý tứ thật giống như là muốn để Lăng Tiếu đi qua.

Lăng Tiếu trong lúc nhất thời ngây ngẩn cả người, hắn thật sự không nghĩ tới khỏa đại thụ này cư nhiên có linh tính như thế, trong lòng nghi
ngờ:

- Chẳng lẽ nó có chuyện gì cần ta hỗ trợ?

Lăng Tiếu do dự một chút, cắn răng lần nữa đi tới bên cạnh đại thụ, lại phát hiện đại thụ không có gì khác thường a.

Tiếp teo hắn nhìn về phía thanh đằng, thanh đằng kia lại rút vào bên
trong thân cây, sau đó lại xông ra, câu động mấy cái, liền giống như là
ngón tay của nhân loại câu động.

- Không phải là muốn để ta tiến vào trong thân cây đi.

Lăng Tiếu lộ ra một cái biểu tình khoa trương, lẩm bẩm.

Thanh đằng kia liên tục mấy lần rút vào bên trong thân cây, lại xông ra, đối với Lăng Tiếu hạ xuống chỉ thị.


Lăng Tiếu rốt cục không chịu được hấp dẫn, đem tay để lên trên cự thụ.

Bỗng nhiên cả người chợt lóe, hắn biến mất ngay tại chỗ.

- Đây là đâu?

Lăng Tiếu hoảng hốt, không nghĩ tới chạm vào đại thụ một cái, lại đã đến một chỗ khác.

Nơi này hình như là một phương thế giới khác, bên trong tràn đầy lục sắc sinh cơ.

Từng đạo thanh đằng đan vào tung hoành giống như là linh xà đang không
ngừng ngọ nguậy. Giữa thanh đằng cũng không thiếu bạch sắc thủy tích (
giọt nước màu trắng ) di động, mỗi một giọt đều lộ ra vẻ tinh oánh mượt
mà, tựa hồ lộ ra một cỗ sinh cơ cường đại.

Lúc này ở trong đầu Lăng Tiếu vang lên một giọng nói:

- Hoan nghênh tiểu hữu đi tới thế giới của ta.

- Là ai?

Lăng Tiếu khẩn trương nhìn bốn phía hỏi.

Ngay sau đó một đạo lục mang lóe lên, một lão nhân hòa ái đầu đầy tóc
xanh biếc, tay nắm quải trượng xanh biếc xuất hiện ở trước mặt Lăng
Tiếu.

- Ngài là?

Lăng Tiếu kinh ngạc hỏi.

Lão nhân hòa ái kia vuốt chòm râu màu xanh một cái cười a a nói:

- Ta là thụ linh của cây cự thụ mà ngươi vừa mới nhìn thấy, ngươi có thể gọi ta là Lục Ông, hiện tại ngươi đang ở trong bụng của ta.

Lăng Tiếu không khỏi ngây dại, hắn thật sự không nghĩ tới khả đại thụ
này thật sự có linh hồn, mẹ ơi, đại lục này thật là không gì không có a!

- Ngài là thụ linh? Không phải là thụ yêu?

Lăng Tiếu thử dò xét hỏi.

Thụ linh Lục Ông cười a a nói:

- Lão phu đương nhiên là thụ linh, tại sao có thể là thụ yêu được?

Lăng Tiếu không hiểu hỏi:

- Vậy ngài để cho ta vào trong bụng ngài làm gì? Sẽ không phải muốn hấp thu ta đi.

Lục Ông sắc mặt xanh lại, không, hẳn là tối sầm, mặt của nó vốn chính là màu xanh rồi.

- Tiểu hữu đừng nên lo lắng, lão phu để ngươi đi vào tuyệt không có ý gia hại, lão phu đây là tới đáp tạ ngươi.

Lục Ông giải thích nói.

- Đáp tạ? Sẽ không lừa ta chứ, ngươi có thể có cái gì cho ta?

Lăng Tiếu lộ ra một cái nhãn thần đánh chết cũng không tin nói.

Lục Ông nói:


- Lão phu là vạn năm thụ linh, cất dấu tương đối khá, chỉ cần ngươi muốn, lão phu tự nhiên có.

Lăng Tiếu mừng rỡ, lúc này xoa xoa đôi bàn tay nói:

- Như thế rất tốt, vậy trước cho ta 180 thanh huyền binh, phẩm cấp càng
cao càng tốt, còn có kim tệ, tùy tiện cho mấy ngàn vạn là tốt rồi, về
phần linh thảo nha, càng nhiều càng tốt, mà nói trước, không có tam giai trở lên thì ngươi đừng cầm ra, ừ, tạm thời trước hết muốn những thứ này đi, ta người này a, ưu điểm lớn nhất chính là không tham lam.

Lục Ông nghe được lời nói của Lăng Tiếu, thất thần không nói ra lời.

- Như thế nào? Có phải hay không ngươi không có nhiều như vậy? Đã như
vậy, vậy ngươi có bao nhiêu thì lấy ra bấy nhiêu đi, bản thiếu gia chưa
từng thấy lão đầu hẹp hòi như ngươi.

Lăng Tiếu lộ ra một cái vẻ mặt nhụt chí nói.

Lục Ông nhẹ thở dài một tiếng nói:

- Những thứ ngươi nói ta đều không có.

Nghe xong lời này, sắc mặt Lăng Tiếu tối sầm lại, lúc này hướng về phía Lục Ông hét lớn:

- Vậy mới vừa rồi ngươi còn nói cất dấu tương đối khá mà, chỉ cần ta
muốn thì ngươi sẽ có, ngươi xú lão đầu này chỉ được cái nói lung tung a, thật là lãng phí thời gian của bản thiếu gia, quên đi, bản thiếu gia
không có thời gian chơi đùa với ngươi, mau để bổn thiếu gia đi ra ngoài.

Lục Ông bị Lăng Tiếu mắng như vậy, cả người đều choáng váng rồi!

Hắn đường đường là vạn niên thụ linh, toàn thân đều là bảo, tiểu tử này
cư nhiên không biết hàng, chọn những thứ hắn không cất giấu, như vậy hắn cuồng trảo không thôi.

Nếu như là bình thường, chỉ sợ hắn lập tức đem Lăng Tiếu ném ra rồi,
nhưng mà vừa nghĩ tới chính mình có chuyện muốn cầu cạnh tiểu tử này,
chỉ có thể nhịn thôi.

Lục Ông chỉ vào mấy giọt nước trong suốt nói:

- Đây là vạn niên thụ phù trấp, tuy không quý giá như vạn niên thạch
chung phù, nhưng cũng là vạn năm khó gặp, mỗi một giọt cũng có thể để
cho nhân loại các ngươi kéo dài trăm năm thọ nguyên, còn có vạn niên thụ căn của ta, chỉ cần nhân loại các ngươi có thể một ngụm ăn vào, thụ căn của ta đây tuyệt đối có thể khởi tử hồi sinh, còn có thụ quả do ta kết
xuất...

Lục Ông còn chưa nói hết, lúc hắn thấy vẻ mặt khoa trương kia của Lăng Tiếu, lúc này không nói thêm gì nữa rồi.


- Nói a, cây quả có công hiệu gì?

Lăng Tiếu lau một cái nước miếng, hai mắt hiện ra ánh sáng vàng hỏi.

- Hừ, lão phu không nói nữa, tốt lắm, ngươi đã xem thường lão phu, lão phu bây giờ đưa ngươi ra ngoài là tốt.

Lục Ông đắc ý hừ nhẹ nói.

- Cái kia, mới vừa rồi tiểu tử có mắt không tròng, hiểu lầm ngườii rồi, người xem, người cũng đừng cùng tiểu tử so đo.

Lăng Tiếu vội vàng đề thấp bộ dáng, lấy lòng nói.

Hắn biến sắc mặt thật rất nhanh, mới vừa rồi còn đầy mặt tức giận, hiện giờ lại là đầy mặt tiếu dung, một bộ dáng bé ngoan.

- Ta xem vẫn là quên đi, ít đồ này của lão phu chịu không được ngươi giày vò, ta đưa ngươi đi ra ngoài đi!

Lục Ông vuốt râu nói, hắn nhìn Lăng Tiếu bộ ăn điểm thiệt thòi, trong lòng sảng khoái a.

Lăng Tiếu nhìn ánh mắt của Lục Ông, trong lòng vừa chuyển, thu hồi vẻ lấy lòng, nhè nhẹ thở dài một tiếng nói:

- Đã như vậy, vậy thì đưa ta đi ra ngoài đi.

- Tốt, tốt!

Lục Ông liền ứng hai câu, tiếp theo sửng sốt, thử dò xét hỏi:

- Ngươi thật muốn đi ra ngoài?

- Đó là dĩ nhiên, con người của ta không thích miễn cưỡng người khác,
nếu ngài không có đồ cho ta, ta cũng sẽ không trương da mặt ở chỗ này,
tốt lắm, nhanh đưa ta ra ngoài đi!

Lăng Tiếu đại nghĩa lẫm nhiên nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui