Thần Hoàng

Trong khoảng thời gian ngắn trong đầu của hắn tịch mịch. Nhưng mà hắn lập tức bừng tỉnh nhìn qua Tông Thủ lại một chưởng chộp tới đầu của hắn.
Muốn trốn nhưng không thể trống. Lúc này Tông Thủ chẳng những kiếm ý cổ đãng, khí thế càng bốc lên tận cùng.
Chẳng những có thể nắm giữ võ đạo chi ý, càng có thể dựa thế thiên địa. Một chưởng này chộp tới thì khí thế ý niệm đã làm hắn rung chuyển không được.
Đồng dạng là tay đè đầu, dùng sức nhéo một cái. Đầu của Vũ Hiên cũng bị tháo xuống.
Lúc này máu tươi bắn ra tung tóe, cho dù còn không có chạm vào người đã bị cương khí trên người của mọi người gạt đi.
Nhưng lúc này mấy chục tu sĩ cửu giai tuy cungc có mọt loại cảm giác bị máu của Vũ Hiên xối ướt toàn thân.
Thân hình cua Vô Cực giật mình đứng nguyên tại chỗ. Phù lục còn trong tay, linh pháp kết một nửa.
Nhưng lúc này Tông Thủ mặc dù vẫn còn miễn cưỡng cũng đã không dám ra tay. Trong lòng biết rõ nếu hôm nay còn tiếp tục chiến đấu thì chỉ sợ toàn bộ tu sĩ cửu giai của đạo linh khung cảnh của hắn chết ở nơi này. Tuyệt đối không có kết quả thứ hai...
Người trước mặt này đúng là ma vương. So với Nguyên Vô Thương chỉ sợ còn điên cuồng hơn!
Phong Thái Cực cũng im lặng, Vân Giới lục tuyệt kiếm người đều mạnh như vậy sao?
Tông Thủ chỉ dùng lực lượng một người bại hoàn toàn hai nhân vật đứng đầu đại khung cảnh. Chẳng những lông tóc không tổn hao gì, thậm chí còn không dùng tới binh khí.
Lôi Động Tô Thần còn phải làm bằng hữu của kẻ này, trách không được trưởng bối bọn họ không có ý ngăn cản --
Buồn cười chính mình lại không cho rằng Tông Thủ là như vậy, xem thường lục tuyệt kiếm.

Lý Vô Hồi nói không sai, chính mình chỉ sợ thật sự là ếch ngồi đáy giếng, coi thường thiên hạ.
Nghiêm Duệ sắc mặt tím lại, hô hấp cũng đình trệ. Nhân vật mà hắn sùng kính lại như người thường, kẻ mà bị hắn xem thường, bị hắn xem như con sâu cái kiến dễ dàng bóp chết lại là quái vật khổng lồ.
Nhớ tới những lời mình nói trước kia, Nghiêm Duệ cũng không khỏi hơi hơi bất an, lui ra sau mấy bước.
Đối mặt ánh mắt âm lãnh của Nguyên Vô Thương nhìn qua thì toàn thân của hắn mát lạnh.
Vô Cực thở ra một hơi, mắt thấy Tông Thủ dùng ánh mắt bất thiện nhìn qua. Dường như đang suy nghĩ nên xử Vô Cực hắn thế nào, trong thời gian này Vô Cực cúi người thi lễ thật sâu.
- Chuyện hôm nay là đạo linh khung cảnh chúng ta sai! Kính xin quân thượng lưu cho sư điệt của ta một mạng.
Một tên tu sĩ cửu giai của Thiên Ma khung cảnh cũng đứng ra như vậy.
-Thỉnh quân thượng hạ thủ lưu tình!
Tông Thủ nhìn qua trong tay, nhìn qua hai đầu người còn đang nhỏ máu.
Đầu lâu đã bị tháo xuống nhưng vẫn còn nguyên hồn chưa toái diệt. Bọn chúng đang dùng hồn lực chống cự lại lực nghiền nát.
- Hạ thủ lưu tình, cho ta lý do? Ngươi nói các ngươi sai là sai ở chỗ nào?
Trong miệng nói như vậy nhưng trong tay phát lực, chuẩn bị bóp nát hai cái đầu này.
Vô Cực đã hãi hùng khiếp vía, biết được lúc này không được do dự.
Không chỉ bảo vệ hai kẻ này, càng bảo vệ tính mạng của bọn họ.Một khi triệt để trở mặt giết chết Tiêu Tương Tử cùng Vũ Hiên, Tông Thủ hơn phân nửa còn muốn giết người.
Đây là một kẻ kiêu hùng, một khi đã làm ra chuyện gì thì nhất định làm chuyện này cho tuyệt.
- Đạo linh khung cảnh của chúng ta có linh đan, chẳng những có thể khiến cô nương này khôi phục như lúc ban đầu, tu vị còn hơi có tiến cảnh.
Nếu chỉ có cái giá này tự nhiên không có khả năng đả động Tông Thủ, Vô Cực lại tiếp tục nói: 
- Mặt khác tông của ta còn đưa tặng mười giọt Ngọc Hàm Chân Tủy, hai mươi giọt Ảnh Huyền Chi Huyết, trợ nàng kiên cố thân hình.
Tông Thủ lúc này mới ‘ Ân ’ một tiếng, từ chối cho ý kiến. Ngọc Hàm Chân Tủy đúng là không tệ.
Hắn nghe nói qua vật ấy, đây là linh vật thượng phẩm của thế gian. Ngoài ra càng giúp người ta thu liễm khí tức, đây là chí bảo mà người ưa thích che dấu tư vi chờ mong. Đối với Ảnh Huyền Chi Huyết đối với Nhược Thủy mà nói còn có ý nghĩa khác.
Nhưng mà Ảnh Huyền Chi Huyết có chỗ dùng gì? Hắn nghe nói qua Ảnh Huyền chính là một trong những thần thú có chiến lực thượng cổ mạnh mẽ, xuất nhập vô tích.

Nhưng Ảnh Huyền Chi Huyết này chẳng lẽ có thể trợ giúp Nhược Thủy, cường hóa huyết mạch?
Trong nội tâm nghi hoặc người này ở trước mặt rụt rè như vậy, Tông Thủ cười lạnh cũng không nói gì.
Trong nội tâm sát cơ đã lui, sau một khắc chợt nghe Vô Cực nói: 
- Về phần sai ở nơi nào lúc trước là thời gian tiến vào Âm Long Cốc. Quân thượng từng có nói rõ, nói là trong cốc không được tranh chấp tư đấu. Lần này là đạo linh khung cảnh chúng ta phạm sai lầm trước, biết rõ rồi mà còn cố phạm phải. Cũng không trách quân thượng khiển trách!
- Ôi chao!
Tông Thủ kinh ngạc nhìn sang, nghĩ ngợi nói Vô Cực này đúng là thú vị.
Nhìn thì như nhận sai, cũng là do giải vây xung đột với đạo linh khung cảnh lần này. Thực sự tránh né tình thế không tiếp tục chuyển biến xấu, cũng vỗ về hắn an tâm.
Nhưng mà vẫn nói trước, Kiền Thiên Sơn có đạo nghĩa. Tự nhiên không thể giết người, cũng tránh lo âu về sau.
Mà một phương đạo linh khung cảnh tuy ném mặt mũi, cũng vì có ước hẹn của chư tông, sau đó cũng không thể báo thù ngoài sáng được. Lại hi vọng miễn tử kiếp của Tiêu Tương Tử này, làm cho rất nhiều người không cần tiêu diệt toàn bộ ở nơi này.
Là người vô cùng thông minh, biết được nên lấy hay bỏ.
Tên linh tu cửu giai của Thiên Ma khung cảnh ánh mắt hơi sáng lên.
- Đúng vậy! Là trái với điều ước trước đây. Thiên Ma khung cảnh cũng nguyện xuất ra mười hạt Địa Nguyên Đan, hai mươi giọt Thiên Hồ chân huyết -- 
Ánh mắt Tông Thủ nhíu lại, thực sự không nóng nảy xử lý việc này. Suy nghĩ một lát, trực tiếp đem nguyên hồn hai người này triệt để phong ấn trong linh khiếu của đầu lâu, ném vào trong túi linh sủng.
Mặc dù cần cũng nên đợi ra ngoài rồi nói sau. Rốt cuộc là trực tiếp giết chết hay là vơ vét tài sản còn cần hắn suy nghĩ cẩn thận.
Mà Vô Cực thấy thế lập tức thở nhẹ một câu. Biết được tính mạng đám người mình được bảo vệ.

Trong nháy mắt tiếp theo âm thanh ngưng trọng hỏi:
- Không biết quân thượng ngươi Linh Vũ hợp nhất rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào?
Những lời này nói ra làm ánh mắt người trong mật thất đều nhao nhao nhìn qua Tông Thủ, cũng vô cùng hiếu kỳ.
Trong Vân Giới này người có thể làm được Linh Vũ hợp nhất không quá đáng cao nhất chỉ dung hợp hai thành mà thôi.
Lại duy chỉ có Tông Thủ lại cao tới ba thành!
Không chỉ có tăng phúc thực lực, tỷ lệ Tông Thủ tiến nhập thánh cảnh cũng cao hơn tu sĩ bình thường gấp mấy lần!
Tông Thủ cười cười, căn bản không có ý trả lời kẻ này.
Không nói ra câu nào cả, mọi người lúc này kinh ngạc, nhìn qua Tông Thủ.
- Không biết quân thượng có thể nguyện gia nhập đạo linh khung cảnh?
Những lời này nói ra ngay cả Tông Thủ cũng ngoài ý muốn, cũng chỉ có mình Vô Cực chân nhân và ánh mắt nóng bỏng.
Nếu như đạo gia có kẻ này thì Tiêu Tương Tử tính toán là cái gì?
Khách quan kẻ trước mặt hắn so sánh cả hai không khác gì đá và ngọc, không thể so được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận