Thần Hoàng

Chợt tâm thần hắn tỉnh lại, đúng rồi, phải không kiêu không ngạo!Khôi phục tỉnh táo, nhãn châu Viên Phi xoay động đã có chủ ý, hắn lặng lẽ cười cười.- Thôi! Danh tự viết ngược lại cũng không sao. Ta hôm nay xem Đàm sư thúc tổ thế nào, nếu hắn nếu không dám ứng chiến, nếu là thua, danh tự của Phi Viên ta sẽ ghi ngược lại.Sau khi nói xong, hắn còn khiêu khích liếc xéo Triệu Yên Nhiên dương dương đắc ý một lần nữa đi trở về giảng kinh nội đường.Triệu Yên Nhiên trừng mắt nhìn, mấy tức sau mới phản ứng, nàng không khỏi là âm thầm buồn cười, người này thật đúng là vô sỉ, mất chữ liêm luôn.Hắn đã cho rằng Tông Thủ sẽ không ứng chiến, cho dù là chiến với Tuyệt Dục cũng sẽ thua.Mặt khác danh tự thuận lý thành chương cũng không phải viết ngược.Trong lòng nagnf tuy là xem thường, lại cũng theo đó vui lên, nguyên lai đám người Thương Sinh Đạo cũng có kẻ dở hơi như vậy.Sơ Tuyết đang mơ hồ, trong lòng thầm nghĩ Viên Phi như thế nào đột nhiên thay đổi coi trọng Thiếu chủ như vậy?Chẳng lẽ kẻ này thật sự là người tốt?Thiếu chủ nói rất đúng, câu nói kia gọi là cái gì nhỉ? Xa nhau ba ngày mà phải dụi mắt mà nhìn...Nhưng mà hình như có chút không đúng......Trong cùng một lúc, bên trong Thương Sinh bí cảnh, Tuyệt Dục cũng nhíu lông mày nhìn bốn phía.Nơi này chưa có chưa có tuyết rơi nhưng khắp thời không đều đang chấn động vặn vẹo. Vô số kẽ nứt màu đen lập loè ở chung quanh.Vừa rồi đã có hơn mười người không cẩn thận bị những khe hở này đột nhiên bộc phát làm bị thương.Trong đó hai lục giai thậm chí trọng thương sắp chết, cũng may được người xung quanh kịp thời xuất thủ cứu trở về.Tựa hồ toàn bộ tầng ngoài Vân Giới đều đang run rẩy bất an khiến khoảng cách ke hở không gian không ngừng vặn vẹo.Mặc dù còn không đến mức nghiền nát, bất quá nơi đây chắc chắn là trở nên hung hiểm vô cùng.Mà giờ khắc này, không chỉ là hắn. Cho dù là hơn mười vị võ tu cửu giai cũng lộ vẻ mặt ngưng trọng.Càng có không ít người nhao nhao nghị luận.- Sao lại như thế? Không phải là có người đang đánh Vân Giới chứ?- Không có khả năng! Lúc này Vân Giới ta phòng thủ kiên cố, còn có vài chục vị chí cảnh thánh cường giả bên ngoài. Không phải vạn năm trước đó, mặc người ta chém giết, dù có muốn động thủ cũng phải cần linh triều bắt đầu mới được.- Chấn động hư không lúc này chắc chắn không giống do bên ngoài sinh ra, mà là từ chỗ sâu trong Vân Giới.- Ta nhận thấy Thiên Địa chi linh nơi này bất đồng..- Dường như đang ngưng lại! Sao lại như thế?- Có cảm giác có chuyện gì sắp xảy ra, trong lòng ta bất an thấp thỏm không yên, lại cảm giác sợ hãi. Giống như tồn tại khủng bố nào đó sắp xuất thế, những biến hóa này, chẳng lẽ đây là thiên cơ?- Linh triều còn chưa lên, sự tình cổ quái gì cũng đã tới rồi.Thần sắc Tuyệt Dục giật mình, trong lòng của hắn cũng cảm giác như thế. Xác thực nhận thấy có chuyện gì đó đang tiến đến.Bất quá hắn lại không có vẻ gì thấp thỏm không yên, cảm giác tồn tại khủng bố lại càng không có, chỉ là tạp niệm trong lòng lộn xộn bất an thật lâu không thể yên lặng.Nhìn người nói chuyện chỉ là một lục giai Linh Sư mà thôi, hơn phân nửa chỉ là ảo giác của người nọ.Suy ngẫm chỉ chốc lát, Tuyệt Dục đưa tay khẽ vẫy. Một lão giả ăn mặc kiểu xa phu xuất hiện bên cạnh hắn.Lúc này Tuyệt Dục cũng lấy ra hơn mười cái linh phù màu vàng ném tới.- Đây là Na Di Phù cùng Định Thần Phù, ngươi đi xem, bên ngoài xảy ra chuyện gì? Lúc này càn khôn rung chuyển, phải cẩn thận một chút!Sau khi nói xong, hắn lại tiếp tục chú mục phương hướng Thương Sinh bí cảnh, từ bên ngoài chỉ thấy một trong ngũ đại bí cảnh này là một màng nước thủy lam tồn tại trong hư không.Lại quan sát sau lưng, trong mắt Tuyệt Dục toát ra vài phần bất đắc dĩ.Hắn không muốn dẫn đến nhiều người như vậy, bất quá nếu muốn bỏ cuộc với trận chiến Đàm Thu, hắn tuyệt không tình nguyện.Chiến đấu với thiên tài tuyệt đỉnh kiếm đạo chính thức bực này mới có thể tôi luyện kiếm thuật của hắn. Vì thế vô luận như thế nào, hắn cũng muốn nhìn thấy người nọ, dù là thủ đoạn của mình hèn hạ như thế nào....- Làm sao có thể? Nàng, thật sự là nói như vậy?Ở trong Càn Thiên Sơn thành, quán rượu Thập Lý Linh Hương Đinh rất ồn ào, Lý Tri Nhạc thiếu chút nữa triệt để bóp nát chén rượu trong tay mình.Tròng mắt của hắn như muốn nứt ra, bao hàm hỏa diễm.Nguyên bản ngày ấy, hắn nghe theo Khổng Dao đến bên ngoài Càn Thiên Thành chờ, chuẩn bị cùng tiến về Long Tượng Thành.Nhưng cuối cùng Khổng Dao thật lâu chưa về, không thấy bóng dáng. Hắn cũng chỉ phản hồi Càn Thiên Thành nghe ngóng tin tức bốn phía.Nhưng không ngờ cuối cùng là kết quả như vậy.Bên cạnh Lý Tri Nhạc có một kỵ sĩ mặc ngân giáp Huyền Võ cảnh thần sắc âm trầm, tức giận khôn cùng.- Tuyệt không có sai! Mấy ngày nay bộ hạ tốn hao số tiền lớn từ trong miệng tùy tùng mấy nữ nhân Hàm Yên cung Càn Thiên Sơn hỏi thăm ra. Vị Yêu Vương điện hạ kia đã chuẩn bị nạp đốc suất làm phi. Kỳ thật việc này, hai ngày trước cũng đã truyền ra thượng tầng Càn Thiên Sơn.Lý Tri Nhạc nghe được là lửa giận đốt tâm, chén rượu trong tay rốt cục chống đỡ không nổi, trực tiếp bị bóp nát thành bột.- Đúng là khốn kiếp! Càn Thiên Yêu Vương, quả nhiên là hôn quân vô đạo! Hắn thật to gan!Lý Tri Nhạc hận không thể là giờ phút này mang theo thương lập tức giết tới đỉnh Càn Thiên Sơn bắt Càn Thiên Yêu Vương hỏi tội.Bất quá ngẫm lại chiến lực cường hoành một kiếm kia của Tông Thủ chém vỡ bát giai phù nhân.Lý Tri Nhạc cẩn thận suy nghĩ thì không vọng động, tình hình càng hiểm ác thì càng phải bảo trì bình thản, không thể bối rối, càng không thể tùy tiện làm việc.Không biết là trùng hợp hay không, vào lúc này cách đó không xa có mọt bàn khách nhân cũng bắt đầu nghị bàn về Khổng Dao.- Chư vị? Nhưng nghe nói mười mấy ngày trước, trận đại chiến kia ở Càn Thiên Sơn không?- Có thể nào không nhớ rõ? Chỗ đó chấn động toàn thành, nghe nói ở bên trong sơn thành chúng ta tổn hại vô số, sụp đổ hơn mấy chục gian phòng, cũng may không có làm bị thương người nào.- Vậy chư vị có biết ngày ấy người xuất thủ là ai không? Vì đâu là ồn ào như vậy?Người nói chuyện là một tên béo mặt tròn, bởi vì mặt phì ra khiến đôi mắt của hắn híp lại. Hắn ta mặc một bộ quần áo cẩm bào quý giá, giờ phút này bộ dạng sâu xa khó hiểu.Mãi tới khi người chung quanh đều nhao nhao trông lại, mập mạp mới đắc ý nói:- Ngày ấy đại chiến chính là danh tướng Tông Nguyên Càn Thiên Sơn ta, từng dùng 3000 thiết kỵ đạp phá bốn mươi vạn đại quân! Một vị khác là phong hào đốc suất trung ương Vân Giới. Nghe nói là một vị nữ tử, sắc nước hương trời, xinh đẹp như hoa. Mới hai chín tuổi, hơn mười ngày trước đã bị bắt giữ, quân thượng chúng ta chuẩn bị nạp nàng làm phi.Mọi người chung quanh nghe vậy đều là kinh ngạc, bốn mắt nhìn nhau. Mà lúc này những người vốn không thèm để ý cũng nhao nhao buôn chuyện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận