Thần Hoàng

Lần này thần sắc của Ân Toàn cũng yên lặng lại, nói:- Tuy Thái Linh Tông liên hệ cùng một chỗ với cửu đệ của ta tính toán bổn vương. Bổn vương chưa hẳn sẽ là địch với đệ nhất đạo môn này a. Các hạ hôm nay có thể rời đi, ta xem như không có phát hiện cái gì cả...Tông Thủ cười cười, biết được đây là muốn cò kè mặc cả với hắn. Lẽ ra thời điểm này hắn nên hứa hẹn một chút sẽ khiến cho vị Hán vương này thảnh thơi. Nhưng mà với hắn mà nói quả thực không có làm như vậy.- Ta ngược lại cho rằng điện hạ phải cầu Thương Sinh Đạo chúng ta đấy. Đem Nguyên Cửu Thần giải quyết mới đúng!- Ân? Ta xin lắng nghe đây!Ân Toàn lúc này phản ứng đầu tiên không phải tức giận mà là hiếu kỳ. Giống như lúc trước vậy, nếu như thiếu niên này không có nắm chắc thì sẽ không nói ra lời này, vì vậy ngữ khí thấp đi vài phần.- Nếu như thế vậy như Đàm Thu trước tiên sẽ nói về lý đi. Ta xem sách sử bao năm qua tranh đoạt ngôi vị hoàng đế đều là chuyện tàn khốc nhất. Giết huynh giết đệ giết phụ giết mẫu đều viết không hết. Mặc dù điện hạ không muốn đắc tội, ngày sau Thái Linh Tông có thể sẽ bỏ qua cho điện hạ, không cùng điện hạ là địch? Thứ cho ta nói thẳng, mặc dù hôm nay buông tha tính mạng của điện hạ, thực sự miễn được kết quả cả đời thê lương sao?Tông Thủ vừa nói thì nội tâm của hắn vô cùng cảm khái, đây cũng là hắn không muốn tiếp tục làm cái chức vị yêu vương này. Không muốn hậu đại của mình đời sau cũng tương tàn như thế. Lại bởi vì nguyện vọng của ‘ Tông Thủ ’ kiềm chế nên phải trông coi sản nghiệp Càn Thiên Sơn.Thần sắc Ân Toàn lúc này hơi chấn động, nói:- Lời ấy chỉ là ngươi đoán mà thôi, lại nói Nguyên Cửu Thần chính là tâm phúc ái tướng của ta a...- Tâm phúc ái tướng? Đây là tâm phúc ái tướng có giao tình mật thiết với Thái Linh Tông nhất. Người này đã có thể phản bội Thương Sinh Đạo của ta, vì sao không thể phản bội điện hạ? Lại nói ngày sau điện hạ đăng cơ, nhiều ra một đối thủ còn không bằng nhiều ra một bằng hữu. Tuy Thương Sinh Đạo chúng ta giúp ngươi, nhưng cũng không là địch với điện hạ.Lời còn chưa dứt đã có thể thấy ánh mắt Ân Toàn không có biến hóa gì. Trong lòng Tông Thủ biết ngôn từ uy hiếp càng dễ dàng làm cho người ta phản cảm. Ngữ khí lại biến đổi: - Điện hạ chẳng lẽ không muốn ở lại Tây Tần Thành lâu hơn mấy ngày sao? Lúc này vào kinh thật sự không sáng suốt.Thần sắc Ân Toàn kinh ngạc, hắn tự nhiên là muốn ở lại đất phong của mình càng lâu càng tốt rồi.Vào kinh thành nhìn thì vô cùng phong quang, đó là chỗ hoàng tử mạnh nhất ở lại. Nếu như trước kia không biết Thái Linh Tông cùng Liêu Vương có liên hệ thì hắn có thể tự đắc đấy, nhưng mà hôm nay nội tâm chìm vào đáy cốc.Đây không phải là việc vui, ngược lại là hắn bị đá ra khỏi việc tranh đoạt.Nhưng mà đây là ý của các đại thần trong triều, lại có phụ hoàng cho phép, hắn muốn chống lại cũng không có cách nào.Chẳng lẽ Đàm Thu này có biện pháp gì sao? Dùng thực lực Thương Sinh Đạo thật sự có thể trợ giúp hắn a.Thần sắc Tông Thủ không màng danh lợi, không kiêu không nóng nảy châm một ly trà, thẳng tới khi Ân Toàn thở dài dùng ánh mắt thỉnh giáo mới thản nhiên nói: - Đại tướng dưới trướng bị ám sát, vùng đất mình quản lý bị phản nghịch Thương Sinh Đạo làm loạn. Địa phương không bình yên, không biết cái cớ này đủ chưa? Điện hạ hẳn thật sự yên tâm đem đại quân dưới trướng của mình phó thác cho Nguyên Cửu Thần?Giờ phút này không chỉ là Ân Toàn, ngay cả Lý lão giả cũng chấn động, hai mắt nhìn nhau.Kỳ thật biện pháp này mấy hôm trước bọn họ đã suy nghĩ tới rồi. Nhưng mà dường như so với chuyện Nguyên Cửu Thần đã chết thì Thương Sinh Đạo làm loạn càng thích hợp hơn.- Nguyên Cửu Thần này ta nhớ là phản đồ của Thương Sinh Đạo các ngươi, bọn ngươi thanh lý môn hộ chẳng phải chuyện đương nhiên?Lần này nói chuyện lại là Lý lão giả. Mà Tông Thủ cũng lạnh lùng mỉm cười một cái, đáp nghiêm túc: - Thương Sinh Đạo chúng ta hôm nay giết hắn là được rồi, nhưng chưa hẳn là chọn thời điểm trước khi điện hạ rời đi a.Nói mấy câu này Tông Thủ không nói thêm gì, bưng lấy một ly trà cũng không uống, hắn chỉ lặng lẽ ngửi mùi hương mà thôi. Tùy ý cho vị Hán vương nỳ cẩn thận suy tính tinh tường.Vấn đề là lúc này khoảng cách Ân Toàn vào kinh thành đã không tới mười ngày, mà chỉ sợ Nguyên Cửu Thần và tứ hoàng tử so với Thương Sinh Đạo còn muốn hận thấu xương, phải giết ngay lập tức cho nhanh.Sau một lát Ân Toàn cùng Lý lão giả trao đổi ánh mắt, sắc mặt biến hóa một lát sau đó gật đầu.- Các hạ thắng! Chỉ không biết Thương Sinh Đạo các ngươi muốn bổn vương làm cái gì đây?- Ba trăm vạn người ở Hách Liên Thiết Sơn còn phải cầu điện hạ buông tay, mặc cho bọn họ rời đi. Còn mười mấy đồng môn của ta lúc trước...Nói đến đây Tông Thủ liền dừng lại, nhất thời không hiểu rõ nên từ chỗ Hán vương đạt được mấy thứ gì đó. Thương Sinh Đạo tài đại khí thô, mà Hán vương mặc dù giàu có và đông đúc nhưng kinh doanh trong vài chục năm ngắn ngủi cũng chỉ sợ còn không bằng Tông Thủ và Kiền Thiên Sơn hôm nay. Một chút chỗ tốt chỉ sợ tông môn cũng chướng mắt.Muốn nhiều thì Hán vương này hơn phân nửa cũng sẽ không đáp ứng.Cao thấp nhìn qua Ân Toàn, ánh mắt Tông Thủ cuối cùng dừng lại bên eo của đối phương, rồi sau đó đồng tử có chút co rụt lại.- Kỳ thật lần này Thương Sinh Đạo ta cùng điện hạ cũng chỉ là theo nhu cầu mà thôi, Thương Sinh Đạo ta cũng không cầu điện hạ thù lao gì. Ngược lại tại hạ lại yêu thích khối kim thạch, ban thưởng khối ngọc tùy thân của điện hạ là được, Đàm Thu nhìn thấy thích, thỉnh điện hạ ban thưởng.Ân Toàn kinh ngạc, thần sắc cũng buông lỏng, những điều kiện này nằm trong dự kiến của hắn, cũng không quá phận.Lập tức không chút do dự, hắn cởi khối ngọc đeo bên eo xuống, tiện tay ném cho Tông Thủ. Khối ngọc này cũng không quá đáng là phẩm chất tốt mà thôi, so với dương ngọc thượng đẳng cũng tốt hơn mấy phần, thực sự không phải là kỳ vật gì đó. Rồi sau đó sắc mặt nghiêm nghị, nói:- Như vậy Thương Sinh Đạo các ngươi định bao giờ động thủ?Tông Thủ tiếp nhận khối ngọc này thì dùng tay niết niết, đã biết vật ấy chính là thứ trong trí nhớ, tuyệt không có sai. Lúc này có được ngọc bội thì cảm thấy vô cùng sung sướng.Còn muốn cẩn thận nhìn thì phát hiện hai ánh mắt rét lạnh nhìn qua, Tông Thủ lập tức nhịn không được cười lên, tiện tay đem vật trong tay thu lại.- Cái gọi là chọn ngày không bằng được dịp, điện hạ mấy ngày trước không phải đã đáp ứng triệu tập binh mã sao, trợ giúp Quý Linh Tử, thậm chí đem Định Tây thiết ky cho mượn sao?Tông Thủ nhìn qua cửa sổ xa xa, chỉ thấy bên ngoài mưa to như trút nước không có dừng lại.- Chuyện của Liêu Vương cuối cùng cũng đánh rắn động cỏ. Không khỏi đêm dài lắm mộng, không bằng hôm nay thì sao?Chỉ năm ba câu nói đã quyết định vận mệnh của Nguyên Cửu Thần. Mắt của Tông Thủ cũng nheo lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận