Thần Hoàng

Lục Vô Bệnh là cười, cười rất vui vẻ. Rốt cuộc cũng không uổng công mình liều mạng rớt xuống một bậc để dụ dỗ hai người này đến tận đây. Sau trận chiến này, phách nghiệp của Đại Kiền mới thành lập có thể dập lên thi cốt của Ma đình Ám Thế mà quật khởi, chân chính trở thành thế lực một phương trong giới vực này! Làm gì cần bệ hạ đi ngưỡng mộ Lục thị kia cơ chứ? Cho dù là muốn báo thù vài vị kia, hay là muốn đánh nát toàn bộ Lục gia Phần Không, đạp xuống bùn đất, hắn lúc này cũng đã có đủ tiền vốn rồi. Nếu không phải tình hình bây giờ không thích hợp thì hắn thiếu chút nữa đã thất thố, ngửa đầu cười to rồi. Hai vị quốc chủ của Ma đình Ám Thế hiện thân, nhíu mày lại nhìn. Vẻ mặt tuy không có khiếp sợ, nhưng lại mang theo vài phần khó hiểu và kiêng kị. Dạ Luân vương Nhiên Long lại kinh nghi bất định. Chỉ liếc nhìn một cái thì đã biết đây là hư không hắc ám, rốt cuộc là tình hình như thế nào mà trong lòng hắn càng lúc càng không yên tâm vậy? - Đây là một giới vực độc lập ở ngoài giới vực? Người lên tiếng là một trong hai vị quốc chủ, mặc áo khoác màu tím vàng kím, tay cầm quyền trượng. Đường cong trên mặt đầy vẻ kiên cường, lạnh lùng và nghiêm túc. Tuy là ở trước mặt Tông Thủ, cách nhau cũng chưa đến ba trăm trượng, nhưng lại không lập tức ra tay với ba người. Ánh mắt lóe sáng, thăm dò bốn phía, trong mắt ẩn đầy vẻ nghiên cứu tìm tòi. - Quả nhiên không thể tin được, trên đời này cư nhiên còn có pháp môn kỳ diệu như vậy! Tông Thủ bệ hạ, ngài làm sao làm được vậy? Là do bản bảo kinh đạo thư trong tay ngài? Quả nhân trong lòng vẫn là có chút khó hiểu. Lúc nãy nếu ngài lấy pháp bảo này ra ngăn cách trong ngoài thì đã đủ để bảo vệ ba người các vị bình an vô sự trong mấy canh giờ rồi. Vì sao lại cố tình cuốn cả ba người chúng tôi vào? Hiệp Hiên bật cười, ba vị trước mặt hắn xem ra đều là người thông minh tột bậc, đã biết tình tình bây giờ cực kỳ không ổn. Ba vị đại quốc chủ, trừ đi vị Dạ Nguyên Diệt vừa rồi, hai vị còn lại là Dạ Vô Cực, Dạ Luân Hồi đều là nhân vật Thánh Cảnh đỉnh cao đứng đầu từng cười ngạo cả một phương. Nhưng lúc này dùng ý niệm quan sát từ xa, thì vương khí mênh mông cuồn cuộn bá đạo đến khiến người ta không thể hít thở vừa rồi cũng đã tan biến không sót lại chút gì. Hai người trước mặt này cũng đã không còn cảm giác bị thế lực một quốc gia, đại quân ngàn vạn tinh nhuệ, hàng tỉ ý niệm nghiền ép nữa. Trong giới vực hư không do Thái thượng ứng kiếp đồ lục mở ra có thể ngăn cách thế giới trong và ngoài. Nhìn như cách biên giới của Ma đình Ám Thế không xa, nhưng thực tế lại là cách một khoảng hơn triệu dặm. Là khoảng cách không thể vượt qua được! Trừ phi là màn chắn giới vực này bị dập nát thì hai người trước mặt này không thể ngưng tụ uy thế một quốc gia để trợ lực cho mình nữa. Cường giả như vậy, Hiệp Hiên mặc dù vẫn không phải là đối thủ, nhưng so với ban nãy, khi thực lực của hai người này tương đương với Thánh tôn Chí Cảnh, thì dễ ứng phó hơn rất nhiều. Ít nhất là không bó tay chịu trói nữa -- Huống chi bên cạnh hắn còn có Tông Thủ! Quốc quân có được đôi cánh Tăng huyền trì pháp, thần thông vô thượng tầng mười ba! - Tại sao phải ngăn cách? Thật sự không cần làm thế. Tông Thủ mặt không cảm xúc lắc đầu, tùy tiện đưa tay lên. Thánh ngân tru ma trận ở phía sau Lục Vô Bệnh phút chốc tan biến, sau đó trong một phần ba ngàn giây, hơn mười ngân quang kia lại ở ngay sau đầu hắn kết trận lại lần nữa! Thánh ngân tru ma! - Hai vị hôm nay đuổi theo đến tận đây, cũng rất đúng ý trẫm. Chỉ cần không mượn võ lực vương đạo, trẫm lại có gì phải e ngại hai vị chứ? Người phải cận thận, là hai vị quốc chủ bệ hạ mới đúng! Sát Dạ vương Nhiên Long nghe vậy thì như hít phải một hơi khí lạnh. Tông Thủ này cư nhiên là ăn ngay nói thật như vậy, không hề che lấp nửa phần. Tất cả hành động hôm nay cư nhiên đều là vì dẫn dụ người vào đây. Dùng thần thông thủ đoạn không biết tên khiến cho Dạ Luân Hồi và Dạ Vô Cực đều không thể mượn dừng võ lực vương đạo, chỉ có thể lấy thực lực Thánh Cảnh đỉnh cao của bản thân đối phó với địch thôi. Lúc này cũng không biết Tông Thủ sẽ lại dùng thủ đoạn gì khiến Dạ Luân Hồi và Dạ Vô Cực lần lượt ngã xuống? Nhưng chắc chắn là có ít nhất chín mươi phần trăm là thắng! Trong lòng dâng lên từng đợt hồi hộp, nếu Dạ Luân Hồi và Dạ Vô Cực cùng chết, Nhiên Long hắn cũng không có may mắn thoát ra khỏi vực giới hư không này! Giờ phút này, thứ khiến Nhiên Long có chút an tâm chính là mười hai người đồng trấn quốc vừa bị hai vị đại quốc chủ hợp lực đánh tan lúc này đã đúng lúc tụ tập lại, cũng không ở trong hư không nhỏ hẹp này. Nếu không trận chiến này phỏng chừng không cần đánh nữa. Bất cứ cường giả Thánh Cảnh nào cũng không thể ở trong tình cảnh mười hai người đồng trấn quốc hợp lực vây đánh mà bình yên đi ra cả. Mí mắt Dạ Luân Hồi cũng giật giật, mặc dù làm bộ bình tĩnh, nhưng sâu trong mắt lại che lấp vẻ vô cùng khó coi, cuối cùng lại ách nhiên thất tiếu: - Nếu thật là thế thì quả nhân chờ kiến thức thủ đoạn của bệ hạ. Dạ Vô Cực càng thêm trấn định hơn, nhưng ánh mắt lại ngưng trọng, cười lạnh trong lòng. Vị bệ hạ trước mặt này tuy có chuẩn bị thủ đoạn khiến hai người họ ngã xuống, nhưng sao có thể biết hai người bọn họ sẽ không có phương pháp bảo mệnh cơ chứ? Không đến phút giây cuối cùng, vẫn như cũ không biết ai thắng ai bại. Chỉ là lúc này bắt đầu trận chiến cần phải hết sức cẩn thận, không thể đại ý. Tông Thủ cũng lười nói lại, hắn xưa nay không thích nói lời vô nghĩa, lúc này cũng không cần nhiều lời với ba người sắp chết này. Chỉ thản nhiên nói: - Pháp của ngô, tên là Lục thần ngự đao thuật, thêm vào Kinh thần bảo, vì vậy được đưa vào thần thông vô thượng tầng mười ba. Xin hai vị quốc chủ cẩn thận chú ý! Một đường đao khí màu trắng đột ngột xuất hiện bên tay phải, quấn quanh ngón tay. Khi một đôi cánh như ẩn như hiện xuất hiện ở hai bên sườn đao khí thì toàn bộ đao khí tỏa ra khí chất lợi hại kinh người, ngay cả bản thân Tông Thủ cũng không có cách khống chế hoàn toàn. Nhưng vẫn gọn gàng ngăn nắp, dựa theo pháp môn Lục thần ngự đao thuật mà hắn tự tay cải tạo, lại thêm vào một thần thông đại đạo khác nữa hoàn thành. Thời gian, không gian, nhân quả, vận mệnh, kết thúc bắt đầu. Ngoại trừ những điều đó ra, còn có “Đạo” -- Đao khí dần dần hóa thành màu trắng đen, có một âm dương ngư đồ vây quanh xoay tròn bên đao khí. Đây là lần đầu tiên hắn vận dụng Thần thông lục thần ngự đao thuật vừa mới làm lại vào thực chiến, không biết uy lực sẽ như thế nào nữa? Không biết có mạnh không? Lúc này ở đối diện, ngay cả Dạ Vô Cực cũng là sắc mặt trắng bệch. Ngay lúc đao khí kia vừa xuất hiện thì đã cảm giác tim đập mạnh hết cả hồn rồi. Lúc nãy Tông Thủ vừa nói gì? Lục thần ngự đao thuật, thần thông vô thượng tầng mười ba.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui