Thần Hoàng

Tựa hồ đoán đực tâm tư hắn, Sát Dạ lạnh lùng cười: - Chỉ là ngươi yên tâm đi, nếu chỉ là mười hai trấn quốc đồng nhân, sáu bảy vị Chí Cảnh, Ám Thế ma đình ta còn không để vào mắt. Vân Giới có tích lũy vạn năm, cdạ ma nhất tộc sao lại không rõ? Tự nhiên đã có biện pháp ứng phó. Về phần n ‘ ứng phó ’ hư thế nào thì Sát Dạ lại không nói. Tịch Triết tâm tình cũng hơi chấn, thấy Sát Dạ mười phần tự tin, đã biết người này tất có chỗ dựa vào. Nếu không có nắm chắc, hoặc có thể cùng Đại Càn tiên triều lưỡng bại câu thương, như vậy Ám Thế ma đình, hơn phân nửa sẽ chọn trực tiếp rút đi, mà không phải là tiếp tục. - Sẵn sàng góp sức Ám Thế ma đình, là lựa chọn của Tịch Triết, sao dám nói? Hạ thần chỉ mong điện hạ, ngày sau chớ nên nuốt lời. - Hứa hẹn kéo dài mạng ngàn năm? Sát Dạ cười ha ha, thanh âm cởi mở: - Đối với ngươi mà nói, có thể là ước mơ tha thiết, nhưng đối với ta chỉ là một chuyện không ý nghĩa. Kỳ thật nếu ngươi có thể làm tốt, như vậy ban thưởng ngươi một cỗ dạ ma thân thể, thành tộc nhân của ta, cũng không phải không thể! Tóm lại, cứ thế đi. Tiếng nói hạ thấp, Sát Dạ đã bước vào hư không ngoại vực, không thấy bóng dáng. Tịch Triết mặt không đổi sắc, vẫn thần sắc kính cẩn, thi lễ thật sâu để bày ra cảm kích. Mà thẳng đến khi khí cơ Sát Dạ đã đi xa dần, Tịch Triết mới đứng thẳng lên, hướng phía nho giả lão niên kia cười nói: - Như vậy lão phu cũng cáo từ. Nói đến tại hạ cũng là người Vân Giới, chuyện mà ta làm, bốn vị sẽ không nói cho người khác đúng không? Sắc mặt nho giả kia lúc này âm trầm như nước: - Ngươi đã từng là hào hùng của Vân Giới, vì sao phải đầu nhập vào ám dạ ma đình? - Chỉ vì kéo dài diên thọ thôi. Bọn ngươi vi tăng thọ nguyên, đều chịu Thiên Địa ý chí trói buộc, vậy có tư cách gì mà chỉ trích lão phu? Tài nguyên phiến Thiên Địa này bị người Vân Giới cướp đoạt, cùng với bị người Ngoại Vực cướp lấy có gì khác nhau đâu? Tịch Triết khẽ lắc đầu, mặt lộ cười lạnh: - Không hài lòng hơn nửa câu, lão phu cáo từ! Thân ảnh cũng theo sát thân ảnh Sát Dạ, biến mất vô tung. Lão niên nho giả khe khẽ thở dài, Thiên Địa ý chí trong Vân Giới, căn nguyên trong Vân Giới chỉ là vi bảo hộ sự hiện hữu của mình, mà không phải vì nhân tộc Vân Giới. Vân Giới đến cùng bị ai khống chế, có rơi vào tay dị tộc hay không. Thiên Địa ý chí tuyệt không thèm để ý, chỉ cần kiếp giới này không bị thương là được. Còn Vân Giới Nhân tộc, bản thân có nguy hại đối với sự cấu thành Vân Giới, vậy thì căn nguyên ý chí của Vân Giới thậm chí sẽ tuân theo bản năng, dốc hết toàn lực gạt bỏ Vân Giới Nhân tộc. Cho nên tám ngàn năm trước, sau khi vì Chí Cảnh chi chiến khiến Thiên Địa thì chẳng những ngoại tộc trùng nhập Vân Giới, mà Vân Giới Nhân tộc cũng cơ hồ tiếp cận biên giới diệt tộc, cho đến khi Nhiễm Võ Thiên Vương quật khởi. Mấy năm trước Già Minh La Vương xâm nhập Vân Giới, khi đó mấy người bọn họ, có thể ra tay ngăn cản tôn giả đối phương. Là bởi vì bản thân Vân Giới vốn có quy định tu giả ngoài Linh Cảnh không được phép nhập giới. Hiện giờ Linh Năng phong ấn trong thiên địa đã bị phá trừ toàn bộ. Không cách nào mượn uy quyền Thiên Địa, ngăn cản người Ám Thế ma đình nhập giới. Thiên Địa xem vạn vật như sô cẩu, đối với người Vân Giới, Ngoại Vực dị tộc, thái độ kỳ thật cũng không có gì khác nhau. - Quả nhiên khiến người đau đầu. Đạo nhân kia cũng một hồi lắc đầu: - Xem ra lần này Ám Thế ma đình, thật sự là tình thế bắt buộc rồi. Kiếm tu kia liền nhíu mày: - Kỳ thật vừa rồi ta và ngươi nên động thủ, Thiên Địa này mặc dù cũng không bài xích Dạ Ma. Nhưng mà Ám Thế ma đình xâm nhập, tất nhiên sẽ đại chiến không ngớt, có thể sẽ khiến Vân Giới tổn hại, cũng không phải điều mà Thiên Đạo mong muốn. Nho giả kia lại từ chối cho ý kiến, lời nói tuy đúng là thế. Nhưng mà bản thân Thiên Đạo kỳ thật cũng vô ý thức, cũng không phân ra thiện ác, cho nên không thể phân biệt rõ, không thể dự phán, cũng không cách nào trù tính, chỉ có thể tuân theo bản năng làm việc. Kể cả sáu người bọn hắn, cũng là vì được Thiên Đạo tán thành, hữu ích đối với sự tồn tại của ‘ bản thân ’ cho nên mới có thể ở Vân Giới bât lão bất hủ. Sáu người hợp lực, mượn nhờ Thiên Đạo ý chí, như vậy mặc dù là hai ba vị Chí Cảnh Thánh Tôn c ũng có thể chiến một trận. Nhưng nếu Thiên Địa không chấp nhận, sáu người cũng chỉ là thánh giai bình thường thôi. Cùng loại với Thương Sinh Thất kiếm, nhưng mà Thất kiếm là cưỡng ép rút ra, mà bọn hắn chỉ có thể bị động mượn. Nếu không như thế, mấy năm vị kia cũng đã không bị Lâm Huyền Tịnh dễ dàng tru sát, Đạo nhân kia lại cười cười: - Như vậy chư vị đoán xem, kết quả trận chiến Thiên Phương thế giới sẽ thế nào? Lời ấy nói ra, phiến hư không này lập tức yên tĩnh. Sau nửa ngày, kiếm giả trả tuổi kia liền kiên quyết nói: - Có gì nghi vấn? Tự nhiên là Tông Thủ. Sát Dạ Tịch Triết, chỉ biết chuyện mười hai trấn quốc đồng nhân, nhưng lại trong sương mù ngắm hoa, không thể biết nền tảng chính thức của Tông Thủ. Mà thực lực lần này Ám Thế ma đình có thể động dụng, hắn cũng có thể mơ hồ đoán ra vài phần. - Thái Thượng Diệt Độ Chân Kinh, lão phu cũng không biết thế gian này, rõ ràng còn có kỳ bảo bực này. Bệ hạ chính là tại thế Thánh Quân, được Thiên Địa phù hộ, tất nhiên bất bại! Nho giả kia cũng cười nhạt một tiếng: - Dưới Chí Cảnh Thánh Tôn, thực không biết có người nào có thể chạy trốn trước Trảm Tiên Phi Đao, kể cả Sát Dạ. Sát Dạ mượn thần bảo chi lực, có thể đánh một trận với Chí Cảnh Thánh Tôn. Nhưng mà thập tam đẳng Vô Thượng thần thông lại có thể không xem giai vị! Mà thân thể Sát Dạ dù sao vẫn chỉ là thánh giai. Chỉ cần bị làm bị thương, như vậy ngoại trừ vẫn lạc ra, tuyệt sẽ không có kết quả khác. Mà Trảm Tiên Phi Đao kia, mặc dù trong thập tam đẳng Vô Thượng thần thông cũng nhất định là thần thuật sát phạt tuyệt đỉnh, hung tàn nhất. Cấp độ có thể không bằng Minh Hà Cáo Tử Kiếm, Vô Lượng Chung Thủy thần thông của Tông Thủ, nhưng về mặt sát phạt lại hơn nhiều. Thập tam đẳng Vô Thượng thần thông chi uy, chỉ từ một trận chiến giữa Tông Thủ Ngụy Húc và Lý Biệt Tuyết là có thể thấy được. Cho dù Lý Biệt Tuyết có mười hai trấn quốc đồng nhân trợ trận, bản thân càng là Chí Cảnh hậu kỳ, cũng không cách nào miễn tổn thương. - Tự nhiên là Vô Lượng Chung Thủy Phật! Lão tăng một mực ngậm miệng, lúc này cũng gật đầu nói: - Vô lượng chi quang, há có thể sợ dạ ma chi ám? Thần sắc thản nhiên chắc chắc, là không tin sẽ có kết cục khác. Đạo trang lão giả, lúc này cũng thần sắc phức tạp, du du thở dài một tiếng: - Cái này xem như là anh hùng thấy giống nhau sao? Lão phu cũng cho rằng như thế! Có Kính Hoa Thủy Nguyệt của Ngụy Húc, Tông Thủ thật sự không thể thua. Như thế Sát Dạ kia thực dám khinh thị Đại Càn tiên triều, Ám dạ ma đình mười hai tiết độ phủ, chỉ sợ dữ nhiều lành ít, tổn hại binh thất địa cũng có thể.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận