Thần Hoàng

Bên ngoài là thời không phong bạo, vô số kẽ nứt không có quy luật chút nào ẩn hiện. Không cẩn thận là có thể bị cắt thành mười đoạn. Tông Thủ men theo đạo khí tức kia, cách không mà đi. Nửa đường có vạn đạo kiếm quang bắn ra ngoài, một đạo bình chướng không thể ngăn cản nổi ngăn chặn hư không. Lúc này bản thể của hắn và Tô Tiểu Tiểu Sơ Tuyết đều không thể động đậy. Đối phương địch ta không ai phân biệt, không thể không đề phòng một hai. Hơn nữa đều là trần như nhộng, cũng không tiện đi ra ngoài gặp người. Mà trong tích tắc này một đạo bóng kiếm màu đen cũng bỗng nhiên đánh tới, trùng kích lên bức tường hư không. Nguyên Nhất Kiếm run lên một hồi, trong tiếng vù vù ngàn vạn bóng kiếm khoan thai dần dần nhạt đi. Nguyên thần của Tông Thủ chợt lui ra ngoài, mắt hiện kinh ngạc. Kiếm kia ẩn chứa lực lượng cực kỳ cường đại. Không có thân thể, chỉ có nguyên thần lực đối kháng, hoàn toàn lâm vào hạ phong. Cũng may có Tăng Huyền Trì Pháp Dực gia trì, chỉ dùng lực lượng mà nói không quá yếu kém. Tuy là một kiếm đánh lui hắn, nhưng mà chủ nhân trọng kiếm cũng bị ép dừng lại. Toàn thân áo giáp đen, có nét mặt như đao khắc, thần sắc lạnh lùng như đá. Lúc này thần sắc vốn mê man lại nhìn qua Nguyên Nhất Kiếm trong tay của Tông Thủ. Rồi sau đó lại nhìn qua sau lưng Tông Thủ chính là mảnh vỡ của Tiểu Thiên Thế Giới. Khuôn mặt phức tạp, đã có nổi giận, lại mang theo vài phần giải thoát, càng giống như mờ mịt không biết làm sao. Sau một lát, ánh mắt người nọ khôi phục bình tĩnh. - Ngô hoàng ở đâu? - Ngô hoàng? Mắt của Tông Thủ nhin qua người mặt giáp đen kia, cũng sớm phát hiện người này không phải còn sống. Nhưng mà khác với những sát thi trong tần hoàng mộ, người này tử khí tinh khiết, cũng không có quá nhiều sát lực. Suy nghĩ một chút Tông Thủ đã biết được thân phận người này. - Ngươi chính là Lý Tín? NGười giáp đen không động dung, cũng không có trả lời, tiếp tục hỏi: - Ngô hoàng ở đâu? Hôm nay sống hay chết? - Trẫm không biết hạ lạc của hắn! Tông Thủ lắc đầu, mộ thất tần hoàng không nằm trong mảnh vỡ Tiểu Thiên Thế Giới này. Tiểu Thiên Thế Giới vỡ ra thì chia lìa không biết tung tích. Nếu không ngược lại hắn cũng đoạt lấy Thiên Tử Kiếm, Sơn Hà Châu rồi. Đấy là thần bảo hiếm thấy, giá trị cũng không kém ngọc tỉ trấn quốc của hắn. - Về phần sinh tử, trẫm nhìn thấy tần hoàng khó mà sống lại được. Những tinh nguyên vạn năm do Lưỡng Nghi Tụ Long Trận chiết xuất tích súc hôm nay đã tiện nghi cho hắn. Về phần thủy tần Long khí cũng bị Nguyên Nhất Kiếm cắn nuốt sạch. Hai mắt Lý Tín lại trợn lên, mắt hàm nổi giận - Đều là bọn ngươi, quấy nhiễu ngô hoàng an bình, đáng giết! Kiếm quang kia vung lên như cự chùy nện xuống, Hoành Độ Hư Không, trùng trùng điệp điệp trảm xuống. Sắc mặt Tông Thủ khẽ biến, Nguyên Nhất Kiếm cũng bắn ra ngàn vạn kiếm quang. Giống như tràn ra đóa hoa, tầng tầng lớp lớp. Mà kiếm hoa ẩn chứa kiếm quang thật nhỏ. Không phải bản thể, mặc dù có Tăng Huyền Trì Pháp Dực gia trì, cũng không thể vượt qua giới hạn của cấp vô thượng. Kiếm của Lý Tín cũng không có quá nhiều kỹ xảo. Hẳn là từ trong sát phạt thật nhiều tôi luyện mới đơn giản trực tiếp như vậy. Biến ảo nặng nhẹ, trong tay của hắn càng xuất thần nhập hóa. Chỉ hơn trăm kiếm liền khiến cho Tông Thủ phiền muộn sắp thổ huyết. Thân thể nguyên thần sắp không trụ được. Từng bước áp bách, khiến cho thân ảnh của hắn lùi tới biên giới của mảnh vỡ hư không. Lại ‘ đông ’ một tiếng vang thật lớn, thân kiếm chấn động và Tông Thủ lần nữa bị ép lui. Nguyên Nhất Kiếm không cam lòng chấn vang, chín đầu xích long trên thân kiếm bắn ra ngoài. Tông Thủ mặt mày nghiêm nghị, sát ý lạnh lùng bắn ra ngoài: - Các hạ nói như vậy thật thú vị. Tần hoàng nếu không mưu phục sinh, nghĩ đến lần nữa quân lâm Vân Giới. Chúng ta làm gì phí sức đi quấy nhiễu hắn yên nghĩ cơ chứ? Lý Tín lại không phân biệt thiệt giả, giống như muốn tranh giành với Tông Thủ, hừ lạnh một tiếng nói: - Quản nguyên nhân khỉ gió thế nào, giết là được! Mơ tưởng kéo dài thời gian! Vẫn đánh ra một kiếm, trùng trùng điệp điệp chém ngang. Tông Thủ thì bất đắc dĩ, nỗ lực ngăn cản, lần này dùng toàn lực mới không có tiếp tục lui ra phía sau. Hắn cùng với Lý Tín nói chuyện xác thực là muốn kéo dài thời gian, làm cho Sơ Tuyết tạm thời thoát thân ra ngoài, nhưng mà bị Lý Tín bức lui. Nhưng mà tính toán này xem ra không thành công.Tông Thủ tâm niệm thay đổi thật nhanh, kiểm kê các loại thủ đoạn của mình. Thánh Hỏa Ngân Nghĩ vẫn còn tiêu hóa chân nguyên tinh khí. Trong thời gian ngắn không thể bứt ra ngoài được. Mặc dù có thể kết trận, phương pháp này cũng không thể oay chuyển chiến cuộc. Huyễn tâm kính đối với người này không dùng được, Luyện Thần Kiếm tính cả thân thể của hắn đang rèn luyện bên trong mảnh vỡ. Lúc này khoảng cách tấn giai thần binh chỉ kém một chút, tạm thời không thể dùng. Về phần Thái Thượng Diệt Độ Chân Kinh, thời điểm này không có hữu dụng, chỉ dùng ứng phó tình thế khác. Tông Thủ chợt khẽ động, ý niệm dao động. Lập tức một mặt ngọc tỷ hiện ra trong tay của hắn. Đúng là miếng trấn quốc ngọc tỷ, vật này chẳng những là trụ cột của mười hai trấn quốc đồng nhân, càng là thần bảo vương đạo. Tay trái cầm ngọc tỉ, ngọc tỉ vừa ra đã đánh tan kiếm thế. Mà Tông Thủ lúc này thở dài một hơi. Lý Tín đối diện nhìn thấy, thình lình ánh mắt mờ mịt, si ngốc nhìn qua ngọc tỉ trấn quốc. Nửa khắc sau hắn lại giãy dụa. Cuối cùng dĩ nhiên là vạn phần bất đắc dĩ quỳ trước người của Tông Thủ. - Thần Lý Tín, bái kiến bệ hạ! Trước khi thần lỗ mãng, xin thứ cho thần vô lễ! Tông Thủ cũng ngạc nhiên, nhìn qua Lý Tín, lại nhìn qua ngọc tỉ trấn quốc. Ẩn ẩn đoán biết Lý Tín đột nhiên dị thường như vậy là có liên quan tới thứ này. Chẳng lẽ ngọc tỉ trấn quốc trừ là trụ cột của mười hai trấn quốc đồng nhân ra con có thể áp chế người khác? Trong lòng của hắn suy đoán như vậy vẫn hỏi: - Vì sao xưng ta bệ hạ? Ta không phải tần hoàng, cũng không phải huyết mạch tần hoàng, không quan hệ tới thủy tần hoàng. Lý Tín mặt không biểu tình: - Đây là ngọc tỉ trấn quốc chính là vật truyền thừa của triều đình, Lý Tín năm đó từng có lời thề muốn hiệu lực tần hoàng cùng người cầm ngọc tỉ trấn quốc này. Bệ hạ nuốt long khí của triều đình, cũng có thể nói là nhận được truyền thừa của thủy tần. Lý Tín như thế cũng không tự nguyện, mà là bất đắc dĩ -- Ngụ ý hắn thật sự không phải hiệu lực cho Tông Thủ. Mà là hắn bị lời thề và nhân tố khác bức bách, không thể không như thế, không có lựa chọn. Tông Thủ nháy mắt mấy cái, hơn nửa ngày mới kịp phản ứng, sau đó cười rộ lên. Cho dù là nguyên nhân nào, có thể có được một người thực lực sánh ngang Lâm Huyền Huyên, thậm chí còn sẽ vượt qua Thánh Giai Tôn Giả hiệu lực, đây là chuyện đáng mừng. Huống chi người trước mắt là danh tướng tuyệt thế, lại am hiểu kỵ quân... Nếu Lý Tín thật chịu hiệu lực cho hắn, vậy đúng là niềm vui ngoài ý muốn. Trong khoảng thời gian ngắn, Tông Thủ thật sự không biết nên nói cái gì cho tốt, an ủi? Vỗ về?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận