Trách nhiệm, đó là một mệnh đề rất khó cho ra câu trả lời chính xác trăm phần trăm.
Trên con đường nhân sinh, khăng khăng truy vấn tỉ lệ mấy phần ngàn không thể lảng tránh đó, tương lai mới thật sự dễ vỡ. (???)
Chuyện này cứ quyết định như thế, dẫn đầu ngoại trừ Cố Cảnh Thái, Giang Diệp, còn có một cô bé cao gầy chạy tới gần sát giờ, cô bé tên Tiêu Linh. Nhờ Cố Cảnh Thái giới thiệu một chút mới biết, cô bé là con gái của đối tượng tái hôn của mẹ Cố Cảnh Thái, tuổi xấp xỉ Cố Cảnh Thái, năm ngoái tốt nghiệp trường y, trước mắt đang đào tạo chuyên sâu tại đại học y đó. Do tương lai chuẩn bị làm y tá trưởng phụ trách quản lý hồ sơ sức khỏe các bạn nhỏ, đây là sắp xếp hết sức khéo léo.
Có lẽ đều biết nội tình của nhau, trong bầu không khí “người một nhà” nồng đậm, vứt tầng sa mỏng ngăn cách qua một bên, Giang Diệp cởi mở tâm tình cùng cô bé trò chuyện vui vẻ. Nhìn tổ ba người tùy ý tự nhiên, mấy chú cố ý quan tâm đám thanh niên đều rất yên tâm.
Quên đi, nếu đã bị Tiểu Phương quang minh chính đại ám toán, liền thích ứng hoàn cảnh thôi. Dù sao, đối với thanh niên, đi xa cũng là một loại rèn luyện. Quay đầu đang muốn nói với Tiểu Phương gian xảo hai câu, bên cạnh đã không có bóng dáng Tiểu Phương. Trái phải nhìn nhìn, Tiểu Phương cùng hiệu trưởng Trương, luật sư Trịnh đang giao lưu với hai học sinh trung học vừa nãy cùng xuống lầu, Thẩm Dục cũng ở đó.
Tiểu Giai Giai thật sự rất thích Thẩm Dục, vây quanh Thẩm Dục chuyển động liên tục, vợ chồng Lưu gia gần đó, tò mò muốn nghe một chút nhà khoa học tương lai sẽ có phiền não gì, cần ba và mấy chú giúp đỡ?
Tán gẫn không quá lâu, tiếng nghiêm túc phê bình từ đó truyền tới, dẫn tới sự quan tâm của các dì tràn đầy yêu thích với bé trai nho nhã. Thẩm Dục làm chuyện sai gì mà bị phê bình? Nhanh chóng đi qua xem.
Bị phê bình không phải Thẩm Dục, là hai học sinh trung học kia. Sự tình không phức tạp, bọn nhỏ hướng chú Trương, chú Trịnh tổ chức chuyến đi xa đưa ra yêu cần không muốn theo cùng, hai người càng muốn ở lại phòng thí nghiệm làm thực nghiệm mình thích.
Thỉnh cầu này ngay lập tức bị bác bỏ, đồng thời phê bình thái độ không xem trọng chuyến đi xa này của bọn nhỏ. Luật sư Trịnh và Tiểu Phương hoàn toàn vô điều kiện đứng về phía phụ huynh, không cho van xin.
Kỳ quái, hiếm thấy học sinh trung học có tình cảm mãnh liệt như vậy với khoa học, các vị phụ huynh vì sao lại ép bọn nhỏ tham gia hoạt động tập thể mà bọn nó không thích? Nhóm ba mẹ ở đây đều vểnh tai chú ý.
Thấy hai học sinh trung học uể oải, Lưu Trấn Đông nhảy ra giúp đỡ, “Tôi cho rằng yêu cầu của hai đứa rất xác đáng, tôi rất tán thành. Đứa nhỏ tương lai muốn trở thành khoa học gia, phải đào tạo chuyên nghiệp, đi chơi xa quá tốn thời gian.” Dù sao con gái nhà mình không thể đi chơi xa được, nếu Thẩm Dục ở lại không đi cũng rất tốt.
“Mong đợi con cái thành tài là mong muốn lớn nhất của mỗi vị phụ huynh, nhưng tuyệt không thể nóng vội hỏng việc.” Nghe Lưu Trấn Đông nói, hiệu trưởng Trương liên tục xua tay.
“Lúc nhỏ, mỗi một ngày thiếu niên trải qua, đều không thể thay thế. Thế giới tập trung hóa, càng cần thú vui đa chiều.” Luật sư Trịnh thẳng thắn giải thích với Lưu tiên sinh rõ ràng đang quấy rối, “[Lấy giáo dục đạo đức thay thế suy nghĩ, lấy lễ giáo quản chế tư tưởng.] trong trường học đã khiến chúng ta trả giá bằng thiếu sót triết học, khuyết thiếu suy ngẫm lại, càng trói buộc nhận thức thế giới quan của đời sau. Cho nên trong phân đoạn giáo dục gia đình, chúng ta không thể tiếp tục đi đường vòng nữa.”
“Lấy giáo dục đạo đức thay thế suy nghĩ, lấy lễ giáo quản chế tư tưởng.” Yên lặng nhẩm lại những lời này, rất nhanh móc ra giấy bút ghi chú lý luận giáo dục triết lý mười phần này, vợ Lưu gia nhìn về phía con gái nhà mình, lại nhìn nhìn chữ viết trên vở, chẳng lẽ phương án giáo dục tinh anh cô khổ tâm định ra cho tương lai Tiểu Giai Giai là sai rồi?
Thấy vợ đang cẩn thận suy tư, Lưu Trấn Đông vuốt cằm, xem ra Tiểu Giai Giai nhà hắn có thể từ vực sâu giáo dục thi cửa, giương cánh bay lên rồi, chuyến này đi không uổng.
“Lý luận khoa học sâu xa, thường thường đến từ lý giải nghệ thuật, từ nhìn nhận đối với sự sống tạo hóa.” Hiệu trưởng Trương nghiêm nghị nói, “Tổ chức cho các em đến với thiên nhiên, đến với tập thể, là để các em đi khám phá, đi cảm nhận, đi mở rộng tư duy, trong tương lai mới không bị những khuôn khổ đã định sẵn ràng buộc.”
Lập lại câu đầu tiền của hiệu trưởng Trương, Tống Uy liên tục nhìn hiệu trưởng Trương, luật sư Trịnh cảm thấy kính nể, quả nhiên là làm giáo dục, lý tưởng đầy giáo dục rất có trình độ.
Ngó ngó Tống Uy bên cạnh bị những điều trước mắt lừa gạt, Cao Viễn có chút hả hê. Rõ ràng, lời nói văn nghệ như thế, không thuận miệng như thế, lại mang theo tư duy lý luận, nhất định là Thẩm Văn Hoa truyền bá cho hiệu trưởng Trương.
Phân tích lệch lạc của Tống Uy, rất nhanh liền được giải thích. Đối mặt kính nể của bạn mới, Trương Chấn cảm thấy phải giải thích một chút, đưa tay xoa xoa đầu Thẩm Dục, mỉm cười nói: “Lời này là ba Thẩm của bọn nhỏ tổng kết ra, tôi chỉ trích dẫn thôi.”
Nga, tư duy của Thẩm Văn Hoa quả nhiên mang đầy tính chất khoa học, thanh niên kiệt suất như thế, không theo sự nghiệp giáo dục thật sự quá có lỗi với người khác, giáo sư Giang đứng ngoài nghe thầm hạ quyết tâm, nhất định phải thuyết phục Thẩm Văn Hoa đổi nghề.
Lại thấy Giang Minh Hoa nghiền ngẫm lời này, giáo sư Giang phân tích: “[Lý luận khoa học sâu xa, thường thường đến từ lý giải nghệ thuật, từ nhìn nhận đối với sự sống tạo hóa.] lời này không phải không có lửa thì sao có khói, cũng không phải Thẩm Văn Hoa phát ngôn đầu tiên.”
“Còn có điển cố?”
“Có, điển cố có thể kéo ra rất nhiều. Rất nhiều khoa học gia cấp thế giới đều vào lúc tuổi già cảm khái như vậy, mượn một vị khoa học gia chúng ta tương đối quen thuộc làm ví dụ, Dương Chấn Vũ biết chứ.” Không đợi mọi người trả lời, giáo sư Giang nhìn về phía hai học sinh trung học chăm chú lắng nghe, “Dương Chấn Vũ vào lúc sáu mươi tuổi, đã từng nói câu này, [Chạm tới đáy kiến thức vật lý, mới phát hiện, hóa ra không phải vấn đề vật lý, mà là vấn đề triết học.]”
“Thế nhưng, ở nước ta, khoa học và nghệ thuật hoàn toàn cách xa nhau. Từ hồi trung học đã bắt đầu chia lớp tự nhiên và xã hội, phần lớn đại học hoặc văn hoặc lý hoặc kỹ thuật. Chỉ cường điệu khoa học cầm quyền, khoa học quyết định sách lược, cơ sở khoa học lý luận cách tân, lại hạn chế tác phẩm nghệ thuật. Phàm là bất lợi cho đoàn kết chính trị, phàm là không ở trong xu hướng chính yếu, đều thuộc vào nhóm bài xích. Chủ trương khoa học như vậy, nhiều lắm là mang đến cách tân cho kỹ thuật, ví dụ như kỹ thuật lai giống lúa nước của Viên Long Bình, căn bản không thể có phồn vinh của tính sáng tạo trên cơ sở khoa học lý luận.”
Nhóm học sinh trung học cái hiểu cái không suy nghĩ những vấn đề mới, “Xin hỏi… Triết học là cái gì?”
“Ở TQ, dùng tư tưởng Mao Trạch Đông chủ nghĩa Mác-Lê Nin thay thế triết học, nhưng đây tuyệt đối không phải ‘triết học’ bọn ta đang nói.” Giáo sư Giang không cho ra câu trả lời tiêu chuẩn, lấy tay xoa đầu nhóm thiếu niên, nói, “Thứ đó cần tự mình lĩnh ngộ, vì con người là khác biệt.”
Nhóm học sinh trung học còn có chút ngây thơ bị đầu độc, hoan hoan hỉ hỉ tiếp nhận phê bình giáo dục, lúc này nâng cao tinh thần, toàn tâm chờ đợi chuyến đi xa chạy nhanh đi xếp hàng.
Nhìn đám thiếu niên, những người lớn không thể trở lại tuổi thanh xuân cảm thán không thôi, có những người lớn để ý quan tâm bọn nhỏ trưởng thành, bọn nhỏ may mắn làm sao.
Giáo sư Giang nói: “Hiệu trưởng Trương, Thẩm Văn Hoa thật không có ý định trở thành nhân sĩ giới giáo dục sao? Tương đối mà nói, hiện tại quốc gia thiếu chính là những nhà giáo dục trăm năm trồng người, không phải khoa học gia.”
Nhìn giáo sư Giang có thể truyền đạt toàn bộ ý nghĩ của Thẩm Văn Hoa, Trương Chấn cười xua tay, nói: “Em ấy nói bản thân là phần tử trí thức, ‘phần từ’ là độc lập. Em ấy yêu nước vô điều kiện, nhưng chính đảng quốc gia này lại không thương người như em ấy. Em ấy nguyện ý làm liệt sĩ, nhưng tuyệt không muốn làm con cờ. Ngày nay, chỉ cần nhằm vào thể chế giáo dục chỉ ra chỗ sai, chính là cái xà lộ đầu đầu tiên.”
(mấy phần này tui chém không thương tiếc, thật sự không hiểu cái khỉ gì hết)
Giáo sư Giang nhất thời không nói gì. Trần Tố nhẹ nhàng quay đầu đi, bản thân là một cái đinh ốc trong cơ quan quốc gia, chỉ trích giống như châm chọc đến từ thành phần tri thức trong dân như vậy, là cực kỳ nghiêm khắc, điều lệ tự do và hiến pháp trong Đảng, quả thật cần điều chỉnh lại. Cao Viễn, Tôn Lợi thì thôi đi, năm ngoái đã biết Thẩm Văn Hoa đạm mạc sắc bén, hiện tại một kích ngay mặt, chỉ có thể ngượng ngùng. Thân ở chiến tuyến tư pháp đã nhiều năm, quốc gia này, đầu tiên là Đảng viên, sau đó là công dân. Điều lệ Đảng cao hơn hiến pháp, quyền hành chính cao hơn hình pháp, kỷ ủy cao cấp hơn nhiều pháp viện, những thứ này là hiện thực, đều là nỗi bi ai người làm tư pháp bọn họ.
Nhìn Thẩm Dục bị Lưu Giai Giai quấn quít lấy, thân ảnh nhỏ rất thẳng tắp, đây là tư thái rường cột tương lai sao? Vương Tuấn trầm tư, giống như giáo sư Giang nói lúc nãy, hiện nay trong nước thiếu nhất không phải khoa học gia, mà là nhân sĩ trí thức có thể đưa ra phân xét giám thúc nền giáo dục hiện hành. Vương Tuấn quyết định sớm liên hệ Thẩm Văn Hoa nói chuyện một chút.
Tống Uy và Lộ Thiên Nghi kín đáo cùng nhau giả ngu. Từ chối cho ý kiến, bọn họ có bối cảnh gia đình cán bộ cao cấp, quanh năm mượn thứ này đạt được rất nhiều đường tắt, bọn họ không muốn công kích cũng không muốn đón ý hùa theo, hiến thân quốc phòng, bảo vệ quốc gia, mới là nghĩa vụ của bọn họ.
Nhìn đám người phát ra khí tức phản tỉnh chính mình, Trịnh Đình Hiên chậm rãi quay đầu đi, Thẩm Văn Hoa khoe khoang văn hóa với Trương Chấn, kỳ thật làm gì cao thượng như vậy. Theo y biết, không biết là chủ ý, hay là kích động, Thẩm Văn Hoa đã nảy sinh hứng thú với phương diện giáo dục, đã bắt đầu phát triển nền tảng đối đáp.
So sánh với những người khác cẩn thận suy tư, Lưu Trấn Đông càng quan tâm phản ứng vợ mình. Múa bút thành văn, vợ Lưu gia ghi chép lý luận giáo dục của mọi người, tỉ mỉ tiêu hóa, ngay khi mọi người đang trầm tư, cô lấy ra văn kiện mang chỉ đạo phát triển tương lai của Tiểu Giai Giai từ trong túi xách, nhờ hiệu trưởng Trương chỉ ra chỗ sai.
Đơn giản nhìn tiêu đề văn bản, hiệu trưởng Trương lập tức nghẹn lời. Luật sư Trịnh nhìn lướt qua bước một bước qua bên cạnh không cho ý kiến.
“Dựa theo quy luật thị trường mà nói, kế hoạch vĩnh viễn không theo kịp thay đổi.” Tiểu Phương cũng ngó qua tiêu đề trang bìa lắc đầu, “Nhân sinh không thể sắp đặt. Ngài nhất định đã uổng phí công sức rồi.”
Ai cũng không nhận lấy xem qua, chính là câu nói của Tiểu Phương, nhân sinh không thể sắp đặt, kế hoạch vĩnh viễn theo không kịp thay đổi, đây là thường thức, cũng là hiện thực tuyệt không có ngoại lệ.
Xem một cái sẽ chết à! Lưu Trấn Đông bất mãn với cả đám không một người cổ vũ. Không giống một đám người lớn ỷ vào học thức chuyên môn bản thân mà trêu chọc, bị tâm hiếu kì sai khiến, Thẩm Dục lật xem, từng trong đống quy tắc đọc cụ thể từng điều, đọc tới cuối cùng, Thẩm Dục đưa tay xách Tiểu Giai Giai vẫn chuyển động không ngừng quanh người bé, nhanh như chớp nhảy ra thật xa.
“…” Cho dù coi như là muốn tỏ vẻ bảo vệ, cũng không cần thiết xách thiên kim nhà hắn như xách con mèo mà đi vậy chứ! Ngó Thẩm Dục trốn bên ngoài, Lưu Trấn Đông lẩm bẩm, vợ Lưu gia tiếp tục tự xét lại.
Lúc này, tổ ba người bên ngoài tòa nhà trò chuyện rất ăn ý, cùn đi qua tìm phụ huynh. Xem giờ, thời gian dự định lên đường đã không sai biệt lắm, các vị phụ huynh giao lưu một chút, chủ nhiệm giáo vụ Tiểu Phương hành động, đem mũ đỏ, cờ đỏ cộng thêm mấy dụng cụ cần thiết khác, chia cho ba vị dẫn đầu trẻ tuổi.
Tiêu Linh cùng Cố Cảnh Thái quan hệ giống như anh em ruột hiển nhiên đã quen, giao cho Giang Diệp trọn bộ [Mười vạn câu tại sao] vừa lãnh được, mấy thứ này toàn bộ dọn lên xe.
Thu dọn mấy thứ vụn vặt còn lại, Tiêu Linh dặn dò Giang Diệp lần đầu tham gia hoạt động, “Từ giờ trở đi, đối với tất cả các câu hỏi mấy bạn nhỏ nêu ra, có thể lừa, có thể nói mò, có thể dỗ, chín là tuyệt đối không thể nói với những người bạn nhỏ lòng hiếu kỳ rất nặng câu [Không biết.]”
Cầm một chồng [Mười vạn câu tại sao] kèm cả tranh minh họa, Giang Diệp đã làm xong chuẩn bị tâm lý lần thứ hai tâm tình phức tạp. Hai baba Giang Diệp đồng dạng cũng không bình tĩnh, nhìn con trai nhà mình cẩn thận che chở, ngay trước mắt bản thân bị lừa gạt thành đối tượng chịu sai khiến, không ủ rũ cũng không thể nữa.
Giơ loa phóng thanh bằng nhựa, Tiểu Phương bắt đầu phát thanh.
“Xin chú ý, xin chú ý, mời tất cả các bạn lớn nhỏ tập hợp trước khu phòng học.”
Nghe được tiếng phát thanh, bọn nhỏ nhàn rỗi bốn phía chơi đùa, buông ván trượt, cởi giày trượt batin, vội vàng ra ra vào vào trong tòa nhà, không bao lâu, lưng đeo ba lô du lịch, đeo bảng tên dành riêng cho những bạn nhỏ, tập trung bên khu phòng học, thời đại càng xem trọng cá tính đường hoàng, không hòa mình trở thành danh từ “có cá tính”, có thể thấy tình huống ngần này bạn nhỏ tập trung một chỗ ngoài trường học đã càng ngày càng ít, thoáng cái có thể thấy nhiều như vậy, rất thú vị.
Đứng trên bậc thang trước khu lầu, những người lớn nhìn nhóm nhi đồng thế kỷ mới được mặt trời 8h30 soi sáng dưới bậc thang, những người lớn, không muốn bị tuổi tác rượt đuổi lại rơi vào sự tấn công của năm tháng, cảm thán không thôi, năm tháng không buông tha ai a.
“Xếp hàng, tay to nắm tay nhỏ. Ý thức cá biệt không theo xu thế vô cùng nghiêm trọng, mời tạm thời quay về xu thế, vô luận em nguyện ý hay không nguyện ý, xã hội chân chính là xã hội quần thể, xin không cần khoe khoang ý thức không theo xu thế trước mặt các em trai em gái, đừng cho là các em trai em gái nhỏ tuổi hơn các em sẽ đơn giản bắt chước hành vi bất lương, làm tổn hại địa vị cao thượng của bản thân trong lòng các em trai em gái.”
Liếc hai học sinh tiểu học còn đang tranh thủ thời gian so tài PPS, lại nhìn nhìn Tiểu Phương mặt không đổi sắc châm chọc khiêu khích, nga, mồm miệng thật cay độc, cư nhiên cùng một dạng với Tống Uy, thật đúng là xem thường cậu ta rồi.
“Bạn nhỏ mặc áo thun màu vàng đứng ở phía đông chú ý một chút, tạm thời thu liễm một chút ý thức độc lập tự chủ, trở về trào lưu quần thể đi.” Tiểu Phương giơ loa nhựa thân thiết hướng dẫn, “Thầy Phương cam đoan với em, tạm tgời trở về, tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng sau này em phát triển cá tính độc lập.”
Theo ngữ điệu trêu chọc của Tiểu Phương, các học sinh nhỏ tập hợp trước tòa hành chính nhìn sang. Mà bạn nhỏ mặc áo thun vàng không vào hàng kia, cũng không biết chuyện gì xảy ra, lẻ loi xách theo ván trượt, chính là Tống Tiểu Uy nhìn qua bọn họ bên này.
“Còi xuất phát sắp thổi, đừng để tụt lại phía sau a.” Trương Dương nghểnh đầu đứng trước nhất chạy tới, kéo em trai vào trong đội ngũ.
Tà mắt nhìn Tiểu Phương trêu chọc con trai mình, Tống Uy sáp lại Vương Tuấn Trần Tố, thấp giọng nói: “Các cậu làm sao quen biết mấy nhân tài này?”
Mím môi không nói gì, Vương Tuấn Trần Tố căn bản không cách nào trả lời câu hỏi này, vẫn duy trì diện mạo ổn trọng tiếp tục bàng quan.
Xếp hàng, tay trong tay, cảnh tượng học sinh tan học niên đại bảy mươi tám mươi trong trí nhớ, đã sớm bị ngựa xe như nước thế kỷ mới thay thế. Kí ức khi còn nhỏ lại tái hiện, cảm động mơ hồ khiến Tôn Lợi giơ máy ảnh, thêm cả tâm ý thành kính, quay chụp lại hình ảnh từng có.
Tiểu Phương không lâu trước cùng Tôn Lợi kết thành một phe, tranh thủ lúc rảnh tay gia nhập hàng ngũ chỉ đạo. Trước ống kính, bọn nhỏ không biết cái gì gọi là sợ người lạ đúng lúc bày kiểu tạo hình, đối diện ống kính chớp chớp mắt, dùng dáng vẻ đẹp nhất lưu lại hình ảnh đẹp nhất, những người lớn vô tâm vô phế trông mà nhếch khóe môi.
Tất cả vận sức chờ phát động, trong đội ngũ, có cánh tay giơ cao cao xin phát biểu khiến mọi người chú ý. Là Thẩm Dục xin phát biểu. Giơ ngón tay chỉ em gái nắm lấy bé không buông, Thẩm Dục nói: “Em gái quá nhỏ, còn chưa tới tuổi tham gia đi chơi xa.”
Thịnh Tây cả người phấn hồng cũng ở bên cạnh gật đầu, em trai nhà cô bé mới biết đi cũng rất muốn mang theo đó, nhưng em quá nhỏ, phải chờ lớn lên, mới có thể theo bọn nó đi chơi.
“Đúng đó, dựa theo quy định nội bộ của chúng tôi, bạn nhỏ năm tuổi trở lên mới có thể tham gia đi chơi xa.” Tiểu Phương đồng ý, hùng hồn phất tay nói, “Trước cứ ôm đi, đợi khi lên xe, sẽ đem em gái trả lại cho ba mẹ, nhẫn nại thêm một chút.”
Nghe xong lời này, Lưu Trấn Đông còn đang tính toán con trai nhà người khác, lập tức trợn mắt với cái ót của Tiểu Phương, cái gì gọi lại nhẫn nại thêm một chút? Tên nhóc này thật không biết nói chuyện.
“Cái kia, Tống Tiểu Uy mới tới thì sao? Trương Dương cũng giơ tay phát biểu, “Tống Tiểu Uy đã thật cao rồi, lại rất ngoan, sẽ không nháo, có thể đi cùng bọn em không?”
Thấy con trai ánh mắt đầy mong chờ, Lộ Thiên Nghi đã nghe nói đây là hành trình gần một tuần cúi người xuống, ôn hòa nói: “Tiểu Uy, phải nghiêm túc cám ơn anh trai đã mời, con biết đó, lần này không thể.” Đối với bọn họ mà nói, tuy rằng lần nghỉ này sấp xỉ nửa tháng, nhưng đối với người xa nhà đã lâu mà nói, bọn họ chỉ có quyền ra ngoài chơi hai ba ngày, nếu thật sự để Tống Tiểu Uy ra ngoài chơi một tuần, cha mẹ hai nhà sẽ chém vợ chồng bọn họ.
“Chờ con chính thức tới trường, có nghỉ hè nghỉ đông, lại tham gia kế hoạch du lịch với các anh được không? Đến, anh Giang Diệp qua đây bảo đảm một chút.” Tống Uy ý bảo Giang Diệp đã đội nón đỏ tiên phong ra mặt lừa gạt. Với con nít, hứa hẹn của anh trai, còn đáng tin cậy hơn ba mẹ nhà mình.
Dưới yêu cầu của chú Tống, Giang Diệp bị đẩy ra làm bia đỡ đạn, đang dùng tới danh dự anh trai, cam đoan một phen với Tống Tiểu Uy đang méo cái miệng nhỏ nhắn.
Coi như hiểu chuyện, Tống Tiểu Uy cuối cùng thỏa hiệp, lưu luyến không rời bước ra khỏi đội ngũ. Rời nơi xếp hàng mấy bước ngăn ngắn, mới bạn thân mới quan đều lấy tay xoa xoa đầu chíp bông của Tống Tiểu Uy, tỏ vẻ đồng tình.
Thấy đầu con trai mình không ngừng bị sờ tới sờ lui, tâm tình Tống Uy thật không dễ hình dung. Ai, ngôi sao tương lai tập hợp toàn bộ hy vọng của hai nhà Tống, Lộ bị đối đãi như vậy, thật muốn bốc hỏa.
Loại bỏ quân dự bị, chuẩn bị đã không sai biệt lắm. Lần thứ hai xác nhận nhân số, không dư thừa thành viên lẫn vào, Tiểu Phương giơ loa làm tổng động viên sau cùng, “Đều chuẩn bị sẵn sàng rồi phải không, đến, chúng ta cùng thuật lại khẩu hiệu và tư tưởng của chúng ta một lần! Đến, cùng nhau lớn tiếng nói cho các ba, các chú, các dì, các anh nghe một chút.”
“Kiên quyết chống lại gia sư, kiên quyết không cho gia sư cơ hội vơ vét tài sản trong nhà!” Theo Tiểu Phương cao giọng hướng dẫn, bọn nhỏ ngao ngao gầm thét.
Cùng lúc những người lớn bật cười, “phụt” một tiếng, Cao Viễn đang uống nước, phun hết ra ngoài, bắn hết một thân mát lạnh lên lưng Tống Uy đứng phía trước.
Quay đầu nhìn chằm chằm nước trái cây trên lưng áo sơ mi trắng, Tống Uy lại lần nữa biểu hiện bất mãn với Cao Viễn, từ khi vào trường học này, đã thấy ô long nhiều như vậy, còn kinh ngạc như thế sao. Nấp sau tấm lưng dày rộng của Vương Tuấn, Trần Tố cũng không nhịn được, quá buồn cười rồi. Vương Tuấn bị Trần Tố đẩy ra làm bia đỡ đạn nhìn thấy lắc đầu, một đám người hiệu trưởng Trương vừa làm việc, vừa hưởng thụ vui đùa, phương thức làm việc thật đúng là không giống người thường a.
Tư vị làm người dẫn dầu thật tốt a. Tiểu Phương vui vẻ cười, không tự nhiên gật đầu, “Không sai! Mọi người nhớ rất kĩ, bây giờ bắt đầu điểm danh.”
Điểm danh trước khi xuất phát, là do anh Cố Cảnh Thái làm. Thông tin cá nhân của mỗi một bạn nhỏ và gia đình đều nằm trong máy tính xách tay của Cố Cảnh Thái, là hồ sơ bí mật quan trọng, cần bảo quản nghiêm ngặt.
Lúc trước dự tính có hơn ba mươi, thống kê cuối cùng nhân số còn hai mươi bảy, một nửa là con cái nhân viên trong trường, một nửa là con mấy nhà bạn bè cùng tán đồng quan niệm giáo dục này. Đương nhiên, nếu không phải chuyến du lịch đường dài mang tính độc lập lần này có yêu cầu nhất định, nếu chỉ là hoạt động ngắn hạn một ngày mà nói, bạn nhỏ đứng trong này sẽ là con số gấp bội.
Bọn nhỏ xếp hàng đồng loạt xuất phát, ngoại trừ vợ chồng Lưu Trấn Đông phải đi lĩnh con gái nhà mình về, Thịnh Tam đặc biệt đưa con gái tới, cũng tạm biệt mọi người. Mặc dù không có giao lưu sâu sắc, ấn tượng hai bên lại vô cùng tốt, về sau nếu có cơ hội, nhất định còn có thể gặp nhau.
“Lái xe nhất định phải chú ý an toàn.” Tiểu Phương vừa chú ý mấy bạn nhỏ vừa quay đầu dặn dò, hiện tại tai nạn giao thông thường xuyên, vì người nhà chính mình, an toàn là trên hết.
“Bên phải xoay, đi đều bước.”
Nhìn mấy thân ảnh thẳng tắp của mấy bạn nhỏ, trật tự chuyển hướng ra cửa trường, chuẩn bị xuất phát.
A, cổng điện tử trường học ngay cả xe du lịch chuyên dụng cho mấy bạn nhỏ cũng không tùy ý cho qua, lại không tiếng động mở ra, một chiếc xe trờ vào.
Nhìn thân xe giống như loan màu dưới ánh mặt trời, Lưu Trấn Đông nheo mắt, ngả ngớn huýt sáo, chà, Rolls-Royce Phantom.
(dòng Phantom hiện tại ở Việt Nam là hơn 80 tỷ, do sự thay đổi của mức thuế)
Quả nhiên là một trong những con xe xa xỉ bậc nhất giá trị bảy chữ số, vô thanh vô tức tắp vào làn đỗ xe trống không trước tòa hành chính, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, khí thế phú quý bức người.
“Các vị không cần thấy kì quái, nhất định phải làm như không nhìn thấy.” Nhìn chằm chằm thứ đồ chơi giống như lướt đi dừng tại bên hông, Thịnh Tam nghiêm nghị.
Câu này có ý gì? Đối với danh xe sấp xỉ tám con số, muốn làm như không nhìn thấy, thật sự không dễ dàng a.
Đẩy cửa xe, người từ trên đi xuống, lấy bộ dáng người mẫu xe (car model) tiêu chuẩn, dựa vào cửa xe nhìn chăm chú một đám đầu củ cải đang nghiêng đầu nhìn hắn dưới bậc thang.
Tạm thời miễn bàn bộ dạng người mẫu xe tiêu chuẩn này, một thân vị này mặc, đủ để hấp dẫn ánh mắt của người nơi này. Trên vai và cổ áo kia, có ký hiệu đặc thù thuộc ngành cảnh sát nào đó, trên vai rộng lớn, mấy lằn gạch cho thấy cấp bậc không tầm thường. Chỉ là có chút kỳ quặc, giữa tiết hè tháng bảy, hắn cư nhiên còn mặc áo tay dài mùa xuận, vị này đến tột cùng là nghiện trang phục, hay là người mẫu xe?
Mấy bạn nhỏ xếp hàng bước đều, vừa đi vừa vẫy vẫy tay với hắn, quen thuộc tranh nhau ồn ào, “Chào chú Thịnh.”
Híp ánh mắt dài nhỏ, giống như kiểm duyệt, đẹp trai mười phần nâng tay chào, khiến mấy bé trai đều nghỉ chân giơ cao tay, trả về quân lễ. Giang Diệp quản lý mấy bạn nhỏ thấy vậy, hiếu kỳ vô cùng, ai vậy nha? Có phong thái của chú Vương, bĩ khí của chú Lưu, ngụy ôn hòa của chú Cao, lợi hại mà chú Trần hay thể hiện, ách, thật quỷ dị của một chú khác, cảnh phục trên người đến tột cùng là thật hay giả? Quay đầu nhanh chóng hỏi Cố Cảnh Thái.
Tống Uy và Lộ Thiên Nghi thấy rõ, này là đồng phục của quân cảnh* đặc thù, bất quá hiển nhiên là đang mặc trái mùa.
(*chỉ binh sĩ cảnh sát quản lý theo kiểu quân đội hóa, ví dụ: binh sĩ cảnh sát vũ trang, theo baike. Giống Quân cảnh vệ trong Attack on Titan á)
Thấy xe này, lại thấy người này, hiệu trưởng Trương đứng đầu nơi này, từ đầu chí cuối đều là cười híp mắt, không biểu thị gì. Luật sư Trịnh thật sự nhìn không nổi, quay đầu nhìn về phía Thịnh Tam: “Anh trai cậu thật đúng là… có cá tính, hắn không thể đổi quần áo sao?”
Nghe xong lời này, đám người Cao Viễn kinh ngạc, cái gì? Cái tên siêu cấp khoe khoang này, là anh trai Thịnh Tam cực kỳ chín chắn sao?
Là anh ruột? Không thể nào, vô luận là khí chất hay là khí thế, hoàn toàn không giống, nếu là không phải bị lộn trong bệnh viện, vậy thì đột biến gene rồi.
Đối với hoài nghi của mọi người, Thịnh Tam xoay người không nói. Bộ dạng bị đả kích, người bên cạnh thấy mà không khỏi mỉm cười. Xem ra, có anh trai như vậy, Thịnh Tam tựa hồ cũng không sống quá tốt.
Thịnh Tam phiền não xoay người đi, vừa lúc thấy Tôn Lợi giơ máy chụp hình, lập tức cản lại, nói: “Đừng chụp hắn. Công việc của hắn có chút… cái kia.”
Cái kia?
Cái gì?
Cao Viễn đồng dạng cũng là bộ tộc đồng phục không cho là đúng, từ dấu hiệu trên quần áo xem ra, không phải là hải quan bắt buôn lậu sao, cần gì cẩn thận như vậy?
Bất kể thế nào, cảm giác thần bí càng dễ dàng hấp dẫn người khác, mắt Tôn Lợi chớp chớp.
Vợ Lưu gia cùng đội ngũ mấy bạn nhỏ đi tới chỗ xe buýt, Lưu Trấn Đông lưu lại. Theo đội ngũ bọn nhỏ đi xa, trong bóng râm trước tòa hành chính, trở về tĩnh lặng ngắn ngủi.
Đi xuống bậc thang, hiệu trưởng Trương và luật sư Trịnh hoan nghênh vị này, nhìn ra được, bọn họ là bạn bè rất quen thuộc. Nắm tay hiệu trưởng Trương, anh trai Thịnh Tam cười nói: “Không thể tới kịp để tham dự nghi thức hoàn thành cuối tháng của ngài. Hiện tại, tôi chúc mừng trước.”
“Khách khí rồi.” Hiệu trưởng Trương cười ha hả.
Anh trai Thịnh Tam đánh giá các vị khách. A, lại có không ít vị khách mới không quen biết, vòng bạn bè của hiệu trưởng Trương thật đúng là rộng khắp.
“Thịnh Tam.” Hắn cười khẽ, giơ tay trước hết chào hỏi em trai thân ái nhà mình.
“Hai người có mâu thuẫn?” Thấy Thịnh Tam chào anh trai nhà mình liền đi, hiệu trưởng Trương tuyệt không muốn xen vào việc của người khác thuận miệng hỏi một chút.
Thổi thổi vạt áo, hắn hừ một tiếng: “Có thể là còn đang ghen ghét tôi đi.”
Ngắm ngắm đồng phục trên người hắn, luật sư Trịnh lầm bầm, “Thật không có thiên lý.”
Anh trai Thịnh Tam quay đầu liếc mắt nói: “Luật sư Trịnh, tôi nghe thấy đấy.”
“…” Luật sư Trịnh vội ho một tiếng, tai thật thính mà, khẽ cười nói: “Xin hãy xin như tôi chưa nói gì. Bất quá, hôm nay không phải ngày nghỉ sao? Mặc đồ lao động vào ngày nghỉ không tốt đi.”
“Đồ lao động?” Nâng mắt một mí, vén góc áo được thêm vào đồ án kim loại đặc thù, lại nhướng mi.
Luật sư Trịnh xua tay cười không nói.
Khoe khoang, khoe khoang đến nơi đến chốn mà, đây là nhận thức chung đối với tên này của một đám người tới từ phương Bắc.
Bất quá, nhìn dáng dấp lỗ mảng vị này khoe khoang đồng phục mình, một đám người tầm mắt có chút cao, cư nhiên đều không cảm thấy đáng ghét. Dù sao, ngay trong bọn họ cũng có một người đặc biệt thích đồng phục chính mình, đương nhiên, không lỗ mảng như vị này.
Dưới sự giới thiệu của hiệu trưởng Trương, tuy rằng cảm thấy phi thường bất khả tư nghị, nhưng vị trước mặt, đúng là anh ruột của Thịnh Tam ổn trọng – Thịnh Tắc Cương.
Trước sau như một, những người đến từ Bắc Kinh cách xa ngàn dặm, lần thứ hai nhận thức quan hệ tốt đẹp trong vòng bạn bè của hiệu trưởng Trương. Đối với Vương Tuấn dẫn mấy bạn nhỏ vô tri đi dạo “vườn Thanh Hoa của Bắc Kinh”, Thịnh Tắc Cương phản ứng “Như sấm bên tai” giống mấy người bạn khác của hiệu trưởng Trương, khiến cho hai người họ Giang, bọn Cao Viễn thay Vương Tuấn rất nghiêm túc cảm thấy không đáng. Hành vi hài hước duy nhất trong hơn ba chục năm, cư nhiên bị ghi nhớ không thể trở mình, những người này thật đúng là… cái kia.
Giới thiệu tới Trần Tố, Trần Tố đã chuẩn bị cho tốt để nghe đánh giá “nghiêm túc lại ôn hòa” lần nữa, Thịnh Tắc Cương đầu tiên là lộ vẻ kì dị, sau đó cười rộ lên, “Ngài chính là Trần Tố khiến Tiểu Phương phiền muộn ngủ không yên a, nghe danh đã lâu.”
“Khiến Tiểu Phương phiền muộn? Trước hôm nay, tôi chưa từng gặp Tiểu Phương a.” Cùng vị này bắt tay, chóp mũi lướt qua mùi nước hoa nam tính, Trần Tố thật sự không thể tin tưởng, một vị cảnh viên có thể có bộ dạng tiểu tư như vậy, chẳng lẽ giống lời đồn tren phố, có vài cơ quan thật sự hủ bại đến trình độ khó coi sao?
“Nga, đừng hiểu lầm.” Thấy Trần Tố hơi lộ ra kinh ngạc, Thịnh Tắc Cương phong độ mười phần mỉm cười nói: “Tiểu Phương là fan trung thành của quan niệm làm giáo dục của hiệu trưởng Trương. Sớm mấy năm trước, đã hạ quyết tâm muốn theo sát bước tiến của hiệu trưởng Trương tiến tới. Không nghĩ tới, dưới tình huống cậu ta theo dõi toàn diện, hiệu trưởng Trương vẫn cùng ngài đạt thành hiệp nghị đầu tư trước. Sau khi Tiểu Phương biết được, vạn lần uể oải, bất quá, buồn bực mười hai tiếng liền khôi phục.”
Thật không, thấy Trần Tố, nhưng Tiểu Phương không có biểu hiện ra bất kỳ khác thường gì, cư nhiên có khúc mắc như vậy với Trần Tố? Nhìn không ra, Tiểu Phương nhìn qua tuyệt không chững chạc, vẫn rất trầm ổn nha. Tiểu Phương lại có xuất thân như vậy, các vị ở đây đúng là đều nhìn lầm rồi.
Hiệu trưởng Trương từng vì vậy mà bị người Thịnh gia năm lần bảy lượt “nghiêm túc phê phán” cười ha hả. Ai, được người ta sùng bái, làm thần tượng người ta thật không dễ dàng a.
Bắt tay Tống Uy rõ ràng có ý tứ dò xét hắn, theo ánh mắt hàm ý của y nhìn thoáng qua con xe màu xanh saphire, cười nói: “Đó là tôi giúp bạn lấy từ chỗ bắt buôn lậu, so với giá thị trường thấp hơn mấy phần, tiền lời thu được toàn bộ thuộc về quốc khố.”
Thịnh Tắc Cương cuối cùng đưa mắt dừng trên người Vương Tuấn và Trần Tố, “Đồ tốt chỗ bắt buôn lậu rất nhiều, nếu có hứng thú muốn giúp tăng quốc khố, cứ liên hệ tôi.”
Nghe xong lời này, ánh mắt Lưu Trấn Đông bên cạnh sáng chưng.
Nói chuyện tới đây thì ngừng. Đơn giản là sẽ gặp lại, Thịnh Tắc Cương phất tay tạm biệt.
Nhìn theo con xe xa hoa, giống như bay lượn lái ra cổng trường. Mọi người chung quanh cùng nhớ tới một việc, người nọ làm gì vậy? Là đơn thuần tới chúc mừng sớm hiệu trưởng Trương? Hay là đặc biệt cầm món hời tới dụ dỗ bọn họ chảy nước miếng?
Xe buýt bên ngoài lái đi, vợ Lưu gia ôm Tiểu Giai Giai khóc nức nở quay lại.
Ai, vợ Lưu gia thở dài, lần này dù đẩy anh Giang Diệp ra hứa hẹn, cũng không hoàn toàn triệt tiêu bất mãn của Tiểu Giai Giai.
Lưu Trấn Đông tiếp nhận Tiểu Giai Giai đang đạp chân nhỏ, dùng lực múa may cánh tay, kháng nghị mẹ cường quyền. Nga, đáng thương quá, miệng nhỏ bành ra như con cá vàng rồi.
Đẩy đẩy chồng đang trêu đùa con gái, vợ Lưu gia quay đầu lại nhìn cửa điện tử đã khép lại, kỳ quái hỏi: “Người kia là ai? Sao Tiểu Phương lại lên chiếc xe đó?”
Tiểu Phương?
Đúng a, Tiểu Phương cảm giác tồn tại mười phần, cư nhiên vô thanh vô tức biến mất không thấy. Thấy trong tay luật sư Trịnh nhiều ra kính viễn vọng, loa phóng thanh, lại nhìn nhìn con xe xa hoa đi mất không thấy, liếc mắt hiệu trưởng Trương phong ba không sợ hãi, mọi người đều sinh ra chút cảm giác kỳ quái, Tôn Lợi vẫn duy trì mất tự nhiên trông về phương xa, rung động đầy mắt.
“Anh trai Thịnh Tam là Thịnh Tắc Cương, tên Tiểu Phương là Phương Hữu Dung, đại thể chính là như vậy.” Hiệu trưởng Trương hàm hồ cười cười.
Tắc Cương, Hữu Dung, hữu dung nãi đại, vô dục tắc cương*, người cũng như tên, chỉ cần không phải ngu ngốc, trên cơ bản đều có thể hiểu.
(*2 cụm này đều nằm trong 2 câu đối 8 chữ của một nhà anh hùng dân tộc thời Mạc Thanh, tạm dịch là khoan dung/tha thứ là to lớn; không cần/muốn/cầu thì lại có được’. Nói chung là một cặp)
“Anh trai Thịnh Tam đến cùng là làm nghề gì?” Nhiều chuyện không chỉ mình Trần Tố, Tống Uy cũng tò mò, thật muốn vạch trần cái tên mặc chính trang cảnh phục, lại khoe khoang túi tiền.
“…, kỳ thật bọn tôi cũng không rõ lắm tình hình cụ thể, trước đây chỉ biết hắn làm thương mại xuất nhập khẩu, bây giờ làm gì, chúng tôi đều không rõ lắm.” Luật sư Trịnh cũng là lần đầu tiên nghe Thịnh Tắc Cương nhắc tới chuyện buôn lậu, “Chỉ biết một điều, tài sản cá nhân Thịnh Tắc Cương rất lớn, đủ để hắn hưởng dụng bất luận xa xỉ phẩm nào.”
Nghe thật thần bí, được rồi, xem như nhân tài đi. Đè xuống lòng hiếu kỳ, tạm dừng truy vấn.
Tiến lên phòng họp trên lầu, điện thoại luật sư Trịnh vang lên. Là Tiểu Phương gọi, trong điện thoại, Tiểu Phương căn dặn luật sư Trịnh tuyệt đối không buông tha giáo sư Giang đã đáp ứng làm diễn thuyết.
Giáo sư Giang bên cạnh nghe thấy cười nói: “Tôi hình như có thể hiểu được nguyên nhân các vị mời cậu ta làm chủ nhiệm giáo vụ, người ở tuổi cậu ta trên cơ bản còn đang trong tháp ngà, cậu ta có tâm như vậy, thật không thấy nhiều.”
Loay hoay kính viễn vọng và loa phóng thanh chuyên dụng của Tiểu Phương, luật sư Trịnh bĩu môi, “Tiểu Phương không nhỏ, cuối năm đã tròn ba mươi rồi.”
Dưới chân khựng một cái, giáo sư Giang vô cùng kinh ngạc nói: “Sắp ba mươi? Nói dối tuổi hả.” Nhớ năm đó, còn chưa tới ba mươi nhi lập, mỗi người ở đây đều đã sâu sắc trầm ổn đối diện con đường nhân sinh, nào có ầm ĩ như vậy? (khụ, ở đây cần nói rõ, ngoại trừ vợ Lưu Trấn Đông.)
Đối mặt nghi vấn, hiệu trưởng Trương cười, “Tiểu Phương có thể như vậy, có lẽ là liên quan tới xuất thân hoặc là tính cách.”
“Còn không bằng nói là bị Thịnh gia chìu, cậu ta mới lớn thành như vậy.” Luật sư Trịnh không đồng ý lắc đầu, bất quá quên đi, cái tên Tiểu Phương rất được nuông chìu, nhưng không được sủng mà kiêu.
Thật không. Mọi người cùng nhau ngắm ngắm Trần Tố, cái vị bên này, cũng là luôn được phủng được chìu, thế nào không thấy cậu ta có xu thế đó?
Dưới ánh nhìn chằm chằm lạnh lẽo của Vương Tuấn, mọi người cười ha hả, cái đề tài này cứ thế nhảy qua, còn dây dưa tiếp, không tránh khỏi sẽ liên lụy tới trên người bạn mình.
Đặt Tiểu Giai Giai gào khóc xong mệt rã rời lên ghế sa lon rộng lớn trong phòng họp, không cần nửa tiếng, nhóc con đã khôi phục sức sống.
Một bên, Tống Tiểu Uy bị mấy anh trai bỏ lại, ỉu xìu ghé vào bệ cửa sổ trông ra bên ngoài, bóng lưng nho nhỏ có chút cô đơn. Được mẹ xinh đẹp từ ái an ủi, tâm tư nhỏ cũng dần an ổn lại.
Đã sớm nhận được điện thoại thông báo, kế toán đã đến, có thể chính thức đối chiếu sổ sách.
Anh em tốt, tính toán rõ ràng, đây là tiêu chuẩn thứ nhất để gắn bó bình thường lâu dài trong thương nghiệp. Giang Minh Hoa và luật sư Trịnh lưu lại kiểm tra sổ sách, những người khác dưới sự hướng dẫn của hiệu trưởng Trương, cùng đi tham quan khu phòng học mới vừa mở rộng.
Khu phòng học mới xây dựng trên một tòa công xưởng bỏ hoang, ngoại trừ xây mới hai tòa nhà, ba nhà xưởng cũ vốn có cũng không đập đi xây lại, ngược lại được lợi dụng hữu hiệu. Sau khi gia cố nhà xưởng cũ, hợp lý tách ra các khu khác nhau, trát vôi mới, sửa lại làm phòng học, hợp chung với khu phòng học ban đầu. Thay đổi như vậy, không chỉ làm khu phòng học lớn hơn, còn tiết kiệm rất lớn chi phí, mở rộng khu thực tập càng hữu hiệu.
Nhìn khu phòng học mới đang vào giai đoạn quét vôi cuối cùng, nghe tiếng công nhân bận rộn và tiếng hiệu trưởng Trương gần gũi bắt chuyện, mọi người không khỏi thoả mãn. Hiển nhiên, hiệu trưởng Trương thường qua lại giữa công trình, thật có tâm.
Mười năm gần đây, hạng mục đào tạo có tiền nhất náo nhiệt nhất, chính là đào tạo máy tính. Đối lập, thợ tiện, thợ nguội v.v.., hạng mục đào tạo kỹ năng thuần công nhân lại từ từ xuống dốc.
Từ sau cải cách mở cửa, [….lược bỏ 7 khổ nói về đào tạo thợ công, trợ giúp học sinh khó khăn…]
“Lần này, bạn bè quyết định đem doanh nghiệp nội huấn* đặt vào trường học chúng tôi thao tác, chúng tôi phi thường coi trọng cơ hội này, đây đối với trường học mà nói, cũng làm cơ hội mở rộng sản nghiệp tương lai, chúng ta phải làm càng tốt hơn mới được. Đương nhiên, khó khăn cũng rất nhiều, hiện nay khó khăn lớn nhất chính là thiếu giáo viên, mờ giảng viên đã có kinh nghiệm dạy học lại có kinh nghiệm thực tiễn, trở thành một chuyện khó khăn, ban lãnh đạo đang tiến hành nghiên cứu thảo luận.”
(*chỉ việc doanh nghiệp triển khai hoạt động huấn luyện và bồi dưỡng có kế hoạch, có hệ thống để nâng cao tố chất, năng lực, hiệu quả làm việc của nhân viên)
Quả nhiên là người dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, có tấm lòng và tư tưởng làm việc như vậy, trường học muốn không thành công cũng không dễ. Tống Uy biết chọc ngoái người khác nhất ở một bên quan sát, bản chất người làm thương nghiệp và nhà giàu mới nổi khác nhau chính là chỗ này.
Dưới sự dẫn đường của hiệu trưởng Trương, thu lại tâm tình chơi đùa, mọi người đều xem kĩ khắp nơi. Khu thực tập đang tiến hành trải gạch nền, Trần Tố thấy đốc công đốc thúc công nhân, thật ngoài ý muốn, lại là Trần Khải.
Hiệu trưởng Trương và anh cả Trần Hạo của Trần Tố có quan hệ bạn học một năm, nhớ rõ lão tam Trần gia Trần Khải thỉnh thoảng chạm mặt, để cậu ta ôm đồm công việc không yêu cầu kĩ thuật quá cao là lót gạch men và trát vôi tường trong tường ngoài mấy khu phòng học mới này.
Lần đầu tiên nhận công trình lớn như vậy, Trần Khải cực kỳ quý trọng cơ hội này, từ khi khởi công đã dọn vào công trường ở, ngày đêm tọa trấn, hiện tại chính là giai đoạn kết thúc.
Thấy hiệu trưởng Trương mỗi ngày đều tới xem xem, mang theo một đám khách trong đó có anh hai và anh Vương, Trần Khải kinh ngạc, nhưng là rất nhanh liền hiểu ra.
Để hai anh em Trần gia nói chuyện riêng, sau khi chào hỏi sơ sơ, những người khác đi thăm nơi khác.
Làm ăn là làm ăn, dựa vào nhân duyên tốt, người quen của hiệu trưởng Trương giúp đỡ thiết kế kiến trúc khu phòng học miễn phí, bên nhận thầu cũng khách khí, gạch men v.v.. đều từ cảng phía nam trực tiếp nhận hàng, được ưu đãi chiết khấu rất lớn. Tài chính sử dụng, so với dự tính còn ít hơn vài phần.
Một đường đi xem, sau khi xem xét kĩ kiến trúc thực dụng hóa, vận tải nguyên liệu, mức độ an toàn, khiến Lưu Trấn Đông, vốn làm về bất động sản rất quen thuộc các phân đoạn kiến trúc, rất hài lòng, trên cơ bản không có gì có thể soi mói, chiếu theo tiến độ này, cuối tháng tổ chức nghi thức hoàn công không có vấn đề gì.
Vừa đi vừa xem. Chờ khi Trần Tố đuổi kịp, Vương Tuấn hỏi: “Nói gì với Trần Khải?”
“Em dặn nó quý trọng cơ hội, thành thật làm việc, đừng phụ lòng hợp tác của hiệu trưởng Trương. Cũng dặn nó nhất định phải tôn trọng hiệu trưởng Trương, ngày nghỉ mang cháu trai cháu gái tới, tận khả năng tham gia hoạt động hiệu trưởng Trương tổ chức cho bọn nhỏ, như vậy có thể giúp cho quá trình trưởng thành của cháu trai cháu gái.” Nhìn Vương Tuấn, Trần Tố cười nhẹ: “Em cũng học ứng xử quan hệ xã hội, khiến anh giật mình rồi?”
“Kết hợp quan hệ xã giao trong công việc, là năng lực nên có của người sống trong quần thể xã hội.” Vương Tuấn nói, “Nghĩ không sai, anh rất tán thành.”
(Là sao?? =”=)
Kỳ thật Vương Tuấn có rất nhiều cơ hội để giúp anh em Trần gia, đều bị Trần Tố cản lại. Không phải Trần Tố không muốn trong nhà tốt hơn, mà là anh cả chị dâu đều đi làm có lương sống rất tốt. Trần Khiết tài trí có hạn, không đủ làm hành chính. Về phần Trần Khải, ở huyện mở hai cửa hàng dụng cụ nội thất, thu nhập rất tốt, mà cậu ta đã dưỡng thành từ nhỏ, đối với việc kiếm tiền có tư duy liều lĩnh một đêm phất lên, nhưng đến nay cũng không chân chính chìm xuống. Vì thế, Trần Tố mới nhiều lần cản Vương Tuấn.
Tiền tài quá nhiều, đối với một người chưa chuẩn bị tốt mà nói, không phải là chuyện tốt.
Cảm thán, Trần Tố cảm ơn sự giúp đỡ của hiệu trưởng Trương. Sau khi anh em đều có gia đình, ngoại trừ tình thân sâu sắc không ly không rời đối với ba mẹ, tình thân giữa các anh em, thêm vào thân thích họ hàng, lặng lẽ nhạt đi. Rời nhà đã lâu, đối với đời kế tiếp của anh chị em, cũng không có nghĩa vụ. Hôm nay, khi thấy nhiều đứa nhỏ tích cực hướng tới như vậy, trong sự hộ tống của người lớn khỏe mạnh lớn lên, Trần Tố cũng sinh ra chờ mong với thế hệ con cháu, có thể trong hoàn cảnh và phạm vi này tiến thêm một bước, cậu trịnh trọng căn dặn Trần Khải, mong muốn Trần Khải có thể nắm chặt.