Thần Giữ Của Phấn Đấu Sử

Chuyện đầu tiên làm sau khi quay về là, mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm.

Bàn là bàn sáu người, cha mẹ Dương Giản ngồi một bên, Dương Giản ngồi ở bên cạnh, đối diện là Ngô Tô Hoa cùng Lâm Gia Nam. Tuy rằng đây là lần đầu tiên Lâm Gia Nam gặp mọi người, nhưng bởi vì giàu kinh nghiệm lại hiểu đời, đối nhân xử thế cực tốt, một bàn đầy người cười nói vui vẻ, bầu không khí cũng thoải mái. Chỉ là Dương Giản cùng Ngô Tô Hoa thỉnh thoảng liếc nhau, đều không biết phải nói cái gì mới được.

Đến khi tính tiền thì, tuy cha Dương Giản cố ý đứng dậy, nhưng không chịu nổi một trận khuyên nhủ từ cái lưỡi dẻo như lò xo của Lâm Gia Nam, đành để cho anh ta cầm hóa đơn đi, lúc này Dương Giản mới dám len lén hỏi Ngô Tô Hoa:

“Chân của cậu có đỡ hơn chút nào không?”

Ngô Tô Hoa gật đầu, nhỏ giọng nói:

“Lần này anh họ tôi không biết bị thần kinh gì nữa.”

Tuy rằng loại tính cách này không có cách nào sửa được, nhưng cậu luôn có cảm giác bị Lâm Gia Nam cố hết sức sửa chữa.

“Đêm nay……”

Dương Giản ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lâm Gia Nam ở bên kia, hạ giọng nói:

“Cậu cũng không cần theo chúng tôi về nhà đúng không?”

“Hử?”

Ngô Tô Hoa không hiểu lắm.

“Anh họ cậu chắc chắn là rất lo lắng nếu tôi với cậu ở chung một phòng.”

“Vậy phải làm sao bây giờ?”

“Cậu bị ngốc à.”

Dương Giản gõ lên đầu cậu ta một cái.

Lúc này Lâm Gia Nam giống như cảm giác được đột nhiên xoay người lại, Dương Giản vội vàng rụt về, động tác vừa rồi, không biết anh ta có nhìn thấy không.

Nhưng tác phong của Lâm Gia Nam từ trước đến nay vẫn rất nhanh nhẹn, nói với cha mẹ của Dương Giản:

“Mấy ngày nay Ngô Tô Hoa đã làm phiền cô chú rồi, hôm nay cháu sẽ dẫn em ấy đến khách sạn ở, không làm phiền cô chú nữa.”

Chuyện hợp tình hợp lý như thế, không có lý do gì mà không gật đầu.

Không biết vì sao, Ngô Tô Hoa mơ hồ có chút chán ghét quyết định như vậy, giống như một đứa trẻ đang chơi rất vui, đột nhiên bị mẹ gọi về nhà.

“Quá chuyên chế rồi.”

Ngô Tô Hoa thì thầm oán giận.

Lâm Gia Nam không nghe rõ, hỏi:

“Cái gì?”


“Thật quá đáng.”

Ngô Tô Hoa đột nhiên tăng âm lượng hô lên, sau đó nhấc chân, khập khiễng đi về phía cửa hàng rượu ở đằng trước, không thèm quay đầu lại.

“Ngô Tô Hoa.”

Dương Giản ở phía sau gọi cậu.

Lâm Gia Nam nghiêm mặt nói:

“Không cần để ý đến nó.”

Thế nhưng lúc này sao có thể mặc kệ được? Dương Giản nói với cha mẹ:

“Mọi người đi về trước đi, Ngô Tô Hoa trốn nhà đi mới quậy đến kỳ cục như thế, cậu ấy cũng không chạy xa đâu. Chờ con đuổi theo cậu ấy, đưa cậu ấy về khách sạn cùng anh họ là được rồi, không cần quá lo lắng.”

Chuyện đến nước này, cũng đành phải như vậy.

Không phải là Lâm Gia Nam muốn để cho Dương Giản đuổi theo, nhưng lúc này nếu như anh tự mình đuổi theo, cậu em họ được nuông chiều từ nhỏ đến lớn kia không biết sẽ làm ra loại chuyện gì nữa. Anh vội vã đem số phòng khách sạn viết cho Dương Giản, Dương Giản không nói gì cả, cầm lấy cho vào trong túi, lập tức xoay người đuổi theo ra ngoài.

Bóng dáng của Ngô Tô Hoa vừa vặn hiện lên ở góc đường, đợi đến khi Dương Giản chạy sang bên đó, thì nhìn thấy cậu ta đang ngồi xổm ở bên đường, ôm chân, đầu cúi xuống chôn vào giữa hai đầu gối.

“Này.”

Dương Giản đi đến vỗ vai cậu ta.

“Không chết đâu.”

Ngô Tô Hoa buồn bực nói.

“Cậu đây là đang làm cái gì kỳ lạ vậy, anh họ cậu đưa cậu đến khách sạn ở, liền không vui như thế sao? Cậu là sợ anh ta làm gì không phải với cậu, hay là muốn ở cùng với tôi chứ?”

“Cậu…”

Ngô Tô Hoa đột nhiên ngẩng đầu, mở to mắt nhìn Dương Giản.

“Cậu rốt cuộc là muốn thế nào đây, thiếu gia?”

Dương Giản lúc này cũng có chút bất đắc dĩ.

“Cậu không cần thanh minh với tôi, tôi không nên đưa cậu về nhà, nhưng tôi mang cậu về nhà rồi, cũng mang tới cả ông anh họ siêu phiền toái kia của cậu nữa, tôi không giận cậu thì thôi, cậu lại tức giận cái gì? Nếu như thật sự truy xét, nếu cậu không dùng điện thoại di động, cũng sẽ không để lộ dấu vết, hiện tại anh ta tìm được cậu rồi muốn áp tải cậu đi, đều là lỗi của cậu, chuyện này đừng có tính lên đầu tôi.”

“Đúng vậy đúng vậy, đều là lỗi của tôi.”

Ngô Tô Hoa bị hắn nói xong giọng nói có chút nghẹn ngào, nhưng vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ lớn tiếng nói:

“Tôi xin lỗi vì đã khiến cậu phải rước lấy phiền phức, lúc đó trong sơn động cậu không cần cứu tôi, để tôi tự sinh tự diệt đi.”

Dương Giản sửng sốt, hắn biết cậu ta tức giận mới nói như thế, lại nhớ sự việc lúc ban ngày, không khỏi có chút hoảng hốt. Hắn thở dài, nói:


“Trong loại tình huống như thế, sao tôi có thể mặc kệ cậu chứ.”

Mùa đông gió thổi ở ngã tư đường lạnh thấu xương, dù có rụt cổ lại quấn thành một đoàn cũng vẫn cảm thấy lạnh. Đèn đường tù mù, không mang đến chút nhiệt độ nào, nhưng ngọn đèn lại chiếu sáng hai bóng người mờ ảo.

Dương Giản đứng nguyên tại chỗ, hai tay đút vào trong túi áo, khăn quàng cổ hất về đằng sau, cúi đầu nhìn Ngô Tô Hoa.

Ngô Tô Hoa ngồi xổm trên mặt đất, chân có chút cứng cũng có chút đau, nhưng cậu không rảnh để tâm đến. Giờ phút này khi cậu ngẩng đầu nhìn về phía Dương Giản thì, trong mắt có một tia sáng khác thường.

Trong lòng Dương Giản đập mạnh, hắn biết điều này có hàm ý gì, cũng biết việc này đối với họ mà nói là quá nặng nề, nhưng đã quên tự hỏi tâm tình của chính mình lúc này.

“Dương Giản, vừa lúc tôi bị người khác ghét bỏ, cậu cũng không có hy vọng gì với anh họ tôi, chúng ta dứt khoát kết thành một đôi đi?”

Ngô Tô Hoa thoải mái nói ra. Có lẽ là vì trời rất lạnh, giọng nói có hơi run.

“Việc này là không thể.”

Dương Giản kiên quyết gạt đi suy nghĩ này của cậu.

“Vì sao lại không thể?”

Dương Giản miễn cưỡng cười cười.

“Cậu không thích tôi, tôi cũng không thích cậu mà.”

“Cần phải thích nhau mới được sao?”

“Ừ.”

“Cậu vẫn còn ngây thơ như thế?”

“Đây không phải là ngây thơ, đây là có trách nhiệm với chính bản thân mình. Nên biết rằng tình cảm của cậu không có rẻ tiền như vậy, có thể tùy tiện tìm người nào đó để phung phí.”

Dương Giản bày ra tư thế người lớn mà dạy bảo cậu.

Ngô Tô Hoa đột nhiên đứng lên, không nói một lời nào, đưa chân đi về phía Dương Giản.

Từng bước một, Dương Giản ngừng thở.

Ngô Tô Hoa cười rộ lên với hắn.

“Nếu như tôi thích cậu thì sao?”

“Cái gì?”

Dương Giản không dám tin.

“Tôi nói, nếu như tôi thích cậu thì sao?”


Ngô Tô Hoa đi đến trước mặt hắn thì cách ra một khoảng cách nhỏ, nhìn thẳng vào mắt của hắn.

“Nếu như tôi thích cậu, cậu có dám thích tôi hay không?”

Cậu hỏi là ‘có dám’, mà không phải là ‘sẽ’, thật giống như đã chắc chắn rằng Dương Giản sẽ thích cậu.

Dương Giản không hiểu sao lại tức giận.

“Cậu đừng quá tự cho mình là đúng, giống hệt như anh họ cậu đó.”

Ngô Tô Hoa lại cười đến mức có chút đau buồn.

“Cậu vẫn luôn nhắc tới anh ta.”

Dương Giản trầm mặc một lát, nhìn vào mắt cậu, chậm rãi nói:

“Tôi thừa nhận, tôi đã từng thích anh ta, là bởi vì anh ta vừa cưng chiều vừa đối tốt với cậu như thế, thực ra tôi, cũng chỉ là muốn có một người thân giống vậy thôi.”

Hắn nói ra có chút khó khăn, giọng điệu cũng rất nghiêm túc, giống như là đã hạ quyết tâm gì đó. Ngô Tô Hoa lẳng lặng đứng nhìn hắn, chờ hắn nói xong.

“Tôi biết vốn chuyện này sẽ không có gì tốt cả, hiện tại càng không xong, anh ta đã coi tôi như một chướng ngại cản trở cậu về với con đường chính đạo, hận tôi không thể biến mất vĩnh viễn khỏi cuộc sống của các cậu mới tốt, còn bận tâm mà ở lại xem tôi có đúng như vậy hay không là một chuyện rất vô nghĩa, cậu cũng đừng kéo tôi xuống nước nữa.”

“Thế nhưng…”

Ngô Tô Hoa muốn nói lại thôi.

“Không có thế nhưng gì cả, tôi đã không thích anh ta rồi, cũng sẽ không thích cậu, các cậu đi nhanh đi.”

Dương Giản không nhịn được nói ra, thần kinh của hắn cũng bị căng thẳng đến cực hạn rồi, không muốn phải chịu thêm kích thích gì nữa.

“Dương Giản, cậu quay đầu lại nhìn xem.”

Ngô Tô Hoa mệt mỏi nói.

Dương Giản hoảng sợ, quay đầu, Lâm Gia Nam đã đứng đó từ lúc nào, sắc mặt âm u.

“Tìm được người rồi, hai người thích thế nào thì thế, sau này đừng đến làm phiền tôi nữa.”

Dương Giản vỗ vai cậu rồi rời đi, không liếc mắt nhìn bọn họ nữa.

Lâm Gia Nam đột nhiên nắm lấy tay hắn.

“Chờ một chút.”

Dương Giản chán ghét giật tay ra, quay đầu lại mắt lạnh nhìn anh.

“Gì chứ?”

“Cậu là….thích tôi?”

“Đúng vậy, thì làm sao?”

Dương Giản giận dữ mỉm cười, đi qua kề sát lại nắm áo anh, lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt anh.

“Cảm thấy buồn nôn?”

“Cậu…”


Dương Giản lập tức buông tay ra.

“Vậy cách xa tôi ra một chút, mang theo em họ bảo bối của anh, đừng đến quấy rầy cuộc sống của tôi nữa.”

Hắn cảm thấy mình thực sự không cần phải……nhịn nhục nơm nơp lo sợ ở trước mặt người này nữa, thích thì sao? Người nào khi còn trẻ không biết gì lại chưa từng thích một người nào chứ? Tuy rằng hắn đã sống lại một lần, chí ít cũng sẽ không như ngày đó đi thẳng vào chỗ tối.

Lâm Gia Nam sắc mặt không thay đổi nói:

“Nếu như cậu sớm nói cho tôi biết, tôi sẽ đối xử với cậu dịu dàng hơn bây giờ một chút.”

Dương Giản lắc đầu.

“Mặc kệ anh có tin hay không, tôi không còn thích anh nữa rồi.”

“Hử?”

Lâm Gia Nam cao giọng.

“Lý do cậu thích tôi, vừa rồi tôi đã nghe thấy. Vừa mới nói thích, sao đã không thích nữa rồi?”

“Anh quá tự cho mình là đúng đấy.”

Dương Giản cười nhạt.

“Lúc trước thấy anh rất quan tâm chăm sóc người khác một cách cẩn thận, thể hiện được ý thức trách nhiệm, thì ra cũng chỉ vì muốn thỏa mãn thói hư vinh cùng ham muốn khống chế không ngừng của mình mà thôi. Anh không thể thực sự hiểu được được em họ của anh, thậm chí cũng không chấp nhận được việc cậu ta rời khỏi quỹ đạo mà anh đã lập nên, anh muốn sửa cho cậu ta, cải tạo cậu ta, thế nhưng anh đã bao giờ nghĩ đến cảm giác của cậu ta hay chưa? Nói ra thì anh cũng chỉ là một tên khốn kiếp tự cao tự đại tự cho là đúng thôi, có chỗ nào đáng giá để tôi thích chứ?”

Cho dù tính cả đời trước, Dương Giản cũng rất ít khi có những lời gay gắt như thế này, quyết liệt nhưng cũng không có chỗ nào sai, khiến người luôn mạnh mẽ như Lâm Gia Nam cũng bị chỉ trích đến nói không nên lời.

“Dương Giản…”

Ngô Tô Hoa ở đằng sau gọi hắn.

“Hai người đi nhanh đi.”

Dương Giản đứng từ xa liếc mắt nhìn cậu ta một cái, giọng điệu còn có chút cứng ngắc, thái độ lại ôn hòa hơn một chút.

“Sau này trốn nhà bỏ đi, đừng có tới tìm tôi, tự mình lo thân mình cho thật tốt đi.”

Ngô Tô Hoa còn muốn nói gì đó, lại bị Lâm Gia Nam kéo lại chặn lời.

“Anh làm gì vậy, anh họ?”

Chân cậu cảm thấy rất đau.

“Về nhà.”

“Không phải là nói sẽ ở lại đây hai ngày sao?”

Ngô Tô Hoa vừa mới nói được nửa câu, lại ở dưới tầm nhìn chăm chú của Lâm Gia Nam mà ngậm miệng lại. Cậu vừa bị kéo đi, vừa xoay người vẫy tay với Dương Giản.

“Gặp lại ở trường học nhé.”

“Cái đồ ngu ngốc không biết suy nghĩ gì này.”

Dương Giản nhìn theo, nhưng lại thầm nở nụ cười.

Gặp lại ở trường học. Hắn nói với cậu ta ở trong lòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui