Học viện Đông Hoàng là một trong bảy đại học viện lớn nhất Đế Quốc Minh Hạ, một quốc gia cường đại sẽ có bảy đế đô trung tâm.
Tinh cầu hắn đang ở gọi là tinh cầu Thất Vô Lượng, trên đây có tất cả bảy quốc gia cường đại và phát triển nhất, tiếp theo sau đó là những quốc gia tầm trung và sơ cấp nằm rải rác khắp các tinh cầu nhỏ.
Triệu Thần lướt trang wed mạng, tìm hiểu lịch sử ở nơi này, thực sự thế giới này rộng lớn hơn thế giới của hắn nhiều lắm, nơi này ngoài dị năng ra còn phát triển một thứ gọi là khoa học kỹ thuật, hắn vừa cấy một thiết bị lên cổ tay, được dân bản địa nơi đây gọi là tinh võng, thứ này dùng tinh thần để điều khiển, màn hình ảo hiện lên chỉ có chủ nhân của thiết bị mới thấy được.
Ở thế giới này, mỗi cá nhân sẽ thức tỉnh dị năng khác nhau, lịch sử nghiên cứu của các nhà khoa học cho thấy, mỗi đứa trẻ có năng lượng dị năng giao động, sẽ thức tỉnh dị năng vào độ tuổi từ chín đến mười lăm, nếu qua độ tuổi mười lăm mà chưa thức tỉnh, khả năng thức tỉnh dị năng là rất thấp, đa số mọi người đi qua độ tuổi đó mà chưa thức tỉnh đều trở thành người bình thường, không có khả năng thức tỉnh dị năng nữa.
Chủ nhân của thân thể này là thiếu gia dòng chính Triệu gia.
Thủa thơ ấu “hắn” được kiểm tra năng lượng dị năng, đáng tiếc khi ấy “hắn” đã bị hạ độc, năng lượng hỗn loạn khiến máy kiểm tra không thể xác định được “hắn” có dị năng hay không, đến tuổi thức tỉnh, mặc dù vài năm đầu dù “hắn” không thức tỉnh được, tuy có đôi lời dị nghị bàn tán, nhưng không có kẻ nào dám công khai đến cười nhạo “hắn”.
Vào năm cuối cùng “hắn” không thể thức tỉnh được dị năng, bánh xe vận mệnh mới chính thức lăn bánh, bi kịch của “hắn” cũng bắt đầu.
Nguyên chủ năm nay mười sáu tuổi, cơ hội thức tỉnh dị năng đã vô vọng, ngày mẫu thân qua đời, “hắn” cũng bị đuổi khỏi Triệu gia.
Nghĩ tới mẫu thân, Triệu Thần tìm kiếm trong ký ức của nguyên chủ, phụ thân “hắn” là đại thiếu gia dòng chính Triệu gia.
Mẫu thân của nguyên chủ là người ôn nhu, được phụ thân “hắn” đem về từ một lần đi du ngoạn, nghe bảo nàng đến từ dị quốc, không gia không thế, là trẻ mồ côi không nơi nương tựa, hư hư thực thực gả cho phụ thân hắn.
Mẫu thân của nguyên chủ là người có dị năng tinh thần lực hiếm thấy, sự xuất hiện đột ngột của nàng cũng có phần kỳ lạ.
Một cô gái không có gia thế, tuy nói là trẻ mồ côi, nhưng thân phận lưu trữ trên quốc gia cũng không có, nửa miếng ngọc nàng để lại cùng với nửa miếng ngọc của hắn, lại có thể ghép thành một miếng ngọc bội hoàn chỉnh, có lẽ thân thế của nàng không đơn giản như vẻ bề ngoài.
"Ting! Chào mừng quý khách đã đến trạm dừng chân đế đô số 8.”
Triệu Thần bước ra khỏi tàu điện, hắn theo dòng người đông đúc đến quảng trường trung tâm.
Càng đi, càng tìm hiểu, hắn càng kinh ngạc trước sự hiện đại và phồn hoa của thế giới này.
Theo bản đồ điện tử đi thêm một lúc, rốt cuộc hắn cũng tới một trong bảy đại học viện lớn nhất đế đô, học viện Đông Hoàng!
"Triệu ca!" Triệu Thần quay đầu nhìn lại, thấy Hàn Dung Á đang chạy về phía mình.
Nàng nói nàng trộm nhìn hồ sơ báo danh của gia gia, thấy được thông tin báo danh của hắn nên cố tình đợi ở đây để đón tiếp hắn.
“ Ta đã nói với gia gia, hiện tại huynh chỉ cần khảo hạch cơ bản là có thể nhập học “.
Triệu Thần gật đầu, đi theo Hàn Dung Á vào bên trong.
Hai người song song đi đến khu khảo hạch, bên trong có khoảng mười người, lão sư đang sắp xếp tiến hành gọi tên từng người lên đài kiểm tra.
Hàn Dung Á nhỏ giọng giải thích, khảo hạch gồm có ba vòng, đầu tiên là dị năng, thứ hai là tinh thần, thứ ba là thiên phú.
Triệu Thần đưa mắt nhìn xung quanh, hắn ẩn ẩn cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn hắn đều có phần kỳ lạ?
“Lạc Hà! Dị năng hệ thực vật cấp một, tinh thần sơ cấp, thiên phú sơ cấp! Kế tiếp!”
"Chung Lâm! Dị năng hệ hoả cấp một, tinh thần trung cấp, thiên phú sơ cấp! Kế tiếp!"
"Quý Kha! Dị năng hệ băng cấp hai, tinh thần cao cấp, thiên phú cao cấp! Kế tiếp!"
Triệu Thần quan sát thiết bị kiểm tra tư chất, im lặng đợi lão sư gọi tên, trong lòng nhảy nhót suy nghĩ.
Hắn đăng ký vào học viện Đông Hoàng, trong chốc lát sẽ nhập học, những người có tâm tư bên kia có lẽ rất nhanh sẽ nhận được tin tức, có điều....
"Triệu Thần!"
Nghe lão sư gọi đến tên mình, Triệu Thần bước lên, trước mặt hắn đặt một quả cầu, là dụng cụ để kiểm tra dị năng, công năng của nó giống như trắc nghiệm thạch ở thế giới của hắn vậy.
Triệu Thần làm theo hướng dẫn của lão sư, đặt tay lên trên quả cầu, khống chế dị năng thoát ra, quả cầu hiện lên màu tím đậm xen lẫn tia sáng sáng bừng lên.
Lão sư lộ ra vẻ mặt hài lòng, dị năng hệ lôi, là dị năng ít người thức tỉnh nhất.
Hắn đặt tay lên thiết bị bên cạnh, từng vạch hiển thị tăng lên một cách nhanh chóng, đến khi gần lên tới đỉnh điểm mới dừng lại.
Toàn trường bỗng chốc im lặng, mọi người dùng vẻ mặt khiếp sợ nhìn hắn.
Triệu Thần ngừng lại một chút, tiếp tục đặt tay lên thiết bị còn lại, trong sự chết lặng của mọi người, hiển thị gần chạm đến đỉnh điểm.
"Dị năng hệ lôi cấp 3, tinh thần thượng cấp, thiên phú thượng cấp!" Lão sư cất cao giọng nói, thần sắc có chút kích động.
Triệu Thần cười hiền lành gật đầu với lão sư, trong lòng thầm nghĩ, không biết Triệu gia và vị hôn thê cũ của hắn khi nhận được tin tức này sẽ có vẻ mặt như thế nào?
"Triệu ca giỏi quá!" Lui xuống đài, Hàn Dung Á mặt đầy kích động, Triệu Thần cười cười trao đổi với nàng một số thông tin rồi mới cùng nàng tách ra.
Triệu Thần ra khỏi học viện, đi vòng quanh trung tâm thương mại, hắn cần bổ sung thêm một số đồ dùng cá nhân, sau đó ra ngoài đi thăm quan khung cảnh đế đô, đến một khu chợ sầm uất.
Khu chợ này khác biệt hoàn toàn với sự phồn hoa tráng lệ của trung tâm đế đô, mùi hương nơi đây hỗn tạp, nhìn vào từng tiếng hò reo rao hàng, đa số là những sạp hàng xập xệ, những người trải thảm trên đất bày biện đủ loại mặt hàng, nơi này người ra người vào tấp nập.
Trong chợ có tất cả các loại hàng hoá, quần áo, đồ ăn, trang sức, tài liệu chế tạo hỗn tạp trộn lẫn, thật giả lẫn lộn.
Triệu Thần lượn lờ xung quanh, lúc hắn đi ngang một quầy hàng, chủ hàng liếc nhìn người tới liền chào mời hắn xem hàng.
Triệu Thần nhìn những vật được bày biện trên thảm hàng, nào là đổ thạch, một số loại dược liệu, vòng tay, nhẫn linh tinh, liếc thấy một quả trứng bằng đồng, tuy hắn không cảm thấy nó có gì đặc biệt, nhưng hắn cảm nhận được giao động ở nhẫn không gian, không biết vì sao quả trứng kia của hắn có vẻ nôn nóng muốn vật này như vậy.
"Cái này giá chỉ năm mươi tinh tệ, bằng đồng nguyên khối, có thể làm thành trang sức linh tinh.” Thấy Triệu Thần cầm khối đồng lên xem, chủ sạp hàng nhiệt tình giới thiệu.
Triệu Thần lắc đầu: "Hai mươi.”
Năm mươi tinh tệ cho một khối đồng, thực sự coi hắn là gà mà chém sao?
Triệu Thần thừa kế ký ức của cơ thể này, hắn cũng không phải người không có đầu óc, trước khi ra ngoài hắn đã đặc biệt tra xét giá cả thị trường, sẽ không dễ dàng để mình bị lừa.
"Ây...Xem như mở hàng, ba mươi tinh tệ.”
"Hai mươi.” Triệu Thần bỏ vật trong tay xuống, làm như có ý định rời đi.
Chủ sạp cuối cùng vẫn giữ hắn lại, bán cho hắn khối đồng với giá hai mươi tinh tệ.
Lòng thầm nghĩ đụng phải kẻ ghê gớm rồi, bán đi cho xong, một khối đồng mà thôi, lời ít lời nhiều, lùi lại một bước, ông ta vẫn có lời!
Triệu Thần đi thêm một lúc cũng không có thu hoạch gì mới, hắn đổi hướng chuẩn bị về ký túc xá của học viện.
Lúc đi ngang một con hẻm tối, xung quanh bắt đầu tràn ra khí lạnh, ánh mắt hắn khẽ động, con đường này vốn không phải đường về phía học viện, thoáng chốc sương mù bao phủ toàn bộ khung cảnh xung quanh.
Triệu Thần giả vờ như không phát hiện ra, cứ thế đi về phía trước, hắn cảm giác bản thân vừa đi xuyên qua một tấm màn chắn.
Khung cảnh trước mắt dần dần hiện ra, nơi đây giống như một căn nhà hoang nhưng chưa được hoàn thiện, cỏ cây khô héo, cách đó không xa có một vài bóng người đang đi về phía hắn, bước đi siêu vẹo, quần áo rách tơi tả, tứ chi không chỗ nào lành lặn, nửa đầu bị ai đó đập nát, nửa đầu còn lại lộ ra phần óc đầy dòi bọ lúc nhúc.
A!? Hắn chờ lâu như vậy, chào đón hắn là thứ ghê tởm gì thế này?
Ầm! Một trùm sét bổ thẳng về mấy cái xác đang di chuyển kia.
Triệu Thần dùng tinh thần lực quét toàn bộ khu vực xung quanh, chẳng mấy chốc đã tìm ra được kẻ đầu sỏ đang núp trong bóng tối.
Hắn trực tiếp tóm lấy nó lôi ra trước mặt, đây là một con Quái Ảnh.
Triệu Thần lạnh lùng nhìn Quái Ảnh đang run lẩy bẩy trước mắt, lông mày nhăn lại không biết đang suy nghĩ gì, ngay lúc này dị biến xảy ra, Quái Ảnh đột nhiên mất khống chế linh lực, cơ thể nó căng phồng ra như quả bóng.
Triệu Thần khẽ giật mình, hắn nhanh chóng điều động linh khí phòng hộ, bật người ra xa.
"Bùm!" Cùng lúc đó Quái Ảnh hoàn toàn nổ tung, ảo ảnh xung quanh đồng thời biến mất, hắn vẫn đứng ngay tại vị trí lúc nãy, trong đầu suy đoán nhiều loại khả năng, chuyện này có điểm kỳ quặc.
Nếu bên đó hành động cũng không thể phái ra một con Quái Ảnh nhẹ nhàng như thế đi? Chẳng nhẽ vẫn coi hắn yếu đuối vô dụng như trước?
Triệu Thần tiếp tục về ký túc xá, ánh mắt như có như không liếc nhìn toà nhà cao tầng đối diện, vừa lúc nơi đó có hai hắc ảnh biến mất.
Ký túc xá nam nằm ở phía bắc học viện Đông Hoàng, hắn ở phòng số 213, một phòng ký túc có bốn người, hiện tại người mới chưa đến, nên tạm thời chỉ có mình hắn ở phòng này.
Triệu Thần bỏ đồ đạc lên giường, sắp xếp cẩn thận xong xuôi, hắn cầm khối đồng mua được ở chợ đêm ra, lật qua lật lại xem xét, không cảm thấy nó có gì đặc biệt, hắn đem quả trứng đặt trên nệm, sau đó đem khối đồng để bên cạnh, lại cũng không thấy quả trứng có phản ứng gì.
Gia hoả này, không phải ban nãy ngươi còn tỏ vẻ thèm khát nó sao? Bây giờ nằm yên không phản ứng là có ý gì!
Triệu Thần thử truyền một ít linh lực vào khối đồng, dần dần một luồng sáng từ khối đồng truyền ra, bao phủ lấy quả trứng.
Lúc này quả trứng mới có phản ứng, nó tham lam vừa hấp thu luồng sáng, vừa hấp thu linh lực của hắn, may mắn có khối đồng làm vật dẫn trung gian, nên hắn không bị tiêu hao linh lực nhanh như lần trước.
Một giờ trôi qua, Triệu Thần cảm thấy linh khí trong cơ thể sắp cạn kiệt thì quả trứng khẽ động đậy, vỏ trứng hiện lên từng vết nứt, linh khí nồng đậm hóa thành sương mù màu trắng theo đó bay ra, vết nứt như mạng nhện dần dần lan rộng.
"Rắc" Đầu tiên là cái đầu nhỏ mang theo linh khí trắng xóa lộ ra, nó chớp đôi mắt to tròn, nhìn hắn rồi vui sướng trườn bò ra ngoài.
Triệu Thần lúc này mới nhìn rõ, đây là một con xà, trên đầu có ấn ký hoa văn uốn lượn, thân hình mang màu sắc thất thải lưu ly, nhìn dáng vẻ có chút…ngốc?
Ừm…cái này có điểm quen mắt nhỉ?
Triệu Thần lên tinh võng tra những sinh vật đến từ lỗ hổng không gian, vẫn không tìm được loài sinh vật nào giống con xà này.
Hắn trầm ngâm suy tư, linh quang chợt loé.
Hắn nhớ ra rồi!
Ở thế giới trước, hắn từng đọc ở trong một bí tịch, có miêu tả về thôn thiên mãng xà, con non này giống với ấu thú của thôn thiên mãng xà trong bí tịch!
Trong lúc hắn đang thất thần, ấu thú mới phá vỏ ra đang bẽn lẽn bò đến tay hắn, cái đuôi nhỏ quấn lấy ngón tay hắn biểu thị cho sự lấy lòng.
Triệu Thần nhếch miệng, gợi lên chút hứng thú trêu chọc con vật nhỏ, nói không chừng lần này hắn nhặt được bảo bối rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...