Đến khi Triệu Thần tỉnh lại, đập vào mắt hắn là trần nhà trắng xoá của bệnh viện.
Triệu Thần thở dài, lần này hắn chơi lớn, xem tuồng vui xem tới nỗi muốn dâng lên nửa cái mạng, dù thời gian hôn mê đôi lúc hắn vẫn có ý thức, nhưng mi mắt hắn nặng trịch như đeo ngàn cân trì, cơ thể cạn kiệt sức lực, vô pháp tỉnh lại.
Hắn ngồi dậy kiểm tra cơ thể, vết thương trên người đã được chữa trị, nhờ các dị năng giả hệ trị liệu nên thương thế đã bình phục bảy tám phần gì đó, hắn nhắm mắt muốn kiểm tra đến đan điền thì cửa phòng mở ra, đúng lúc hộ sĩ bước vào, kiểm tra sơ bộ tất cả đều ổn, thấy không có gì bất thường liền liên lạc với người nhà của hắn.
Triệu Thần: “…”???
Người nhà?
Triệu Thần ánh mắt hoang mang, hắn khi nào có người nhà? Đến khi hắn nhìn thấy người đi vào là Phùng Hạc, Triệu Thần vẻ mặt không còn lời gì để nói, nếu là bình thường hắn cũng không có nghĩ gì nhiều.
Chỉ là biểu hiện của Phùng Hạc đêm hôm đó quá mức đặc sắc, đến nỗi hắn không thể không hoài nghi người này có sở thích gì kỳ quái hay không? Hắn như có điều suy nghĩ quan sát Phùng Hạc từ trên xuống dưới.
Ân, vẻ ngoài sáng sủa đẹp đẽ, căn cơ tốt, tâm tính không tệ, đáng tiếc hắn lại…..Nam nhân.
Phùng Hạc vẫn không hay biết mình bị Triệu Thần đánh giá có yêu thích không thể nói, hắn đầy mặt ngây ngô mừng rỡ nhìn Triệu Thần, không hề biết trong lòng hắn đang nghĩ gì.
Thương thế đã hồi phục phần nào, Triệu Thần tỏ ý muốn xuất viện, nơi đây quá ngột ngạt, hắn không muốn ở lại nơi này.
U Minh Điện
Trong ngoài điện lúc này bầu không khí yên lặng bao trùm, không ai dám mở miệng nói một tiếng nào, ai nấy đều vô thức thả nhẹ hơi thở nhìn điện chủ Đế Chân, hắn sắc mặt bình thản, nhắm mắt dưỡng thần không có động thái gì, cũng không ai suy đoán được tâm tư của hắn.
Thái độ bình thản như thế làm cho thần tử ở dưới càng thêm run sợ.
Đáng chết quỷ lão Tô Chính, rãnh rỗi đi làm ba cái tà đạo không tính, chuyện bại lộ còn không biết đường chùi mông, thất bại thảm hại làm mặt mũi của Điện U Minh mất hết.
Ban đầu điện chủ mắt nhắm mắt mở làm như không thấy, muốn xem lão có thể làm nên trò trống gì, kết quả lão thất bại liên tiếp, không những làm điện chủ thất vọng, còn kéo theo nhiều hệ luỵ rắc rối.
Hiện tại Tô Chính đang quỳ giữa điện, mồ hôi lấm tấm như mưa.
Điện chủ thần sắc không đổi, mở mắt nhìn khắp điện U Minh một lượt, môi khẽ động.
"Lạc Khuynh Ngữ.”
"Điện chủ phân phó." Lạc Khuynh Ngữ là nữ tử đứng bên cạnh điện chủ, có thể xem như là cách tay trái đắc lực của chủ nhân Điện U Minh, thực lực sâu không lường được.
"Ngươi nói xem, kẻ thất bại thì phải xử lý như thế nào đây?"
"Bẩm điện chủ, theo luật lệ của Điện U Minh, kẻ thất bại, trảm.” Lạc Khuynh Ngữ rũ đôi mắt tử sắc, bình thản trả lời.
Chữ trảm vang văng vẳng khắp điện U Minh, Tô Chính run rẩy van xin.
"Điện chủ tha mạng, lần sau, lần sau sẽ không có chuyện thất bại nữa, xin hãy cho thần một cơ hội!" Lão cúi đầu sát nền gạch, run giọng cầu xin.
Điện chủ im lặng nhìn lão, để một đám hộ vệ đi vào, thành thục xốc người lão lên, trói chặt tay chân lão lại.
“Điện chủ….ưm….
tha mạng….Điện chủ…..”
Tô Chính biểu cảm tuyệt vọng, dù có giãy giụa thế nào cũng không phản kháng được, bị hộ vệ bịt miệng lôi ra ngoài.
Thấy nguồn cơn mọi chuyện đã bị giải quyết, mọi người âm thầm thở nhẹ ra một hơi.
"Còn ngươi, chơi cũng đừng chơi quá trớn, bên hoàng gia và Thánh Điện đã chú ý tới hành động lần này của chúng ta.” Điện chủ Đế Chân nhìn nữ tử trước mắt, lạnh nhạt cảnh báo nàng.
"Thần nhớ kỹ lời của điện chủ.”
Khuynh Ngữ ngoài mặt cung kính, bình thản vâng lời.
"Ngoài ra, tên tiểu tử ba lần bảy lượt phá hỏng kế hoạch của chúng ta, hắn tư chất không tồi, có thể lôi kéo hắn về điện U Minh" Nói xong hắn nhắm mắt lại, phất tay ý bảo tất cả lui ra.
Người trong điện không một tiếng động, lẳng lặng nối đuôi nhau đi ra ngoài.
Bước ra khỏi điện ai nấy đều thở ra một hơi, khí tràng áp lực trong điện thật khiến người ta khó thở.
Bên kia sóng không lớn không nhỏ, bên Thánh Điện lúc này lại đang thảo luận gắt gao.
Dạo này U Minh Điện quá mức cuồng vọng, dám động tới đảo Thiên Thành, hiện tại nơi đó cần ít nhất mười năm mới có thể khôi phục bộ dáng ban đầu, hậu quả đã cắt đi một phần tài nguyên của quốc gia và Thánh Điện, thiệt hại lợi ích như thế, sắc mặt người nào người nấy đều khó coi.
"Người xử lý việc trên đảo Thiên Thành thế mà lại là một thiếu niên mười bảy tuổi, dị năng đạt cấp chín, luận tư chất và tâm tính đều xứng danh thiên tài đỉnh cấp.” Sau khi tranh cãi về Điện U Minh xong, một người chợt nhớ ra người đã phá hoại kế hoạch hiến tế lần này.
“Một thiên tài như thế mà chúng ta lại không phát hiện sớm, sợ là bây giờ có rất nhiều thế lực để ý hắn, phải mau chóng nghĩ cách cướp hắn về Thánh Điện.”
"A uy lão Hồ, ngươi quên rằng hắn là đệ tử của tên Vương hồ ly hay sao? Lão hồ ly đấy sao có thể thả miếng thịt tươi đã vào trong tay được.”
"Thánh điện không thể quang minh chính đại cướp người, nhưng mà có thể đưa ra lời mời, ta nghĩ người thông minh sẽ biết Thánh Điện là thứ mà Hoàng Gia cũng không thể so được."
Đám người sôi nổi gật đầu, nhanh chóng bắt tay vào việc.
Trong khi mấy thế lực lớn xôn xao náo nhiệt, Triệu Thần không hề hay biết hắn đang bị hai thế lực lớn nhằm vào.
Vì lần này lập công lớn, hoàng gia phái người trao huy hiệu vinh dự cho hắn.
Vương Tư Bân thì càng không nói, lão hồ ly trong miệng mọi người ở yến tiệc cười như được mùa, đến nỗi không khép được miệng.
Đêm khuya Triệu Thần mới được thả ra, hắn đi về ký túc xa ngủ một giấc tới sáng, trước khi ngủ còn nghĩ ngày mai phải đi mua một ngôi nhà, thời gian này hắn tích trữ được không ít tiền, cũng nên hưởng thụ cuộc sống ở nơi này một chút.
Sáng hôm sau, Triệu Thần gom hết đồ vào nhẫn không gian, hôm nay hắn tính toán đi xem một vài ngôi nhà.
Trước cổng học viện, người môi giới đã lái xe tới chờ sẵn, thấy Triệu Thần đi ra, tên môi giới đưa Triệu Thần đi xem một số căn biệt thự nhỏ.
Triệu Thần cũng không đòi gì nhiều, hắn chỉ cần một nơi yên tĩnh thoải mái, cuối cùng hắn chọn một căn biệt thự nhỏ nằm ở ven biển.
Sân thượng của căn biệt thự này khá rộng lớn, đứng từ trên nhìn ngắm khung cảnh xinh đẹp ngoài bờ biển, còn có hồ bơi nhỏ được lắp đặt ở đây, có thể vừa ngâm mình vừa thưởng thức hoàng hôn tuyệt đẹp.
Triệu Thần lấy tinh võng ra quét, biệt thự ba mươi vạn tinh tệ, hắn thanh toán hết toàn bộ số tiền trong một lần.
Tên môi giới cười vui không ngớt, nhanh chóng gửi cho hắn giấy tờ nhà đất, bảo hắn đợi thêm vài ngày sổ nhà cũng sẽ gửi đến nơi.
Triệu Thần gật đầu, tên kia mắt thấy đã xong việc, chào tạm biệt Triệu Thần rồi đi về.
Triệu Thần nhìn tổng quan căn biệt thự, tuy nơi này đã được bày trí nội thất tương đối đẹp, nhưng hắn vẫn muốn bài trí lại một lần nữa.
Thế là Triệu Thần bắt tay lên mạng đặt rất nhiều thứ, bận rộn một ngày trời hắn mới thoả mãn nhìn căn biệt thự này, từ giờ trở đi nơi này sẽ là nhà của hắn, một nơi để hắn có thể về.
Sáng sớm hôm sau, Triệu Thần ngồi nhâm nhi ly cafe, yên lặng hưởng thụ sự bình yên hiếm có được.
Đột nhiên tinh võng truyền đến thông báo, hắn mở hộp thư ra, nhìn logo đại diện nhận ra đây là thư của Thánh Điện, chỉ là hắn còn chưa kịp mở ra xem thì một hộp thư khác lại xuất hiện, logo đại diện cho Điện U Minh.
......!
Triệu Thần không hề biết hành động của hắn lại kinh động đến hai thế lực khủng bố này, phải nói rằng tại tinh cầu Thất Vô Lượng, hầu như hai thế lực này là lớn nhất, ẩn ẩn còn có xu thế lan ra ngoài lãnh địa của tinh cầu khác, nhiều người muốn gia nhập nghĩ muôn vàn cách đều khó khăn, không nghĩ hắn lại cùng lúc nhận được hai lời mời.
Triệu Thần đọc xong thư của hai điện, phúc lợi tương tự, quyền lợi và đặc quyền rất ưu ái cho một tân binh như hắn, nhưng mà hắn muốn nhìn xem biểu hiện của hai thế lực này như thế nào trước đã.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...