Đại Đầu Quỷ khui cái bình rượu ra, hơi thơm bốc lên ngào ngạt, làm Đại Đầu Quỷ thèm thuồng, hai tay bưng hũ rượu uống một hơi, ròi khề khà nói :
- Rượu ngon quá ! Ngon quá! Và lão bưng hũ rượu đưa ngay mỏ Thần Điêu, Thần Điêu đút mỏ vào hũ rượu uống một hơi đã cạn hũ.
Hoàng Dung thấy vậy mắng thầm :
- Tường nhi thật là quỷ quái lắm, dám đánh cả Cửu Hoa Ngọc Lộ tửu của ta mà đãi con quái điểu súc sanh, thực là phí của.
Nguyên loại Cửu hoa Ngọc lộ tửu Hoàng Dung học theo cách chế của Hoàng dược Sư , dùng toàn các chất hoa thơm và các loại trân quý dược thảo. Khi cất xong đem chôn xuống đất một năm mới đem ra dùng, không phải là bạn tốt quyết chẳng đem ra đ i.
Quách Tường cười nói :
- Điêu đại ca tửu lượng mạnh thật. Vậy chúng ta hãy ra xem đấu võ.
Nói xong 2 người 1 điêu đến đấu trường. Cả3 đi thật nhanh đến Cái Bang đại hội.
Quần hùng và Khất Bang thấy thân thể của Thần Điêu vĩ đại, hình thù rất quái gở, đều ngơ ngác, tấm tắc khen thầm.
Quách Tường dẫn Đại Đầu Quỷ và Thần Điêu đến bên đài, chọn một khoảng đất trống ngồi xuống.
Những tên Khất Bang đệ tử phụ trách việc tiếp khách, khi thất Đại Đầu Quỷ đến lập tức chạy lại hỏi tên họ để giới thiệu.
Đại Đầu Quỷ cười lanh lảnh nói :
- Ta không có tên họ thì chẳng đến dự đại hội được sao ? Quách cô nương đưa ta đến chứ ta chẳ ng tự nhiên đến đây đâu.
Bấy giờ Võ Đôn Nho, Võ Tu Văn cả hai đều đã bị hạxuống đài. Cháu của Chu Tử Liễu, ba người đệ tử của Tứ Thủ Ngư ẩn, bốn tên đệ tử của Khất Cái Bang hàng tám bị, sáu tên đệ tử bảy bị, trước sau đều thất thủ.
Trên đài chỉ có Gia Luật Tề đang thi triển Thất thập nhị lộ Không Minh chưởng của Châu Bá Thông truyền thụ, đem ra giao đấu với một gã hán tử trên bốn mươi tuổi.
Gã hán tử này tên là Lam Thiên Hòa, người Mèo trong tộc Quý Châu, thủa nhỏ đã đi theo người vào rừng Tứ Xuyên mãi võ. Trong lúc mải mê biểu diễn, rủi trật chân té xuống triền núi, may mà gặp kỳ nhân cứu sống và truyền cho nội ngoại võ công thật thâm hậu.
Những luồng chưởng phong của gã có xen lẫn tiếng sấm động ầm ì. Gia Luật Tề dùng quyền phách không, không gây tiếng đọng, mỗi cái đá chân không thấy dạng, mờ mờ ảo ảo. Hai người giao đấu, kẻ dùng cương quyền, người dùng nhu thế, trên đài chỉ thấy nhưã 2 cái bóng vờn nhau.
Họ đ biểu dương tất cả công phu. Dưới đài trên mấy trăm hảo hán đều kinh sợ. Họ thấy hai người đấu càng lúc càng kịch liệt hơn. Nhiều kẻ cũng muốn thượng đài giao đấu, nhưng lượng sức không sao bì kịp, họ thầm nghĩ :
- Người ta thi thố công lực, dù mình có tài luyện trong 1 0 năm hay 20 năm nữa, cũng không thể đấu lại những người này.
Lam Thiên Hòa chưởng lực mạnh nhưng thiếu bền bỉ, mỗi lần gã bủa song chưởng ra tiếng ồ ồ, nhưng xem cho kỹ trong chưởng phong đã kém sút hơn lúc trước nhiều. Conø Gia Luật Tề quyền chiêu mỗi lúc một mạnh và nhanh, trước sau vẫn nhẹ nhàng thư thái.
Gia Luật Tề hiểu rằ ng cuộc giao đấu hôm nay đánh bại một hoặc hai đối thủ vẫn chưa phải kết cục, nên chàng dành lại rất nhiều nội lực.
Lam Thiên Hoà càng đánh lâu càng kém sút, lòng đã bắt đầu lo ngại, nhủ thầm :
- Lúc ở Tây Nam, trên hai mươi năm dư mình chưa hề gặp được người nào đỡ nổi 30 chiêu ác liệt, thế mà hôm nay trước mặt đông đủ anh hùng, một gã thanh niên hậu bối mình lại không thắng nổi thì xấu hổ biết chừng nào.
Cho nên lão cố gắng vận dụng hết nội lực phát ra luồng kình phong tăng thêm vào song chưởng.
Hai người từ lúc giao đấu đến giờ trên dưới 20 chiêu số mà Lam Thiên Hòa không thấy đối phương sơ hở tí nào. Còn lão thì hao tổn chân lực rất nhiều. Lão buột miệng huýt lên một tiếng, bổ ra một chưởng Cửu quỳ trích tinh đánh mạnh vào bụng Gia Luật Tề.
Lão lấy làm thích thú vì đối phương mở toang hung khẩu không đề phòng, kể chắc là đã trúng.
Bình một tiếng, quả nhiên chưởng lực đánh trúng đối phương thật. Dưới đài mọi người đều kinh hãi, đứng dậy một loạt vìai cũng tưởng rằng chưởng lực đánh trúng Gia Luật Tề chẳng chế cũng bị thương.
Lương trưởng lão cũng thất sắc toan lên đài tuyên bố cuộc thỉ võ đến đây là chấm dứt nếu như chưởng phong của Lam Thiên Hòa đánh chết Gia Luật Tề thực.
Nhưng có ngờ đâu lúc Lam Thiên Hòa bổ mạnh vào bụng Gia Luật Tề một ch ởng cực kỳ nguy hiểm mà Gia Luật Tề vẫn đứng nguyên một chỗ chẳng hề nao núng, cũng không tỏ vẻ gì đau đớn cả. Lam Thiên Hòa thất kinh, g ương mặt tái nhợt, lập tức thối lui mấy bước, tay chân ê ẩm, lão lật đật vòng tay hướng vào đối phương, nói :
- Bội phục ! Bội phục !
Đoạn lão bước ra giữa đài và cất tiếng nói to :
- Gia Luật đại gia đã nương tay với bỉ phu, mà không hại đến tánh mạng, như vậy là anh hùng hào nghĩa, tôi lấy làm vui mà kính phục.
Nói xong lão phi thân xuống đài. Mọi người lấy mắt nhìn nhau mà không hiểu sự tình ra sao cả. Họ quay lại nhìn Gia Luật Tề thì thấy chàng vẫn bình yên vô sự, còn mỉm cười.
Mọi người đều nghĩ :
- Rõ ràng là Lam Thiên Hòa đánh trúng Gia Luật Tề, tại sao lại bảo là Gia Luật Tề tha cho Lam Thiên Hòa ? Nếu gã có nội công thì chỉ đỡ được chiêu chưởng thôi, chứ thắng kẻ địch làm sao được ?
Nguyên lúc Lam Thiên Hòa đánh vào Gia Luật Tề một chưởng ngay bụng, chưởng phong vừa đánh ra đột nhiên như có một bàn tay vô hình nào phá mất, lão có cảm giác đôi bàn tay lão thọc vào ao nước, và nội công của lão bị dội lại, như có một luồng dịch khí giao tế giữa đối phương.
Luồng dịch khí hư hư thực thực, từ hùng khẩu của Gia Luật Tề ập mạnh vào song chưởng của Lam Thiên Hòa làm đôi bàn tay Lam Thiên Hòa tê buốt, khí nóng chạy mạnh vào đơn điền như muốn bể tung bụng ra.
Lam Thiên Hòa cả sợ, lập tức vận kình lực chống chế và thối lui ra sau, nhưng đôi bàn tay lão hình như bị làn nước lũ cuốn đi. Tuy cách xa mấy thước mà hai cánh tay không thể nào đưa lên, giở xuống được.
Thủa trước gặp thầy truyền thụ võ công, Lam Thiên Hòa có nghe sư phụ nói về Phong Lôi chưởng pháp. Nhưng trên 30 năm giang hồ của lão chưa hội ngộ lần nào. Mặc dù sư phụ đã nói về Phong Lôi chưởng pháp là một môn võ công ảo diệu, nếu gặp đối phương sử dụng môn này thì phải đề phòng, nhưng Lam Thiên Hòa không ngờ địch thủ lợi hại đến thế. Cho nên lão kiêu ngạo và tự cho mình là kẻ có học thuật tối cao, võ nghệ tinh diệu, dù địch nhân có công lực xuất thần nhập hóa cũng chẳng làm gì được, nào ngờ hôm nay phải đối đầu với sự thật phũ phàng. Đối thủ lại là một tráng niên tuổi tác độ 30 mà có một công phu quỷ khốc thần sầu.
Bao nhiêu ý nghĩ của lão thoáng qua như một tia chớp, đôi mắt gã nhắm lại chờ chết. Bỗng nghe áp lực đã tiêu tan, bao nhiêu uất khí tại đơn điền cũng mất và ấm dịu trở lại.
Lam Thiên Hòa liền vận kình mạnh cho chạy loang khắp châu thân, quả nhiên không có tổn hại tí nào về khí lực. Chừng ấy lão mới rõ là Gia Luật Tề đã tha mạng sống cho lão. Lòng kiêu ngạo mất hết, lão đứng ra nói ít lời tri ân trước mặt quần hùng.
Lúc 2 người giao đấu mãnh liệt trên đài, mọi người đều thấy Lam Thiên Hòa chưởng lực quá uy mãnh khiến họ sợ Gia Luật Tề thât bại.
Gia Luật Tề là rể của Quách Tỉnh và Hoàng Dung, vì thế có thể nói có rất nhiều liên hệ đến Khất Cái Bang. Bốn vị đại lão và chúng đệ tử Cái Bang đều muốn cử chàng lên nhậm chức Bang chủ.
Chàng lại là đệ tử của môn phái Toàn Chân, đồ đệ của Châu Bá Thông mà các đệ tử của Đông Tà và Nam Đế đều nhường cho môn phái Toàn Chân nhiều ưu thắng.
Chỉ có một vài người không bíêt lượng sức hay thô lỗ, mới dám lên đài lãnh giáo. Đã nhiều người lên đài chịu không nổi 3 chiêu của chàng mà thảm bại.
Quách Phù thấy tài nghệ của chồng mình áp đảo cảhội trường, lòng hoan hỉ vô biên, chẳng nói ra lời. Nàng đưa mắt quan sát chung quanh thì thấy có một con chim Điêu cực lớn, hình dung xấu xí đứng bên lão lùn đầu to tại bến đò Phong Lăng dạo nọ. Lão lùn này ngồi kế bên Quách Tường, làm cho Quách Phù hồi hộp lo âu.
Lúc Quách Tường, Đại Đầu Quỷ và Thần Điêu đi đến hội trường thì gặp lúc Gia Luật Tề và Lam Thiên Hòa đang giao đấu kịch liệt.
Quách Phù mải chăm chú nhìn chồng không để ý đến. Đến khi cuộc đấu kết thúc, nàng mới sực nhớ đến quần hùng, đua mắt nhìn 4 phía thì thấy con chim Điêu đứng sừng sững từ lúc nào rồi. Nàng thất kinh nhủ thầm :
- Thần Điêu đến ắt là Dương Qua còn lẩn quất đâu đây. Nếu như gã lại đây giành chức Bang chủ thì...
Nghĩ đến đây nỗi vui mừng hóa ra sợ hãi. Nàng nhớ ngày nào với một cái tay áo mà Dương Qua đã đoạt thanh kiếm của nàng dễ như bỡn. Nàng thất kinh lẩm bẩm :
- Tề ca ca võ nghệ tuy cao cường nhưng chẳng làm thế nào chống nổi g cụt tay quái gở này. ý, con người gã từ nhỏ cốt là quỷ tinh, luôn luôn chiếu trúng mạng của ta, đến ngày giờ này ta có tránh cũng không khỏi. Nếu gã mà xuất hiện thì...
Nhưng Quách Phù đưa mắt nhìn khắp nơi vẫn không thấy tông tích của Dương Qua.
Màn đêm phủ đầy, Gia Luật Tề đã đánh thắng liên tiếp 7 người, nên không có người nào lên đài để đấu nữa.
Bấy giờ mọi người thấy Lương trưởng lão bước lên giữa đài, cất tiếng nói to :
- Gia Luật Tề đại gia, võ nghệ song toàn, trong Khất Cái Bang chúng tôi trên dưới đều ngưỡng mộ, nếu được suy cử làm bang chủ, thì chúng tôi sẽ vui lòng tiếp nhận.
Ông nói đến đây, tất cả nhữ ng người trong Khất Cái Bang đều đứng dậy một loạt, cất tiếng hoan hô vang dậy.
Lương trưởng lão nói tiếp :
- Không rõ có vị anh hùng hảo hán nào muốn lên đài để giao đấu nữa chăng ?
Ông nói từng tiếng trong 3 lần mà dưới đài im phăng phắc không có tiếng đáp lại.
Quách Phù mừng rỡ nói thầm :
- Dương Qua giờ này không đến, thì mất hết ngày giờ rồi. Tề ca ca lúc đã tiếp nhận chức Khất Cái Bang chủ rồi thì gã có đén cũng chẳng làm gì đựoc nữa.
Bấy giờ bỗng nghe có tiếng vó ngựa phi rất gấp, hai người kỵ mã phóng vào hội trường. Vẻ mặt 2 người tỏ ra có một chuyện gì cấp bách lắm.
Quách Phù cả kinh nói thầm :
- Nó đã đến !
Quách Tỉnh và Quách Phù, hai cha con đều nghĩ có 3 chữ Ûnó đã đếnÕ. Nhưng ý nghĩ khác nhau, cô con gái tính là Dương Qua, còn người cha lại cho là quân Mông Cổ.
Hai tên thám tử cách độ 1 0 trượng, đều nhảy xuống ngựa đến trước mặt Quách Tỉnh thi lễ.
Quách Tỉnh và Hoàng Dung không đợi 2 người mở miệng, nhìn thấy sắc mặt nhợt nhạt của họ đã biết ngay có chuyện nguy hiểm.
Một tên thám tử thưa :
- Bẩm Quách đại hiệp! Có trên một ngàn quân Mông Cổ kéo theo cánh hữu. Cả đội tiên phong này đổ xôvề Tân Dư .
Quách Tỉnh lẩm bẩm :
- Nguy hiểm đã đến !
Lại nghe tên thám tử khác nói tiếp :
- Quân tiên phong Mông Cổ, trên một ngàn người kéo về cánh tả, trực chỉ Đặng Châu.
Quách Tỉnh ừm một tiếng, mặt mày biến sắc và nói :
- Bắc lộ địch quân đã phân ra hai đường, chuyển vận thần tốc, phong thế vô cùng lợi hại.
Ai cũng rõ Tân Dư và Đặng Châu chỉ cách thành Tương Dương độ một trăm dặm đường, chỉ còn cách thành Tương Dương cái bờ đê Phàn Thành mà thôi. Con đường duy nhất này toàn là bình nguyên, không có núi đèo cách trở. Đạo quân thiết kỵ của Mông Cổ như gió cuộn, sóng trào. Chỉ độ một ngày nữa là tới nơi.
Lại nghe tên thám tử thứ hai nói với vẻ vui mừng :
- Bẩm Quách đại hiệp, vậy mà có 1 câu chuyện quái lạ là đoàn quân này vừa đến bên ngoài thành Đặng Châu thì bị chết sạch không còn tên nào sống sót.
Quách Tỉnh lấy làm lạ, hỏi :
- Tại sao vậy ?
Tên thám tử thứ nhất nói :
- Tiểu nhân cũng thấy như vậy ! Cả ngàn tiên quân tiên phong Mông Cổ đến thành Tân Dư đều chết sạch không còn một người. Nhưng có một chuyện hết sức lạ lùng là toàn thể quân Mông Cổ, những xác chết bị xẻo mất lỗ tai tả chẳng biết người ta cắt lấy để làm gì.
Tên thám tử cũng nói :
- Đội quân Mông Cổ chết tại Đặng Châu cũng vậy, chẳng biết người nào đã xẻo mất lỗ tai bên tả?
Quách Tỉnh và Hoàng Dung đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều mừng lo lẫn lộn. Họ suy nghĩ :
- Hai đạo quân tiên phong của Mông Cổ dẫu chết hết, cũng không làm hỏng kế hoạch xâm lăng của chúng, vì trên trăm muôn binh mã mà thất bại hai ngàn, ngẫm cũng chẳng thấm vào đâu. Nhưng chẳng biết ai đã phục binh giết địch?.
Quách Tỉnh hỏi lớn :
- Có phải thủ quân Tân Dư và Đặng Châu công phá chăng ?
Hai tên thám tử nói :
- Hai vị trấn thủ đều bế cửa thành chẳng ra. Đại quân Mông Cổ chết bên ngoài, chúng tôi e giờ phút này 2 vị trấn thủ vẫn chưa hay.
Hoàng Dung nói :
- Hai người hãy đến bẩm báo với Lữ nguyên soái cho rõ ràng, tất nhiên nguời sẽ hoan hỉ và trọng thưởng cho các ngươi thập bội.
Hai tên thám tử cúi mọp và lui ra. Quân Mông Cổ chưa giao chiến với binh mã ở thành Tương Dương mà hai đạo quân đã bị tiêu diệt. Hoàng Dung bước lên đài tuyên bố cơ sự. Mọi người ở dưới đài hân hoan cất tiếng reo hò chấn động.
Hoàng Dung liền nói :
- Khất Cái Bang tân lập bang chủ là điều may mắn, lại diệt được hai ngàn địch quân là một đại kỳ công. Lương trưởng lão ! Hãy bày tiệc rượu mà khánh chúc sự thành công này.
Tiệc rượu đã được dự bị từ trước do Khất Cái Bang tổ chức để đãi quần hùng và để chúc hạvị Tân bang chủ. Bấy giờ chỉ còn đợi lệnh là đèn hoa đốt rực, mở tiệc quần hùng mặc sức cho mọi người cao hứng vui say một bữa.
Võ Đôn Nho và một số người rơi đài, lòng tuy mất hào hứng nhưng thấy hàng ngàn người đều vui vẻ, không lẽ không vui nên cũng ngồi vào uống rượu với mọi người.
Tất cả hành khất trong bang đều liệt hạ cả trên mặt đất. Còn quần hùng thì ngồi xung quanh bàn ghế. Tất cả đều ăn uống chuyện trò.
Tiệc rượu tuy đơn sơ vài món, nhưng rau cải, rượu thịt không thiếu.
Quần hùng đều nghĩ là Quách Tỉnh, Hoàng Dung bày kế giết địch, nên muốn đưa rượu kính dâng chúc tụng.
Quách Tỉnh lại nói là chẳng phải công lao của ông, nhưng quần hùng cho là ông khiêm nhường nên chẳng tin.
Hoàng Dung nói :
- Tỉnh ca ca ! Chuyện này lạ lùng hết sức, chẳng hiểu ai đã giết địch xẻo lấy lỗ tai làm gì?
Nguyên lúc Hoàng Dung nghe các thám tử báo cáo, bà đã rõ sự này còn nhiều uẩn khúc, nên đã phái một lượt 8 tên Khất Cái võ nghệ cao cường, chia làm 2 đạo đến do thám lại. Nhóm thì đến Tân Dư , nhóm thì đến Đăng châu.
Quách Tường, Đại Đầu Quỷ và Thần Điêu cả 3 người đều đứng dậy. Mọi người thấy vẻ xấu xí của Thần Điêu đều không ai dám ngồi gần.
Quách Tường lại hỏi :
- Đại ca tại sao chẳng lại kìa ?
Đại Đầu Quỷ nói :
- Ông ấy bảo đến, tất nhiên phải đến chứ. Chỉ chậm trong giây phút thôi.
Đại Đầu Quỷ vừa nói dút bỗng hốt hỏang kêu lên :
- Cô nương ! Có nghe tiếng gì không ?
Quách Tường nghiêng tai nghe rõ từng loạt âm thanh sư tử rống, cọp gầm, vượn hú véo von từ xa đưa lại càng lúc càng gần, nên cả mừng nói :
- Anh em họ Sử cũng lại đến à ?
Qua vài phút sau, bầy thú càng lúc càng tiến đến gần. Tất cả quần hùng và Khất Bang đều biến sắc, đứng dậy một loạt và rút binh khí ra đề phòng. Tiếng nhốn nháo trong hội trường vang lên :
- Có nhiều mãnh thú tới đây !
- Có cả sư tử, dã nhân, hùm beo !
- Hãy cẩn thận đề phòng !
- Đề phòng ác thú !
Quách Tỉnh quay sang Võ Tu Văn bảo :
- Ngươi ra ngoài thành truyền hiệu lệnh của ta điều hai ngàn cung thủ đến đây !
Võ Tu Văn đáp nhanh :
- Vâng ạ!
Vừa quay người muốn đi, bỗng nghe có tiếng hú dài từ xa đưa lại :
- Vạn Thú Sơn Trang Sử thị huynh đệ, vâng lệnh Thần Điêu Đại hiệp đến chúc thọ Quách nhị cô nương và cung hiến lễ vật.
Tiếng nói này không phải của 1 người mà là của tất cả 5 anh em họ Sử đồng hô một loạt.
Nam người này nội lực thật hùng hậu. Tuy nhiên mỗi người lại nói một giọng, ròi hú lên. Tiếng hú dài có đủ ngũ âm cung, thương, giốc, chủy, vũÕ. Âm thanh như muốn phá vỡ màng nhĩ mọi người.
Hoàng Dung hướng vào Võ Tu Văn vẫy tay, và truyền lệnh :
- Lòng người không lường đuợc, tuy anh em họ Sử nói vậy, chắc gì họ không có ý khác. Chi bằng triệu tập cung thủ, để dự phòng chế phục bọn họ là hơn.
Võ Tu Văn phòng mình lên lưng ngựa vào thành để điều động cung thủ. Chẳng bao lâu đội cung thủ thứ nhất đã tề tựu tại hội trường phục sẵn kế hoạch của Hoàng Dung.
Quách Tỉnh lúc ở tại Mông Cổ đã tập được thuật kỵ xạ, nên lấy đó huấn luyện sĩ tốt. Binh sĩ của thành Tương Dương tinh thục hơn các thành khác, do đó mới kháng cự nổi quân Mông Cổ mười mấy năm.
Những xạ thủ dàn ra một thế trận vừa xong, chợt thất một chàng dũng sĩ mình khoác áo da hổ, dắt theo sau một trrăm con mãnh hổ đến hội trường. Dũng sĩ này chính là Bạch Ngạn Sơn Quân Sử Bá Uy. Một trăm con mãnh hổ xếp từng hàng ngũ rất có trật tự, đều quỳ xuống đất. Tiếp đến là Quách Kiến Tử Sử Trọng Mãnh suất lãnh một trăm con beo gấm hay kim tiền báo. Kế là Kim Giáp Sư Vương Sử Thúc Cương suất lãnh một trăm con sư tử, và Đại Lực Thần Sử quý C ơng suất lãnh một trăm thớt voi đen huyền. Sau hết là Bát Thủ Tiêu Đầu Sử Mạnh Kiện dắt theo một trăm con dã nhân thật lớn.
Tất cảđều phân ra hàng ngũ nằm phục bên ngoài hội trường. Bầy thú tuy hung ác dữ tợn, nhưng chẳng gầm rống nữa, mà xếp thành từng loạt có đội ngũ rất chỉnh tề, không hề lộn loại hay mất trật tự.
Nơi hội trường có nhiều người kiến thức cao rộng, nhưng chưa bao giờ thấy được một bầy thú dữ như thế này, nên họ nao núng chẳng an.
Năm anh em họ Sử câm trên tay mỗi người một cái túi bằng da khá lớn. Họ đến bên Quách Tường, tỏ ra rất cung kính vòng tay mà thưa :
- Cung chúc cô nương sống lâu trăm tuổi, và hưởng đầy hạnh phúc !
Quách Tường vòng tay đáp lễ và nói :
- Đa tạ ngũ vị Sử gia thúc thúc.
Bạch Ngạch Sơn Quân Sử Bá Uy chỉ 5 chiếc túi da và nói rằng :
- Chúng tôi vâng mạng Thần Điêu Đại hiệp gửi đến món lễ vật thứ nhất trao tặng co ânương trong ngày lễ sinh nhật.
Quách Tường mỉm cười nói :
- Thât tôi không ngờ như thế ! Tôi chẳng dám nhận đâ u. Quý vị tặng món gì? ừ, tôi đoán không lầm thì mỗi chiếc túi là một con beo con, hoặc con cọp nhỏ, phải vậy chăng ?
Sử Bá Uy lắc đầu nói :
- Chẳng phải thế ! Món lễ vật này quý lắm, do Thần Điêu Đại hiệp dắt theo bảy trăm vị giang hồ hảo thủ mới tìm ra đấy ! Hao phí không biết bao nhiêu khí lực và công trình.
Nói xong Sử Bá Uy mở 5 cái túi da ra. Quách Tường xem qua đã rụng rời, kinh hãi kêu lên :
- ối chao ! Lỗ tai người !
Sử Bá Uy nói :
- Đúng rồi ! Chính là lỗ tai người Mông Cổ. Trong năm chiếc túi da có cả thảy là hai ngàn cái.
Quách Tường vẫn chưa hiểu ý nghĩa ra sao, nên kinh hãi nói :
- Làm sao xẻo được lỗ tai quân Mông Cổ nhiều thế ? Tôi chẳng hiểu gìcả.
Quách Tỉnh và Hoàng Dung nghe hai người nói đến đây đã hiểu rõ ràng câu chuyện, lập tức rời chỗ ngồi đi đến chỗ Sử Bá Uy và Quách Tường xem cho rõ mấy ngàn lỗ tai.
Hoàng Dung nói :
- Sử đại gia ! Có phải là binh sĩ Mông Cổ ở ngoài thành Tân Dư và Đặng Châu do Thần Điêu Đại hiệp đưa người ra giết chết chăng ?
Năm anh em họ Sử vòng tay bái lễ ra mắt Quách Tỉnh, Hoàng Dung. Vợ chồng Quách Tỉnh cúi đầu trả lễ.
Sử Bá Uy nói :
- Thần Điêu Đại hiệp có nói Quách nhị cô nương ở tại thành Tương Dương, thì bọn man binh Mông Cổ không có quyền đến xâm phạm, nên chẳng thể không giết chúng. Chỉ giận man binh thanh thế rất lớn, không thể giết hết một lần được. Do đó chúng tôi mới bái lãnh một nhóm hào kiệt giết bớt hai ngàn quân tiên phong của chúng.
Quách Tỉnh nói :
- Thần Điêu Đại hiệp ở đâu ? Sao không đến đây ra mắt, để bá tánh trong thành Tương Dương bái tạ tri ân ?
Vì trong 1 0 năm nay, Quách Tỉnh chỉ chuyên tâm trau dồi binh mã và củng cố thành trì cho nên câu chuyện trên giang hồ ông không biết gì cả. Còn Dương Qua thay họ đổi tên giao tiếp với tất cả mọi người tà chánh trên chốn giang hồ. Vì vậy Quách Tường không rõ Thần Điêu Đại hiệp chính là Dương Qua.
Sử Bá Uy nói :
- Thần Điêu Đại hiệp mấy ngày nay lo tìm các món lễ vật để dâng tặng lệnh ái trong buổi lễ sinh nhật, nên không thể đến ra mắt Qúach đại hiệp, Quách phu nhân. Tôi có đôi lời xin thay mặt Thần Điêu Đại hiệp mà tạ lỗi.
Bõng nhiên có một tiếng hú từ xa đưa lại, giọng nói thực rõ ràng :
- Tây Sơn Nhất Khuất Quỷ vâng lệnh Thần Điêu Đại hiệp đến chúc thọ Quách nhị cô nương và dâng hiến lễ vật.
Tiếng nói này thoạt nhỏ thoạt to, lúc ngắn lúc dài. Nhưng mọi người đều nghe thấy rất rõ ràng.
Quách Tỉnh thấy món lễ vật thứ nhất quá lớn, nên vận nội lực gọi to :
- Quách Tỉnh xin hầu đại giá !
Tiếng nói của ông rất hùng hồn và rõ rệt, vang dội thật xa, làm những người tại hội trường vô cung kinh ngạc, ai nấy đều ngóng đợi đoàn người kia đến.
Hoàng Dung và Quách Tỉnh đồng đứng sát bên nhau. Hoàng Dung hỏi Quách Tỉnh :
- Ông có biết Thần Điêu Đại hiệp là ai không ?
Quách Tỉnh đáp :
- Tôi đoán không ra !
Hoàng Dung nói :
- Thần Điêu Đại hiệp là Dương Qua đấy !
Quách Tỉnh ngây người, lòng hoan hỉ vôcùng, liền nói :
- Liệu chẳng được ! Nghĩ không ra ! Nó lập được kỳ công như thế là phước đức của nhà Tống đó.
Hoàng Dung nói :
- Ông đoán xem món lễ vật thứ hai là cái gì?
Quách Tỉnh mỉm cười đáp :
- Ta không ngờ Qua nhi tài trí trác tuyệt như vậy. Chỉ có bà may ra thắng được nó, và cũng chỉ có bà mới đoán được tâm tư của nó.
Hoàng Dung thở dài nói :
- Tôi đã đoán sai một lần rồi.
Chỉ trong phút chốc Trường Tu Quỷ Phàn Nhất Ông, dẫn đầu tám quỷ đến hội trường hướng vào vợ chồng Quách Tỉnh hành lễ, và đến bên Quách Tường vòng tay thi lễ :
- Cung chúc Quách cô nương khương ninh an lạc, phước nhuần vô tận. Thần Điêu Đại hiệp bảo chúng tôi đến dâng lễ phẩm thứ nhì.
Quách Tường nói :
- Đa tạ! Đa tạ!
Nhìn thấy Tây Sơn Nhất Khuất Quỷ đem ra mỗi người một hộp lớn. Sợ các gã này lại đem đến những lỗ mũi người thay vì những lỗ tai vừa rồi, Quách Tường hoảng nói :
- Tôi không muốn thấy lễ vật này, đừng mở ra nữa, ghêlắm !
Đại Đầu Quỷ cười lớn bảo :
- Món lễ này đẹp mắt lắm, không ghê đâ u !
Phàn Nhất Ông mở chiếc hộp lấy ra một cây Lưu tinh hỏa pháo thật lớn. Đoạn ông châm lửa vào, ném mạnh lên không trung. Ghêthay sức lực của Phàn Nhất Ông, cái ném tay đ đ a câ y pháo lên cao hơn 1 0 trượng. Khỏang giữa không trung nổ bùng một tiếng cực to, xác pháo bay ra tán loạn, tựa hồ như một trận mưa hoa. Các chất lưu tinh kết lại giữa trời thành một chữ CUNG thật lớn.
Quách Tường mừng quá, vỗ tay reo lên :
- Hoàn hảo ! Hoàn hảo !
Điếu Tử quỷ phòng lên một câ y pháp bông kế tiếp, làn khói cuộn thành một chữ CHúCÕ
Tất cả mọi người trong nhóm Tây Sơn Nhất Khuất Quỷ đều phóng ra một cây pháo kết thành một tràng chữ : Cung chúc Quách nhị co ânương đại phước đại thọÕ
Mười chữ màu sắc khác nhau, đủ loại trắng vàng xanh đỏ tím, in lơ lửng giữa trời rất lâu mà chẳng tan.
Những cây pháo lưu tinh này đều do tay thợ giỏi chế pháo ở Hán Khẩu làm ra, đẹp đẽ vô cùng, thực là hiếm có trong lúc bấy giờ.
Quách Tỉnh mỉm cười thầm nghĩ :
- Tiểu Tường nhi sẽ vui lòng lắm ! Qua nhi thật khéo tìm được người chế pháo rất hay !
Giữa lưng trời 1 0 chữ lưu tinh lần lần biến mất, thì nơi hướng Bắc bỗng nhiên một cây pháo bay lên tua tủa ra muôn ánh lưu tinh nhấp nháy.
Cây pháo này phóng lên cách đại hội trường trên mấy dặm. Hoàng Dung nói thầm :
- Cây pháo lưu tinh này là ám hiệu của nhiều đạo hắc bạch trên chốn giang hồ, trong khoảng khắc đây ánh phong hỏa này sẽ truyền ra trên trăm dặm, không hiểu Qua nhi đ oan bày kế hoạch gì đây ? Cái lễ vật thứ hai chắc chẳng phải phóng lên mấy cây pháo bông tầm thường này thôi đâu ! Có lẽ Tường nhi biết rõ mọi việc cũng nên.
Bấy giờ bà hạ lệnh cho Khất Bang đệ tử bày tiệc đãi đằ ng những người khách mới.
Sử thị huynh đệ và Tây Sơn Nhất Khuất Quỷ vừa vào tiệc, lại nghe phía Bắc truyền lại những âm thanh như sấm động, ì ầm chẳng dứt. Tuy tiếng động thực nhỏ, mà vang dội rất xa, dần dần lại hết hẳn.
Tây Sơn NHất Khuất Quỷ và Sử thị huynh đệ nghe tiếng hú như sấm động này, lập tức đứng dậy cất tiếng hoan hô:
- Đã thành công rồi ! Thành công rồi ! Tất cả quần hùng và Khất Cái Bang ngạc nhiên không rõ việc gì!
Đại Đầu Quỷ chỉ về hướng Bắc nói to rằng :
- Thật là tuyệt diệu ! Thật là tuyệt diệu !
Lúc bấy giờ bầu trời đen như mực, mà hướng Bắc xông lên một vừng lửa hồng đỏ rực.
Hoàng Dung nửa mừng nửa sợ nói :
- Nam Dương lửa dậy !
Quách Tỉnh đưa mắt nhìn chăm chú và nói :
- Thực chẳng sai ! Lửa dậy tại Nam Dương !
Hoàng Dung quay sang Phàn Nhất Ông hỏi :
- Xin cho tôi biết rõ việc này !
Phàn Nhất Ông nói :
- Đây là món lễ vật thứ hai của Thần Điêu Đại hiệp trao tặng Quách nhị co ânương, là đã thiêu hủy xong hai muơi muôn hộc lương thảo của đại quân Mông Cổ.
Hoàng Dung nghe qua, không thể ngờ câu chuyện đã xảy ra như vậy. Quách Tỉnh cả mừng và cho rằng câu chuyện này xảy ra rất đúng. Nguyên đoàn quân xâm lăng Mông Cổ kéo đến công phạt thành Tương Dương. Chúng lấy đất Nam Dương làm nơi tích thảo dồn lương. Trong mấy năm qua chúng đã xây cất kho tẩm rất nhiều, để dồn trữ quân lương, gồm có trên một trăm hộc mễ cốc và hàng muôn đống cỏ cao ngất trời, và muôn ngàn dòng nước đều chảy về Nam Dương. Vì thể mà người ta thường nói rằng :
- Muốn ra quân dẹp loạn, trước hãy nghĩ đến lương tiền. Binh sĩ đầy đủ mới dẹp giặc đuợc.
Mông Cổ từ thủa nào vẫn lấy kỵ binh làm phương tiện trong các cuộc viễn chinh, cho nên rơm cỏ không bao giờ để thiếu.
Quách Tỉnh đã mấy lần mang binh sang đánh Nam Dương, nhưng quân Mông Cổ hết lòng chống giữ, vì vậy không phá được. Không ngờ Dương Qua hôm nay đã giúp ông làm xong việc đó, mà chỉ trong khoảnh khắc đã thành công.
Quách Tỉnh thấy hướng Bắc lửa cao ngất trời, bèn quay sang Phàn Nhất Ông hỏi :
- Chư vị anh hùng hào kiệt ra tay hành sự đều bình yên cả chứ ?
Phàn Nhất Ông thưa :
- Quách đại hiệp chẳng hỏi chiến quả, mà lại hỏi đến an nguy của sĩ tốt, quả nhiên là nhân nghĩa hơn người.
Và nói thêm :
- Đa tạ Quách đại hiệp có lòng nghĩ đến, Thần Điêu Đại hiệp đã an bài xong mọi việc. Ngọn lửa phát dậy trong Nam Dương thành, do quý vị Thánh Nhân Sư thái, Lung á đầu đà, Trương Nhất Manh và Bá Thảo tiên ông, cùng các vị cao thủ khách hợp được tất cả tám mươi mốt vị cao thủ, thì những võ sĩ Mông Cổ tầm thường làm sao đả thương được ?
Quách Tỉnh đã hiểu mọi sự bèn hướng vào Hoàng Dung nói :
- Qua nhi đã tụ tập quần hùng ! Chính nó đã tạo ra kỳ công to tát nhất. Nếu không nhờ rất nhiều cao thủ võ lâm thì làm thế nào hạ hai ngàn quân Mông Cổ cho được ?
Phàn Nhất Ông nói :
- Chúng tôi đã do thám được Man binh Mông Cổ định dùng hỏa pháo công thành Tương Dương nên chúng giấu mười vạn cân thuốc nổ trong thành Nam Dương. Tám mươi mốt vị cao thủ mai phục nơi này, đợi thấy hỏa pháo lưu tinh phóng lên, tức là hiệu lịnh xông trận. Giờ đây mấy mươi muôn binh của Mông Cổ và đoan ngựa ắt phải chịu đói chết.
Quách Tỉnh và Hoàng Dung đưa mắt nhìn nhau cảm phục vô cùng. Vợ chồng Quách Tỉnh mấy năm trước có theo Thành Cát Tư Hãn đến thành Tây đã gặp nhiều lần đại quân Mông Cổ lấy thuốc nổ phá thành, thật là một loại vũ khí lợi hại. Nếu việc này chẳ ng nhờ Dương Qua phá giải đốt rụi những thuốc nổ đó, thì bá tánh trong thành Tương Dương sẽ lâm đại họa chết sạch.
Vợ chồng Quách Tỉnh lại nghĩ :
- Đã tiêu diệt địch quân trên hai ngàn binh mã , thiêu rụi số lương thảo tích trữ trong thành Nam Dương, nếu quân Mông Cổ không tiếp vận lương thải kịp thì bao nhiêu binh lính còn lại sẽ lo sợ mà rút lui, thực là một đại công đuổi quân xâm lăng cứu nước.
Quách Tỉnh và Hoàng Dung nghĩ đến đây liền hướng vào 5 anh em họ Sử và mười quỷ Tây Sơn Nhất Khuất hết lời ta ơn.
Bấy giờ từ xa văng vẳng tiếng nổ bùng bùng, có lẽ là chất thuốc nổ gặp lửa bốc chạy. Hàng loạt tiếng nổ long trời dậy đất, làm cho cả thành Tương Dương đều rúng động.
Phàn Nhất Ông mừng rỡ nói:
- Đó là tiếng nổ gặp lửa bốc cháy, nên phát ra dữ dội.
Quách Tỉnh liền gọi hai anh em họ Võ đến truyền rằng :
- Hai người mang hai ngàn quân cung thủ đến áp trợ cho Nam Dương nếu gặp lúc hàng ngũ của địch quân chỉnh tề thì không được hạ thủ, nhược bằng chúng nó loạn hàng thì mới ra tay xạ tiễn để tiêu diệt chúng.
Hai người vâng mạng lui ra. Quách Phù thấy chồng mình đã chế phục quần hùng, chức Khất Cái Bang chủ đã cầm chắc trên tay nhưng câu chuyện xảy ra làm cho nàng ái ngại. Nàng nghĩ rằng nếu Dương Qua xuất hiện thì Gia Luật Tề không hy vọng chống cự được. Nhưng khi nghe Tây Sơn Nhất Khuất quỷ và Sử thị huynh đệ nói việc giết quân Mông Cổ và đốt lương thực địch là 2 món tặng phẩm của Dương Qua trao cho tiểu muội mừng lễ sinh nhật, làm cho Quách Phù bớt lo ngại phần nào.
Lương trưởng lão, Gia Luật Tề và Quách Phù ngồi chung một chỗ thấy mọi người đều cao hứng mà vẻ mặt của Quách Phù hơi ảm đạm và trầm ngâm, liền mỉm cười nói :
- Cô gái này lạ lùng thế ! Câu chuyện hoan hỉ sao lại có kẻ buồn.
Trong lúc đó Lương trưởng lão đã phi nhanh lên đài và cất tiếng bảo rằng :
- Mời quý vị anh hùng ! Đoàn Mông Cổ xâm lăng đã bị gẫy đổ 2 lần, chúng ta nên hân hoan và vui vẻ thêm lên. Nhưng còn thêm một tin mừng nữa là Gia Luật đại gia là một bậc tinh thâm võ học, người người đều mến phục, nên chúng tôi muốn lập Gia Luật đại gia làm chức Bang chủ. Trong anh hùng thiên hạ ở đây có ai không phục, xin lên tiếng.
Ông hỏi 3 lần mà dưới đài không người nào đáp ứng. Lương trưởng lão nói tiếp :
- Như vậy xin mời Gia Luật đại gia thượng đài
Gia Luật Tề phòng mình lên đài, vòng tay thi lễ với tất cả mọi người và nói mấy lời khiêm tốn như bạc đức vô tài...
Bỗng nghe dưới đài có tiếng gọi to :
- Chậm lại, tiểu nhân có một câu hỏi muốn thỉnh giáo Gia Luật đại gia.
Gia Luật Tề nghiêng mình nhìn xem ai đã nói lời này, thì rõ ra người nói lại ở trong Cái Bang, chàng vội vã vòng tay hướng vào người nói :
- Chẳng dám ! Xin mời người chỉ giáo !
Lại thấy từ trong nhóm người hành khất có người đứng ngay lên cất tiếng nói :
- Gia Luật đại gia ! Lệnh tôn là tể tướng, cao ngời ở Mông Cổ và lệnh huynh lại làm quan cao trọng. Tuy cả hai đều chết đã lâu, nhưng Khất Cái Bang chúng tôi là kẻ thù của người Mông Cổ, Gia Luật đại gia nhậm chức Cái Bang bang chủ sao nên !
Gia Luật Tề cau mày đáp :
- Cha tôi là Gia Luật Sở Tài bị Thái hậu Mông Cổ đầu độc mà thác, còn anh tôi là Gia Luật Tấn lại bị đương kim Hoàng đế giết chết, do đó tiểu sinh đối với bạo chúa Mông Cổ có mối thù bất cộng đái thiên.
Gã hành khất cười lớn hỏi :
- Như vậy thì lệnh tôn đã chết vì bị người ha ïđộc, còn lệnh huynh chết vì mắc tội với triều đình Mông Cổ, nhưng mối thù nhà chưa trả thì làm sao trả mối cừu cho bổn bang được ?
Quách Phù nghe gã này nói vậy không chịu được liền hét lên :
- Ngươi là ai ? Sao dám cả gan ăn nói hồ đồ ? Nếu can đảm thì lên đài mà tỉ thí chứ nói ích lợi gì?
Tên ăn mày ngước lên trơì cười ngất hỏi to :
- Tốt đẹp thay ! Chức vị Tân bang chủ chưa thành, mà Khất Cái Bang chủ phu nhân đã ra oai sấm set rồi.
Lời nói vừa dứt, không thấy gã ăn mày di động mà thoắt một cái gã đ đứng yên vị trên đài rồi. Quần hùng thấy gã trổ tài khinh công, tất cảđ ều ngạc nhiên bảo nhau :
- Gã hành khất này võ công rất lợi hại, không biết tên tuổi là chi ?
Dưới đài hàng ngàn cặp mắt nhìn lên, như coi móc vào hình tướng của gã , thấy gã hành khất này mình mặc một chiếc áo đen rách, tay tả cầm một ly rượu dài, ttụa hồ như một cây gậy thiếc, đầu tóc lòe xòe, gương mặt vàng hoe, da thịt chỗ lõm chỗ lồi trông rất dễ sợ. Trên lưng đeo lủng lẳng 5 cái bị vải, chính là một đệ tử ăn mày 5 bị.
Trong Cái Bang ai cũng tuấn nhã dễ coi, duy có gãnày là người xấu xí nhất trên đời.
Toàn thể Cái Bang đều gọi gã là Hà Sư Ngã . Nhìn vào gã chẳng ai nói tiếng nào cả, vì họ đều là lục lục vô tài nên không dám bình luận.
Vì trong 1 0 năm qua Cái Bang đã khuyến dụ không nên xuất lục cho nên gã chỉ lên đến hàng đệ tử 5 bị thôi. Vả lại, võ nghệ của gã rất cao, nên trong bang ai cũng vị nể và kính trọng gã . Vì gã đến chức ăn mày năm bị là việc rất khó khăn. Gã lại có tính khiêm nhường không muốn lên cấp bậc khác.
Do đó, mọi người đều cho là gã tính dung dị ôn hòa, mà tại sao hôm nay gã lại phi thân lên đài, hướng về Gia Luật Tề mà chất vấn.
Hà Sư Ngã tuy là người có tính khí bình dị, nhưng tướng mạo rất xấu xí, dù ai thấy qua một lần cũng khó quên, và Gia Luật Tề cũng biết gã khá rõ, nên mới vòng tay thưa :
- Chẳng rõ Hà huynh có cao kiến gì xin chỉ giáo cho tiểu đệ. Hà Sư Ngã cười lanh lảnh nói :
- Hai tiếng chỉ giáo tôi thật không dám nhận, chỉ vì tiểu nhân có hai việc không rõ ràng lắm nên thượng đài hỏi qua.
Gia Luật Tề điềm đạm hỏi :
- Xin hỏi việc chi thế ?
Hà Sư Ngã nói :
- Câu chuyện thứ nhất, chức Cái Bang chủ sau trước đã bàn giao, đều lấy Đả Cẩu bổng làm khí tiết. Gia Luật đại gia hôm nay đã nhậm chức Khất Cái Bang chủ, chẳng rõ đại gia có biết vật chí bảo là Đả Cẩu bổng ở đâu chăng ? Tiểu nhân muốn nhìn thấy nó.
Lời nói này vừa dứt, tất cả Khất Cái Bang nhủ thầm :
- Câu nói quá ư độc hại !
Lại nghe Gia Luật Tề nói :
- Lỗ bang chủ bị kẻ gian ám hại, nên gậy Đả Cẩu bị kẻ gian mang theo rồi. Như vậy cũng là điều sỉ nhục của Cái Bang, vậy ai là đệ tử của Cái Bang đều có trách nhiệm tìm nó mà đoạt về.
Hà Sư Ngã nói :
- Tiểu nhân còn có câu hỏi thứ hai là xin tân bang chủ cho biết mối thù của Lỗ bang chủ phải trả hay không ? Nếu trả thù thì phải đợi dến bao giờ ?
Gia Luật Tề nói :
- Lỗ bang chủ do Toa Đô giết hại, mọi người đều rõ, tất cảhào kiệt đều căm phẫn. Vì thế phải có thời gian dò xét xem Toa Đô trốn tại đâu. Nếu gặp đuợc nó, tôi sẽ giết để báo thù cho Lỗ bang chủ.
Hà Sư Ngã cất tiếng cười dài và nói :
- Điều thứ nhất : Đả Cẩu bổng chưa tìm được; điều thứ hai : Kẻ giết chết Lỗ bang chủ lại chưa tìm ra. Hai việc đại sự bất thành, tưởng đến cố bang chủ thực làm tôi tủi lòng lắm.
Lời nói thật nghiêm chỉnh, muốn bức người. Chỉ thấy Gia Luật Tề mặt bạc hóa hồng, không tìm ra lời đối đáp.
Lương trưởng lão nói :
- Lời của Hà lão đệ thực đúng lý, nhưng bổn bang đệ tử trên muôn người, đầy dẫy trong thiên hạ, không có kẻ cầm đầu, thì lấy ai để tìm được cây gậy và giết kẻ gian. Muốn thành công chuyện lớn là phải gấp rút lập một vị Tân bang chủ trước.
Hà Sư Ngã lắc đầu nói :
- Nhưng lời nói của Lương trưởng lão thật nhầm lẫn lắm. Có thể nói lấy nhân làm quả, để mà loạn pháp.
Lương trưởng lão chính là vị đầu lĩnh lúc bấy giờ, bởi vì3 trưởng lão kia đều đã khuất núi, nên tôn ông làm đầu, và ông rất được kính trọng. Thế mà tên ăn mày 5 bị dám cả gan nói lời lộng pháp giữa mặt bang chúng, thật là một kẻ gan to bằng trời.
Lương trưởng lão cả giận nói :
- Ta nói như vậy mà lầm lẫn hay sao?
Hà Sư Ngã nói :
- Theo ý kiến đệ tử thì ai là người tìm ra Đả Cẩu bổng và ai giết được Toa Đô hòang tử để báo thù thì mới xứng đáng lên làm Bang chủ. Chứ hôm nay Kẻ nào võ nghệ cao cường thì đuợc làm bang chủ, nếu Toa Đô hoàng tử xuất hiện và đánh thắng Gia Luật Tề đại gia thì hắn cũng được làm Bang chủ hay sao?
Những lời này làm cho quần hùng xám mặt, đưa mắt nhìn nhau, ai cũng cảm thấy lời nói này hữu lý.
Quách Phù đứng dưới đài hô to :
- Đừng nói hàm hồ ! Toa Đô võ công có là bao mà thắng được Gia Luật đại ca ?
Hà Sư Ngã cười lanh lảnh nói :
- Gia Luật đại gia tuy võ công cao cường, nhưng có dám nhận là thiên hạvô địch chăng ? Tiểu nhân chỉ là một tên ăn mày 5 bị, cũng có thể đấu đuợc vài chiêu với Gia Luật đại gia.
Quách Phù nghe qua lời ấy đôi mắt lóe hàn quang, kêu to :
- Tề ca ca ! Chàng hãy ra tay dậy kẻ cuồng đồ lớn mật này !
Hà Sư Ngã nói :
- Lương trưởng lão ! Nếu như đệ tử thắng được Gia Luật đại gia, thì chức vị Bang chủ sẽ về tay đệ tử phải chăng ? Và đợi kẻ nào giết được Toa Đôvà đoạt được Đả Cẩu bổng, tôi sẽ nhường lại chức bang chủ ấy.
Lương trưởng lão thấy gã này vôlễ bèn nổi giận nói :
- Chẳng luận ai. Nếu ai chiến thắng được quần hùng đều được suy tôn làm Bang chủ. Nếu ngày sau không đủ khả năng sát cừu giết địch và đoạt lại gậy, thì sẽ không được ở ngôi Bang chủ nữa. Gia Luật đại gia nếu được làm Bang chủ thì hai việc đại sự này cũng phải đứng ra lo liệu ! Nếu như Gia Luật đại gia không thắng được Hà lão đệ, thì chức vị Khất Cái Bang chủ do Hà lão đệ đảm nhiệm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...