Trận nhị thập bát tú lấy âm dương ngũ hành mà chế hóa. Nhất Đăng đại sư tay cầm cờ đỏ phất mạnh, chạy về trung ương mồ kỷ. Quách Tỉnh phất ngọn cờ vàng rút về hướng Tây. Chậu Bá Thông phất cờ trắng chạy về hướng Bắc. Hoàng Dung cầm cờ đen chỉ về hướng Đông, tất cả Khất Cái Bang chạy về hướng này. Hoàng Dược Sư vẫy ngọn cờ xanh chỉ về hướng Nam.
Trận Ngũ Hành biến ra thế sanh vượn là hoả năng sanh thổ, thổ năng sanh kim, kim sanh thuỷ, thuỷ sanh mộc, mộc sanh hoả.
Binh Tống chỉ có bốn muôn, nhờ có trận pháp tinh diệu, lại nhờ người chỉ huy lại là tay cao thủ võ lâm hạng nhứt ra điều khiển nên đám binh Tống quyết hy sinh để cứu con Quách Tỉnh.
Quân Mông Cổ nhiều gấp đôi cũng phải thua liểng xiểng. Trận chiến kéo dài rất lâu, Hoàng Dược Sự liền rúc ra hồi còi dài, biến trận Ngũ Hành ra thế khắc bại, ông đưa cây cờ xanh vẫy quân rút lui vào Trung Ương mồ kỷ, cờ đỏ vẫy quân về hướng Tây, cờ vàng đánh về hướng Bắc, cờ trắng xuyên quanh hướng Đông, cờ đen huy động binh sĩ rút về hướng Nam. Ngũ hành khắc bại là môn khắc thổ, thổ khắc thuỷ, thuỷ khắc hoả, hoả khắc kim, y học văn tài là Hoàng Dược Sư !
Trận thế mới biến hoá có hai lần mà tên chủ tướng chỉ huy hoả đã thấy mắt hoa, đầu choáng váng, thấy quân Tống lúc ở trước, lúc ra sau, khi quay tả, vượt qua hữu không biết điều quân cách nào để truy cản.
Kim Luân Pháp Vương thấy thế trận kỳ ảo cũng bối rối vô cùng. Ông không rõ binh Tống dùng chiến thuật gì?
Một lần ông đã bị cô bé Hoàng Dung đã bầy thổ trận vây hãm, ông không biết lối nào thoát thân, huống hồ gì Hoàng Dược Sư , bụng chưá đầy thực học, giỏi hơn con gái gấp bội.
Vả lại, trận Nhị thấp bát tú gồm có năm vị võ lâm cao thủ đương thời đứng ra chỉ huy bảo sao chẳng linh động sao được.
Pháp Vương khen thầm:
Đất Trung Nguyên thực lắm kỳ nhơn cao thủ mà đất nước ta lại kémÕ Ông thấy đạo quân Mông lớp lớp bị thương càng lúc càng nhiều thêm, cây cờ càng lúc càng nhiều thêm, cây cờ vàng trên tay Quách Tỉnh lay động bay phấp phới tiến gần đến bên đài. Ông đem bé Quách Tường ra trói giữa đài với dụng ý là uy hiếp cho Quách Tỉnh đầu hàng, chớ thực ra ông không cố ý thiêu nàng.
Ông liếc xem thấy Quách Tường bị trói hai tay vào cột, chỉ còn thừa cái đầu quay qua quay lại thôi, nhưng vẻ mặt cô bé vẫn vui tươi mỉm cười không lộ một chút sợ hãi, buồn lo.
Pháp Vương liền bảo:
-Bé Quách Tướng, ngươi hãy gọi phụ thân ngươi từ một đến mười tiếng, bảo gã phải quy hàng, nếu phụ thân ngươi chẳng quy hàng thì ta cho đốt ngươi ra tro.
Quách Tường cười nói:
-Một cũng không chứ đừng nói đến mười. Ta không gọi đâu? Ông thử đếm xem?
Pháp Vương giận giữ nói:
- Bé Quách Tường! Ngươi tưởng ta không dám đốt ngươi hay sao?
Quách Tường cười lanh lảnh:
- Tôi thấy tình cảnh ông đáng thương thật.
Pháp Vương trợn mắt quát:
- Ta đáng thương về việc gì?
Quách Tường nói:
- Này nhé! Ông đánh không lại phụ thân tôi, đánh không lại ngoại tôi, đánh không lại Nhất Đăng đại sư , đánh không lại Lão Ngoan Đồng Châu Bá Thông, và khong thể đánh lại Dương Qua đại ca, chỉ còn cách là trói tôi lên cột, tôi đối với thành Tương Dương là một điều tốt vô dụng, trường hợp của ông như thế không đáng thương hay sao? Pháp Vương, tôi có một câu muốn khuyên ông, Ông nghĩ sao?
Pháp Vương hỏiÕ
- Ngươi khuyên ta cái gì?
Quách Tường đáp:
- Những người như ông, sống ở trên đời nầy cũng vô vị, chi bằ ng nhẩy xuống đài tự tử cho rồi?
Lúc bấy giờ Quách Tường đã vào sanh ra tử, không còn biết sợ gì nữa, nên mới dám nói thao thao bất tuyệt không kể đến hậu quả ra sao. Nhứng lời nói này, như một gáo nước sôi hắt vào mặt Pháp Vương, làm ông giận run hét to:
-Bớ Quách Tỉnh! Ngươi hãy nghe đây, ta đếm từ một đến mười tiếng mà ngươi không hàng phục, thì ta phóng hoả đốt con bé Quách Tường.
Quách Tỉnh nói:
- Ngươi thấy Quách Tỉnh là một loại người dễ đầu hàng lắm sao?
Hoàng Dược Sư tiếp lời nói:
- Kim Luân Pháp Vương hãy nghe đây. Thân làm tể tướng, ngươi không biết thế địch động tĩnh như thế nào , như vậy là bất trí, bức bách đứa bé yếu đuối là bất nhân, không dám lấy binh đao, sức lực, trí hoá để chiến thắng là bất dũng. Con người mà mất cả trí, dũng, thắng thì ai gọi là lão anh hùng hảo hán được! Ngươi ở tại Tuyệt Tình cốc bị ta cấm giữ, ngươi tham sống sợ chết, đi khẩn cầu một đứa bé mười bẩy mười tám tuổi đầu xin dung mạng! Than ôi! Vị quốc sư của nước Mông Cổ vĩ đại mà hèn như thế ư ?
Nói cầu khẩn Quách Tường tha mạng sống là chuyện không có, nhưng Hoàng Dược Sư cố ý bịa chuyện nói to lên để làm cho Pháp Vương xấu hổ trước ba quân tướng sĩ.
Tất cả quân Mông Cổ đều tôn ông như thánh sống và người Mông Cổ tư chất thực thà, dễ nghe dễ bảo, nay nghe Hoàng Dược Sư nói như vậy làm chúng xám mặt. Tất cả tướng sĩ đều ngước mặt nhìn lên đài, làm cho Pháp Vương thẹn đỏ mặt hét to:
-Quách Tỉnh! Quách Tỉnh!! Ngươi nghe cho rõ, ta bắt đầu đếm một đến mười nếu ngươi không đầu hàng thì ta sẽ xuông lệnh phóng hoa ûđốt đài. Nào bắt đầu một hai ba
mỗi tiếng ông ngưng một giây phút cố ý làm cho Quách Tỉnh xốn xang mà lui hàng hoặc tim kế ho n binh, thìông xẽ vơi được nhiều bực tức.
Bây giờ dưới đài, Quách Tỉnh, Nhất Đăng, Hoàng Dược Sự, Châu Bá Thông và Hoàng Dung đều nghe rõ Pháp Vương đang đếm từng tiếng một.
Bên đài hàng trăm cây đuốc sáng rực, chờ Pháp Vương đếm số mười là châm vào bội cỏ khô đánh dưới chân đài.
Mọi người thấy tình trạng cấp bách, xua quân đánh rốc đến dưới đài, hầu cứu Quách Tường. Nhưng một giàn cung nỏ được lệnh bắn ra như mưa truy cản đoàn quân Tồng, làm cho Chu Tử Liễu, Lương trường lão, Võ Tu Văn và Tứ Thuỷ Ngư ẩn đều bị trúng tên. Bốn danh các thủ Khất Cái của phái Ûba vịÕ đã trúng tên vào chỗ nhược chết. Còn năm tên đàu lãnh Bang Khất Cái toàn quốc cũng trúng tên bỏ mạng.
Hoàng Dược Sư lúc trước đã giao cho Hoàng Dung chiếc áo trúc giáp, bà lại nhường cho Quách Phù hay gặp hoàn cảnh này phải cần có nó để mang mới cứu Quách Tường được.
Hoàng Dược Sư lại sợ nữ nhi vì thương tâm khổ hận mà liều mình, nên chẳng muốn con mình xông xáo vào giữa rừng tên mũi giáo.
Ông lại cởi chiếc giáp trúc choàng lên mình Châu Bá Thông, bởi vì vết thương của Châu Bá Thông chưa thuyên giảm mà vì đứa cháu gái của minh, nên ông không nỡ để lão Ngoan Đồng xả thân vì cháu mình.
Châu Bá Thông thấy bao nhiêu tên bay đến mình đều rơi lã chã , làm cho ông vô cùng vui vẻ, xông xáo đến trước đôi tay vung song chưởng đánh những tên cầm đuốc té giẫy đành đạch.
Lại nghe tiếng đếm to của Pháp Vương:
Tám chín mười tốt lắm! Phóng hoả mau lên.
Tức thì những ngọn đỏ rực trời được châm vaà rơm cỏ, làm cho đám cỏ bổi khônày bốc cháy dữ dội.
Tám ngàn quân cờ vàng hò hét vang trời, mỗi tên quân lấy ra một bao đất mang trên lưng xuống, nhưng không ném tới trước dược vì đứng xa đến hai ba trăm năm thước, chỉ còn đứng bên ngoài hò hét mà thôi.
Hoàng Dung đứng dưới đài nhìn thấy ngọn lửa, sắc mặt xám nhợt, run rẩy muốn té ngã .
Gia Lụât Tề vội chạy đến đỡ nhạc mẫu nói:
- Nhạc mẫu! Hãy đứng sau lưng tôi, vì tôi biết tính mạng không còn chịu đựng bao lâu nữa, nên liều thân cứu Tường muội.
Bây giờ ngọn lửa càng lúc càng cao, tiếng reo hò đắc thắng của quân Mông Cổ vang dậy. Hàng vạn bình giáp sắt thương dài đưa nhau tấn công tới tấp làm cho binh sĩ Tống triết chết thối vô số.
Lại nghe quân Mông Cổ hô to:
- Vạn tuế! vạn tuế! Thì một đoàn quân Mông kéo như thác lũ. Chính giữa đạo trung quân một cái cờ mao chí tụi giơ cao ấy là hiệu kỳ của Hoàng đế Mông Cổ.
Đạo quân này không phải đến chi viện Pháp Vương mà đến tấn công thành Tương Dương.
* * *
Tinh binh dõng tướng đều do Hoàng đế Mông Cổ chỉ huy phá thành. Quách Tỉnh tay tả cầm kích, tay hữu cầm thương, múa như vũ bão. Ông tả xung hữu đột như Triệu Tử phá trận Đương Dương, không một mũi tên nào phạm vào người.
Cách đấy chứng ba trăm thước, thấy đạo binh của Hoàng đế Mông Cổ đến tấn công thành, ông kinh hai than thầm:
Ôi chao! Ta mắc kế điệu hổ ly sơn của Mông Cổ. Lư Van Hoán làm sao điều khiển tướng cho được, rồi đây cả hai đều thất bại:
Trận Nhị Thập Bát Tú của quân Tống đã xua hết bốn muôn Mông Cổ. Lúc Quách Tỉnh và Hoàng Dung ra khỏi thành thì đã xếp đặt cách phòng bị rất chu đáo, tuy vậy ông vẫn lo ngại Sử Văn Hoán đối địch cho nổi.
Quách Tỉnh nghĩ thầm:
Việc cứu con là nhỏ, giữ thành là đại sự quốc giaÕ.
Ông hô to:
- Nhạc phụ! Hãy bỏ việc Tưởng nhi mà lo lui quân cứu thành.
Hoàng Dược Sư thấy ngọn lửa bốc lên cao sắp đến mặt đài, Pháp Vương bước xuống đài, chỉ còn một mình Quách Tường trên đài sắp sửa bị lửa hồng đốt cháy, ông đang phân vân giữa hai con đường phải giải quyết gấp. Một là cứu Quach Tường, hai là cứu thành Tương Dương. Quách Tường chỉ có một người, nếu có chết đi cũng chẳ ng quan hệ gì. Còn thành Tương Dương là vận mệnh của đất nước, lại có hàng muôn nhận mạng đang nguy ngập, ông quyết chọn con đường về cứu thành Tương Dương.
Ông buông thõng câu:
- Thôi đành vậy!
Nói xong, ông đưa cao ngọn cờ xanh phất mạnh, điệu quân trở về hướng Nam.
Quách Tường ở trên đài thấy ngoại công và nhạc mẫu không có giải pháp tiến đến bên đài, nên nàng kể chắc mình phải chết ra tro.
Lúc đầu Quách Tường sợ chết, nhưng nơi sự chết đã đến nơi lòng nàng phấn khởi lạthường. Nàng liền quay đầu nhìn về hướng Bắc nhìn thấy xa xa một dãy bình nguyên màu bích thuỷ, nằ m dưới ngọn đồi xanh, lòng nàng rộn lên một niềm vui và nghĩ rằng:
"Non xanh cũng biết cảnh thiêng liêng, thân ta nếu chết đi rồi cũng vui lòng, nhưng chẳng biết hiện giờ Duơng đại ca ở nơi nào ?"
Nàng đưa mắt nhìn một dãy núi xanh, nhớ lại ngày nào đ gặp Dương Qua ở đấy. Tuy không hẹn ngày tái ngộ, nhưng Dương- Qua đã đáp ứng cho nàng 3 điều tâm nguyện. Ba điều ấy cũng đủ làm cho nàng toại chí rồi.
Tuy nàng đang ở trong cảnh thập tử nhất sinh nhưng chỉ nghĩ đến Dương Qua, không biết chàng sống chết ra sao dưới Tuyệt Tình Cốc.
Bỗng nhiên nàng nghe một tiếng hú ngân dài, làm rung động cả núi rừng. Đúng là tiếng của Dương- Qua lúc ở Vạn Thú Sơn trang. Lập tức nàng quay đầu về tiếng hú, thì thấy hai người một nam, một nữ chạy như bay biến về phía hỏa đài.
Phía trước mặt hai người là một con điêu cực lớn, giang đôi cánh rộng chạy như bay. Bao nhiêu mũi tên của quân Mông Cổ bắn vào mình nó, gặp sức mãnh liệt của chưởng phong đều bị đẩy rơi tán loạn.
Mặc dầu muôn mũi tên bay như gió, nhưng cũng không sao cản được bước tiến của Thần Điêu.
Quách Tường cả mừng, giương mắt to nhình hai người. Người đàn ông đầu chít khăn xanh, mặc áo màu vàng sậm, chính là Dương- Qua. Còn người thiếu nữ mặc y phục toàn màu trắng, tà áo bay phất phơ không rõ thiếu nữ này là ai.
Cả hai đều cầm trường kiếm, múa như vũ lộng, biến đường gươm thành một vòng tròn, bao bọc thân mình họ nên không mũi tên nào bắn trúng được.
Thần Điêu chạy trước, Dương- Qua, Tiểu Long nữ theo sau hướng vào phía đài cao.
Quách Tường gọi to :
- Dương đại ca, có phải là Long tỉ tỉ chăng ?
Phần ở trên cao nói xuống, phần thì Dương- Qua ở cách chỗ nàng cả ba trăm bước nên Dương- Qua không nghe tiếng Quách Tường.
Chính thật là Dương- Qua và Tiểu Long nữ đang đến cứu nàng.
Tuy Thần Điêu là một thiên sanh thần vật, nhưng có thể cũng da thịt xương máu, cho nên thấy tên bay đến càng nhiều, Thần Điêu quạt cánh càng dữ dội.
Quân Mông Cổ thấy con quái điêu này quá hung ác, vội phi ngựa đuổi theo, dùng trường thương đâm vào nó.
Dương Qua và Tiểu Long Nữ dùng trường thương gạt phăng hai cây thương này, làm cho hai tên Mông Cổ té nhào xuống ngựa. Hai người, một điêu, tương trợ lẫn nhau, phút chốc đã đến trước mặt đài.
Dương Qua kêu lớn:
- Tiểu muội! Có ta đến cứu! Tiểu muội đừng sợ.
Nói xong chàng chạy nhanh leo lên cái thang lửa chưa cháy kịp. Đi được nửa chừng, bỗng nghe một luồng gió mạnh giáng xuống đất, chính là Kim Luân Pháp Vương từ trên sàn đài giáng xuống một chưởng.
Dương Qua vận lực vào trường kiếm đẩy lên cao một chưởng cực mạnh. Binh binhÕ hai tiếng nổ kinh hồn, làm cho cả hai lắc lư thân hình. Ca ûhai kinh hãi và đòng nghĩ như nhau
ÛMười sáu năm gặp lại, công lực của nó vượt bậc thật!
Dương Qua thấy tình thế quá nguy ngập, vội đưa kiếm lia mạnh lên trên, và dùng hết nội lực đẩy lên trên làm thành một trận cuồng phong. Chưởng phong rất dữ dội.
Kim Luân Pháp Vương đứng trên sàn đài chỉ có việc giữ và đỡ, chớ không đánh được Dương Qua, vì ông chỉ có bánh xe vàng quá ngắn, không thể đưa tới công đả đói phương.
Nhờ đó mà Dương Qua vọt mạnh lên mặt đài. Chàng vung kiếm chém mạnh vào lưng đối phương. Pháp Vương không quay đầu lại, mà ông đã lấy một bánh xe vàng đưa trái ra sau lưng đỡ lưỡi kiếm.
Sau khi đỡ vẹt lưỡi kiếm của Dương Qua, Pháp Vương quay mặt lại giáng xuống mặt chàng một bánh xe vàng.
Dương Qua hét to:
- Tặc đầu đà! Ta sẽ quật ngươi xuống đài.
Vừa hét, chàng vừa né mình một bên đưa ra một thế kiếm gạt mạnh bánh xe vàng. Chàng đã dùng hết sức làm cho lưỡi kiếm lẫn bánh xe rời khỏi tay, cả hai văng xuống đài.
Pháp Vương và Dương Qua loạng choạng suýt té. Cả hai dùng chưởng lực đánh với nhau. Dương Qua dùng hết tuyệt kỹ võ công, vung ra cốt ý hạ Pháp Vương ở chiêu đầu, không ngờ ông lại đưa ra một chưởng chống trả, hai sức chưởng gặp nhau kêu bùng một tiếng, làm cho cánh tay Dương Qua rúng động.
Chàng nghĩ:
Không rõ lão trọc này học ở đâu thế chưởng kỳ lạnh thế? Chưởng lực của ta cũng khá, thế mà bị đánh bạiÕ.
Chính Kim Luân Pháp Vương cũng kinh ngạc không rõ thế chưởng của Dương Qua là thế chưởng gì? Ông liền rút ra hai bánh xe vàng nữa vung ra đả kích Duong Qua. Tiếng kim khí của lão vung ra kêu u, u, o, o như rồng gầm, tượng rống.
Dương Qua lại rút cây trường kiếm còn lại đem chống đỡ, Chàng đưa ra một thế ám Nhiên Tiêu Hồn Chưởng. Pháp Vương sử dụng thế Long Tượng Bang Khổ Công đẩy mạnh bánh xe vào trường kiếm phát ra tiếng kêu Ûlách cáchÕ.
Cây kiếm của Dương Qua gãy làm ba đoạn thoát khỏi tay, rơi xuống đài. Đôi bánh xe của Pháp Vương chịu không nổi chưởng lực ám Nhiên Tiêu Hồn vụt khỏi tay, rơi xuống đài, chúng vào đầu ba tên xạ thủ vỡ sọ chết tươi.
Ca hai đã một phen loạng choạng, đôi tay họ cảm thấy tê rần. Pháp Vương lại đưa tay vào bọc lấy ra hai bánh xe đồng vung ra một chiêu long tượng nữa.
Dương Qua hiện giờ trong mình không còn tấc sắt nào, tay tả đưa ra phong lực, tay hữu đưa ra chưởng lực quây quần mình Pháp Vương.
Quách Tường thấy vậy kêu to:
- Đại hòa thượng, tôi nói có đúng không? Chính ông đánh không lại Dương Qua đại ca ta? Chính ông đã tự phụ là võ nghệ tuyệt luân, mà tay cầm binh khí đánh với đại ca ta, còn đại ca ta chỉ có một cánh tay không?
Pháp Vương xì một tiếng, không đáp lời Quách Tường mà vũ lộng hai bánh xe đồng đánh Dương Qua tới tấp.
Hoàng Dược Sư , Quách Tỉnh, Hoàng Dung vừa lui binh về cứu thành Tương Dương thì thấy Dương Qua, Tiểu Long Nữ và Thần Điêu đến làm tinh thần họ phấn khởi trở lại.
Hoàng Dược Sư phất mạnh cờ lệnh, gọi năm đạo binh Đông, Tây, Nam, Bắc và trung ương hợp lại mỗi đạo bốn ngành binh thành hai muôn, để triệt hạhai muôn quân Mông trấn giữ trước mặt đài để cứu viện Dương Qua.
Quân Tống tuy bị thiệt hại hơn phân nửa, nhưng chúng thấy Dương Qua đã đến được trận đài, nên tất cả đều đem hết sức mình liều thân tử chiến.
Quân Mông Cổ thấy chủ tướng mình bị bức bách và đoàn quân Tống quay lại, nên không còn đủ sức chiến đấu, vì thế càng lúc đạo binh Tống càng tiến đến gần bên đài.
* * *
Nói về đạo quân Mông kéo đến công phá thành Tương Dương dưới sự đốc binh của Hoàng Đế, nên tên nào cũng hăng hái đánh phá rất mạnh, nên viên quan trấn thủ là Lữ Văn Hoán chẳng giám leo lên mặt thành, ông khoác áo giáp sắt đi với hai cô thiếp đến bờ lũy nhỏ hầu nguyện ơn thoát chết.
Hai tên tiểu thiếp lại ưỡn ẹo, mơn trớn với viên quan. Nói toàn những câu nồng nàn, âu yếm.
Đoàn thám báo đến trước mặt họ bẩm to:
- Cửa đông quân Mông hàng vạn yểm trợ, cửa bắc chúng ào đến vây hàng muôn, xin Tổng trấn định đoạt.
Lữ Văn Hoán không biết nói gì, sắc mặt càng nhợt nhạt, lão rên rỉ hỏi:
- Quách hiệp chưa về ư ? Tại sao lại chẳng lui binh Mông Cổ?
Bây giờ Dương Qua đã dùng Xích Thủ Không Chưởng, chỉ có một tay mà chống lại bánh xe đồng của Pháp Vương.
Hai người giao đấu với nhau trên bốn trăm chiêu, mà không thắng nổi, vì mỗi người luyện công một cách không giống nhau.
Bỗng nhiên Dương Qua nhìn thấy Pháp Vương ném mạnh bánh xe vào mặt Quách Tường. Cô bé này bị trói chặt vào cột cây làm sao né tránh.
Dương Qua cả kinh tung mình nhảy lên cao, phất mạnh tay áo gạt rơi bánh xe đồng.
Pháp Vương thừa lúc chàng đang lơ lửng trên không, đánh vào bắp chân chàng một bánh xe đồng.
Chàng không tài nào tránh kịp, chỉ kêu a một tiếng, bắp thịt nơi vế xẻ một đường máu tuôn xối xả.
Chàng chưa kịp đứng vững thì Pháp Vương đánh vào Quách Tường một bánh xe đồng nữa, Dương Qua vội cử chưởng đánh.
Quách Tường kinh hãi kêu lớn:
- Dương đại ca! Đừng nghĩ đến tôi nữa. Hãy giết lão tăng Tây Tạng mà rửa hận cho tôi.
Lại nghe Dương Qua kêu a một tiếng, vai trái bị bánh xe đồng đánh vào. Chỉ một lúc bị hai vết thương quá nặng, Dương Qua không thể nào chịu đựng nổi chực ngã xuống đài.
Tuy vậy chàng cũng gắng gượng chống trả kịch liệt, Quách Tỉnh thấy vậy không biết cách nào cứu giúp cho chàng, chỉ có Hoàng Dung lanh trí hơn, bà đưa tay rút lưới gươm đeo trên mình Gia Luật Tề giáo chỏ Quách Tỉnh và nói:
- Tỉnh ca! Ném lên cho Qua nhi.
Quách Tỉnh ước độ từ chỗ đứng đến đài cách xa trên ba bốn chục bước mà đài thìcao trên trăm trượng, khó ném đến, ông với thấy cây thiết huyền cung ra khỏi vai, đặt lưỡi kiếm vào, giương thẳng cánh bắn lên đài. Mũi kiếm như một luồng bạch quang loang loáng thẳng lên đài.
Trường kiếm kêu vù vù hướng sau lưng Dương Qua bay tới. Cánh tay áo Dương Qua phất mạnh, thanh kiếm bị giữ chặt.
Đựơc khí giới, Dương Qua vội chống trả mãnh liệt với Pháp Vương. Phía dưới đài, Tiểu Long Nữ, Thần Điêu và Châu Bá Thông hợp sức tấn công đoàn xạthủ Mông Cổ.
Tiểu Long Nữ và Châu Bá Thông nhìn thấy cầu thang bắc lên đài đã cháy hết nửa, muốn lên cứu, nhưng không biết làm sao?
Dương Qua ở trên đoán chắc mình sẽ bỏ mạng nơi đây vì mấy trăm thế chưa hạnổi Pháp Vương, nên chàng hướng xuống đài nói to:
- Long nương, hãy mau về đi, hãy bảo trọng lấy thân.
Bấy giờ bánh xe đồng của Kim Luân Pháp Vương đã đánh vào mạng môn của Dương Qua, chỉ còn cách trong ba gang tấc. Dương Qua lớp tinh thần mỏi mệt, lớp mang thương tích nặng, nên đầu óc chàng nóng ran.
Khi thấy bánh xe đồng tới bên mình, tay áo phất mạnh đỡ tay tả đưa ra một chưởng vào ngực Pháp Vương.
Bỗng nghe giọng nói của Châu Bá Thông vang lên:
- Tốt nhất là Trì NêĐái Thủy. Đấy là một chiêu trong ám Nhiên Tiêu Hồn Chưởng ông bị Dương Qua đánh ở Vạn Hoa Cốc.
Dương Qua vô tình thủ bại, quên hẳn các chiêu tuyệt luân trong ám Nhiên Tiêu Hồn Chưởng, nên khi nghe Châu Bá Thông nhắc tới, chàng liền tung ra liên tiếp, nào là Trì NêĐái Thủy, Hồn Bất Thủ Xá, Đảo Hành Nghịch Thi. Nội ba chiêu chưởng này làm cho Pháp Vương rụng rời, tránh không kịp.
Dương qua thấy mình thắng thế, vội vận hết mười thành lực cho vào chưởng phong, đẩy một chiêu Hành Thế, Đẩu Phục, đánh ngay Đàn Trung Huyệt của Pháp Vương.
Pháp Vương vì quá mất tinh thần trước mấy chiêu thế khốc liệt, ông không chống đỡ kịp, chỉ u lên một tiếng, miệng phun ra mấy búng máu tươi, rớt xuống đài.
Tất ca ûquân sĩ hai bên đều không hẹn mà kêu Ûai daÕ kinh sợ. Chúng đã nhìn rõ mọi việc. Quân Tống kêu lên mừng rỡ, còn quân Mông Cổ kêu lên ai bi.
Bấy giờ ngọn lửa cháy lan tràn, tiếng kêu răng rắc, cái đài đã cháy hết cột.
Dương Qua nghĩ không thể nào mở trói cho Quách Tường kịp, chỉ còn cách ôm chặt nàng và cột cây, vì cột trụ đã cháy gần đến chân Quách Tường. Dương Qua vận nội lực hô to:
- Điêu huynh! Điêu huynh! Hãy tiếp tôi. Chàng vừa nói đến đây là cây cột gãy kìa.
Thần Điêu tuy bay không được, chứ nhảy rất cao, có thể cao hơn mấy trượng. Nghe Dương Qua kêu, Thần Điêu tung mình kên cao trên ba trượng vừa kịp lúc Dương Qua ôm Quách Tường và gốc trụ thừa thế nhầy mạnh lên lưng Thần Điêu và hạ dần xuống đất.
Pháp Vương bị Dương Qua đánh rơi xuống đài, tuy không đến nỗi phải chết, nhưng đau đớn ê chề. Ông cố chịu đựng, toan đứng dạy để chạy, bỗng một giọng cười ha hả nổi lên, một vòng tay cứng như sắt ôm chặt ngang lưng Pháp Vương. Pháp Vương giật mình quay lại thì ra đó là lão Ngoan Đồng Châu Bá Thông.
Lão Ngoan Đồng biết Pháp Vương rất lợi hại, nên giở hết ra siết chặt mình Pháp Vương và ôm ông này chạy như gió vào đống lửa. Pháp Vương bị thương nặng, bất thần lão chưa chuẩn bị để chống chế thì đã bị lão Ngoan Đồng ném mạnh vào biển lửa.
Thế mới biết những kẻ ngậm máu phun người dơ miệng mìnhÕ. Lão tăng Tây Tạng cốt ý hại Quách Tường chưa thành thì hỏa đài do ông tạo ra đã đốt thân ông.
Hoàng Dung thấy con mình thoát chết, lòng vui vẻ bồi hồi, bà ngó qua Dương Qua với tia trìu mến biết ơn.
Trong lúc gấp rút bà không biết nói gì để cảm tạ chỉ biết chạy nhanh đến bên Quách Tường mở trói cho Quách Tường.
Quách Tỉnh, Hoàng Dược Sư , Nhất Đănng đại sư và Quách Phù tất cả đều mừng rỡ vô cùng. Đạo quân Mông Cổ thấy chủ tường mình đã thác, chúng ùa chạy tán loạn. Năm đạo quân nhà Tống được dịp đánh giết túi bụi.
Quách Tỉnh thấy vậy ho âto:
- Tất ca ûtướng sĩ! Chúng ta hãy về thành Tương Dương giết luôn vị hoàng đế xâm lăng.
Quân Tống nghe lệnh, tất cả đều quay đầu trở về Tương Dương. Họ hướng vào đám quân hậu tập của Hoàng Đế Mông Cổ tiến tới.
Tiểu Long Nữ xé vạt áo buộc vết thương nơi đùi cho Dương Qua, nàng đau đớn mà chả nói nên lời.
Dương Qua gượng chịu đau, mỉm cười bảo:
- Lúc ta giao chiến trên đài, Long nương ở phía dưới có lo lắng không?
Tiểu Long Nữ má ửng hồng không đáp. Lại nghe tiếng reo hò đắc thắng của quân Tống vang dậy, ào ạt đuổi theo đạo quân Mông.
Dương Qua hết đau nhức vì Tiểu Long Nữ có đưa thuốc cho chàng uống. Khi khỏe lại, Dương Qua đứng dạy nhìn về đạo quân Mông đang phá thành Tương Dương, quân mã đông bắc mười đạo quân Mông Cổ, đội ngũ rất chỉnh tề, còn đạo quân Tống ào ạt như nước lũ không hàng ngũ đầu đuôi gìcả.
Dương Qua nói với Tiểu Long Nữ:
- Long nương! Tên đại gian ác tuy đã chết, nhưng quân địch chưa bại. Ta nghĩ nên đánh nữa, Long nương! Em có lo lắng không?
Câu nói của Dương Qua nửa muốn nửa không vì sợ nàng phật lòng. Tiểu Long Nữ hiểu ý mỉm cười, nói
- Qua huynh! Anh muốn đánh thì đánh.
Bỗng nghe tiếng nói trong trẻo của cô gái phát ra, hướng vào Dương Qua và Tiểu Long Nữ:
- Đại ca ca! Tôi thật không ngờ Long tỷ tỷ đẹp như tiên nga trên thượng giới.
Tiểu Long Nữ quay lại nhìn Quách Tường mỉm cười:
- Tiểu muội ! Đa tạ người đã cầu chúc cho cuộc trùng phùng của chúng tôi. Đại ca người đã nói hết mọi việc cho tôi nghe, cho nên tôi bảo đại ca đưa tôi đến thành Tương Dương để gặp mặt muội muội.
Quách Tường thở nhẹ nói :
- Thật là tỉ tỉ xứng với đại ca của tôi !
Tiểu Long nữ nắm tay nàng tỏ ra thân thiện và trìu mến. Tiểu Long nữ có tính kỳ quặc, đối với bất cứ ai lanh lợi thì nàng không thích. Nhưng nàng được Dương- Qua kể rõ về tình cảm của Quách Tường và khen nàng có nhân có nghĩa, bấy giờ chính mắt Tiểu Long nữ đã trông thấy cô bé này tuổi còn nhỏ mà gan da ïcó thừa, tuy ở trong sự nguy nan mà không tỏ vẻ gì sợ hãi, nên Tiểu Long nữ đã thấy mến ngay.
Dương- Qua thấy mấy con ngựa chết chủ, đứng ngơ ngác, liền bắt một con, đoạn nói :
- Ta đi trước mở đường, cả hai có theo không ?
Nói xong chàng nhảy lên ngựa tung vó đi trước. Tiểu Long nữ và Quách Tường mỗi người một con ngựa đuổi theo DươngQua.
Ba người giục ngựa về hướng Nam. Họ nhìn về phái thành Tương Dương thấy hàng trăm đám mây cuồn cuộn bay, đó là cát bụi giữ a chiến trường bốc lên.
Binh Mông Cổ như muôn ngàn con kiến bò bám lên vách thành. Cả ba vội giục ngựa lên gò cao quan sát. Họ đưa mắt nhìn tứ phía, bỗng thấy bhốn ngàn truy binh Mông Cổ đang vây hãm Gia Luật Tề và ba trăm quân Tống. Đạo quân Mông Cổ cầm toàn giáo dài, mâu lớn, mỗi cây giáo dài ngót một thức dư , vung ra loang loáng. Đám tùy tướng của Gia Luật Tề lần lần rơi rụng, lớp chết lớp bị thương.
Quách Phù thống lãnh một đạo quân, xông vào trùng vây để cứu chồng, nhưng bị hai ngàn binh Mông Cổ cản trở, vợ chồng chỉ lấy mắt nhìn nhau mà không thể đến gần được.
Quách Phù vội thối lui ra nhìn vào trùng vây, thấy sĩ tốt của chồng mình càng lúc càng ít, biết rằng không thể thoát được, dù võ công cao diệu đến bực nào cũng đành bó tay trước cả ngàn đội binh Mông Cổ.
Quách Phù cất tiếng khóc òa Dương- Qua đứng cách nàng độ ba mươi thước, thấy vậy liền cất tiếng kêu rằng :
- Quách đại cô nương ! Hãy cúi đầu lạy ta ba lạy, ta sẽ xông vào trùng vây mà cứu chồng ngươi !
Chàng tưởng rằng Quách Phù vốn tính kiêu hãnh, thà chết chứ không chịu lạy ai, cho nên mới kiếm lời trêu nàng như thế. Ngờ đâu trái với sự tưởng tượng của Dương- Qua, Quách Phù nóng ruột không suy nghĩ gì cả, nàng giục ngựa đến gò cao chỗ Dương- Qua đứng, nhảy xuống ngựa quỳ mọp lạy lia lịa.
Dương- Qua cả kinh, vội nhảy xuống ngựa đỡ nàng dậy và vội nói :
- Tôi nói chơi mà cô nương làm thiệt sao ? Gia Luật huynh với tôi là bạn, không lẽ tôi đứng yên mà chẳng cứu ?
Chàng liền giục ngựa xuống gò. Trên chiến trường những con ngựa mất chủ đứng rải rác trước mặt chàng. Chàng liền gom chúng lại, kết chặt dây cương. Mười sáu con ngựa chia ra làm hai đội cột chặt bên tả hữu, đoạn hét lên một tiếng, làm cho đoàn ngựa hỏang chạy về hướng Mông Cổ.
Ngày trước nhà Tống cũng có bày trận này gọi là Liên hoàn giáp mã pháp để vây đánh Lương Sơn Bạc. Nhờ có Liên Hoàn mã trận đó mới đẩy lui đuợc bọn anh hùng Tống Giang Thủy Hử.
Dương- Qua giật mạnh hai sợi liên hoàn cương, chia mười sáu con ngựa ra làm hai đạo tiến nhanh về phía quân Mông Cổ, theo binh pháp gọi là "Tiểu liên hòan mã ".
Quân Mông Cổ thấy Dương- Qua xua ngựa về phía chúng, làm chúng ngơ ngác không hiểu chàng đang dùng kỹ thuật gì? Bấy giờ 16 con ngựa ồ ạt như nước lũ, càn đạp lên quân Mông. Chúng có giáo nhọn, gươm dài cũng không cản trở được đoàn quân mã kỵ của Dương- Qua.
Hai tướng Mông Cổ tiến đến cách Gia Luật Tề chừng ba bước, toan cử giáo giết chàng. Dương- Qua vội đưa ra một chiêu "ám Nhiên Tiêu Hồn Chưởng đẩy mạnh về phía chúng khiến hai tên này té nhào xuống ngựa.
Vòng vây được nới rộng, vì binh sĩ Mông Cổ thối lui để tránh bầy ngựa. Dương- Qua kêu lớn :
- Gia Luật huynh ! Hãy thoát ra mau lên !
Gia Luật Tề cướp được cây đại kỳ, quay ngựa chạy theo Dương- Qua thoát khỏi vòng nguy hiểm.
Gia Luật Tề nói :
- Dương thế huynh ! Đa tạngười cứu mạng ! Cả thuộc hạ đều bị vây, tôi đã định liều chết với chúng.
Dương- Qua bỗng nảy ra một kế liền bảo :
- Gia Luật huynh ! Hãy đưa cây đại kỳ cho tôi !
Gia Luật Tề liền đ a cây cờ cho Dương- Qua. Chàng lấy lửa đốt cháy ngọn cờ, đoạn nhảy lên lưng ngựa
Gia Luật Tề hội ý nói :
- Thật là diệu kế !
Chàng thúc ngựa, nhặt lên một cây đại kỳ, dùng lửa đốt cháy, đoạn thúc ngựa theo Dương- Qua.
Hai người hét to một tiếng, giục ngựa chạy nhanh như gió. Ngọn hỏa kỳ quạt mạnh trên đầu quân Mông Cổ, khiến chúng tóc tai cháy xém, trán phỏng, mặt nám. Quân Mông Cổ đại loạn, cuốn vó chạy dài.
Gia Luật Tề kiểm điểm lại tàn binh, ba trăm quân chỉ còn sống sót chừng năm sáu mươi người. Chàng kéo lên đồn trú trên gò cao nghỉ ngơi.
Quách Phù tiến đến bên Dương- Qua, vòng tay cúi lạy hai lạy nói :
- Dương đại ca ! Tôi cư xử với đại ca thật bất nghĩa, nhưng đại ca khoan nhân đại độ, lấy ân trả oán, lại cứu ...
Đến đây nàng nghẹn ngào, nói chẳ ng nên lời, chỉ ôm mặt khóc sướt mướt. Dương- Qua thấy nàng biết ăn năn nên mãn nguyện, vội bước đến nâng Quách Phù dậy nói :
- Phù muội ! Theo ta nghĩ, lúc nhỏ ai chẳng thế ! Nhưng biết lỗi mà sửa, đó là chuyện rất hay, ít người làm được. Phù muội ! Dù sao chúng ta cũng còn nghĩa huynh muội, không nên khách sáo làm gì. Ta chỉ mong từ nay muội tử tế với người khác, đấy là điều ta mong ước.
Quách Phù ngây người, hồi tưởng lại những việc xảy ra từ 20 năm về trước, bất giác lòng hối hận dâng trào lên khóe mắt. Gương mặt nàng lúc đỏ lúc nhợt, nhiều ý nghĩ kỳ lạnổi lên khuấy động tâm tư .
Dương- Qua, Tiểu Long nữ, Gia Luật Tề và Quách Tường đứng yên như tượng, đưa mắt nhìn về phía thành Tương Dương khói lửa ngập trời.
Họ thấy Quách Tỉnh và Hoàng Dược Sư đang xua quân đánh vào đoàn quân hậu tập của Mông Cổ, nhưng thế của quân Tống rất mỏng manh, không hy vọng gì chiến thắng đuợc.
Vì quân Mông Cổ rợp trời, dưới ngọn cờ mao chín tụi, chúng tràn như bầy kiến đen ngập cả bốn mặt thành.
Quách Tường hốt hỏang :
- Dương đại ca ! Tính sao đây ?
Dương- Qua nghĩ thầm :
- Ta và Long nhi hội ngộ thật là trời đất ban ơn, dù hôm nay ta có chết đi cũng không oán hận gì. Người trai sinh ra ở đời lấy việc quốc gia làm trọng, chết giữa chiến trường là vinh quang !
Lòng nghĩ như thế, tâm cơ huyết quản của nguời trai sôi lên sùng sục, chàng quay sang bảo Gia Luật Tề :
- Gia Luật huynh ! Chúng ta hãy tiến về thành Tương Dương, đánh với chúng một trận. Gia Luật huynh nghĩ sao ?
Gia Luật Tề nói :
- Như vậy thì hay lắm !
Tiểu Long nữ cùng Quách Tường vội lên tiếng :
- Cho chúng tôi cùng theo với !
Dương- Qua mỉm cười nói :
- Tốt lắm ! Ta đi tiền phong mở lối, ai có thương dài cho ta mượn.
Gia Luật Tề nghe thế liền vẫy đám thủ hạmang đến mỗi người ba bốn cây trường thương cho Dương- Qua sử dụng
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...