Thần Điêu Chi Văn Quá Thị Phi

Khi Võ Tu Văn tỉnh lại, bên ngoài đã tối, người bên cạnh cũng đã rời đi, y theo bản năng cọ cọ người trong chăn, nhưng ngay lập tức, thân thể y liền cứng lại, xương thắt lưng như bị cắt đứt, chỗ phía dưới kia truyền đến cảm giác mát lạnh, tuy có chút đau rát, nhưng cũng không phải khó chịu lắm, chủ yếu là thắt lưng đau nhức không có khí lực mà thôi. Trên người cũng không có cảm giác dính bẩn, hơn nữa đã được đổi lại bộ quần áo lót sạch sẽ khác, y liền biết chắc là Dương Quá đã tẩy rửa cho mình. Võ Tu Văn nằm lỳ ở trên giường không nhúc nhích, nghe thấy tiếng cửa mở, y nhìn về phía đó, liền thấy Dương Quá bưng một cái khay tiến vào, phía trên có đặt mấy cái chén.

“Tỉnh rồi sao? Ta đang định đánh thức ngươi đây.” Dương Quá đi tới, đặt khay sang một bên.

Võ Tu Văn chống tay, chịu đựng thắt lưng đau nhức mà ngồi dậy, trên vai liền được phủ thêm một kiện áo bông, người cũng bị Dương Quá ẵm lên, ôm vào trong lòng. Dương Quá cầm một cái chén qua đưa cho Võ Tu Văn, sau đó vươn tay vào trong chăn, nhẹ nhàng mát xa thắt lưng đau nhức của y, thủ pháp thuần thục khiến cho Võ Tu Văn thoải mái hơn rất nhiều.

Phen vận động vừa rồi khiến cho Võ Tu Văn tiêu hao rất nhiều thể lực, bụng cũng đói rồi, cho nên y ăn đến khi không thể ăn thêm được nữa mới chịu dừng lại, sau đó dựa vào lòng người phía sau, thoải mái thở dài. Dương Quá đặt cằm lên đỉnh đầu y, bàn tay vẫn xoa bóp bên hông Võ Tu Văn, trong mắt đều là cưng chiều.


“Đúng rồi, ta còn chưa hỏi ngươi, sao trước đó ngươi đều không chạm vào ta?” Võ Tu Văn đột nhiên nhớ tới, đều là vì người này không chịu chạm vào mình, nếu không làm sao mình lại có thể chủ động đưa lên tận miệng như thế chứ!? Y quay đầu lại, đẩy người hắn ra, trừng mắt nhìn Dương Quá.

Dương Quá đầy cưng chiều thở dài, lại lần nữa ôm người vào lòng, nói: “Lúc trước thân thể ngươi không tốt, ta vốn định chờ thân thể của ngươi tốt hơn. Hơn nữa, ta cũng sợ chính mình không khống chế được mà làm ngươi bị thương.”

Võ Tu Văn kéo tay Dương Quá đến trước người, nhét tay của mình vào bên trong để tay hắn bao lấy tay mình, y dựa người vào lồng ngực của người phía sau, nhẹ nhàng nói: “Không phải lần trước ngươi nói muốn đem giường Hàn Ngọc trả cho cô cô đó sao? Tìm thời gian nào đó chúng ta đi đi, bây giờ là tháng ba, lần trước ta đã đáp ứng Quách Tương sẽ đến dự sinh thần của cô nương ấy, sinh thần của Quách Tương là hai mươi tư tháng mười. Chúng ta tới Cổ Mộ trước, sau đó xuất phát đi Tương Dương, trên đường cũng có thể tùy tiện ngắm cảnh này nọ, thời gian liền không sai biệt lắm.” Đối với Quách Tương, Võ Tu Văn có cảm giác cũng không tồi, trong nguyên tác cô nương này cũng là nữ hài tử đáng yêu xinh đẹp, chỉ là, sau này vì yêu Dương Quá mới trở nên bất hạnh cả đời, cuối cùng lại đi tu, trở thành tổ sư sáng lập ra phái Nga Mi. Không thể không nói, hào quanh của nhân vật chính là Dương Quá đây cũng quá cường đại rồi, hắn đã làm hại không ít nữ tử nha. Hai biểu tỷ muội Lục Vô Song cũng bởi vì hắn mà không thành thân, nhưng điều này cũng không quan trọng lắm, mấu chốt là một cô gái như Quách Tương cũng bị hắn làm hại không thành thân luôn.

Dương Quá nghe thấy Võ Tu Văn nói muốn đi Tương Dương, cánh tay liền căng thẳng, hàn khí cũng bắt đầu tản ra. Võ Tu Văn vỗ vỗ tay hắn trấn an, nhẹ giọng nói: “Võ Tu Văn đã chết, hiện tại ta chỉ là Văn nhi của một mình ngươi mà thôi. Ta không có ý định làm quen với bọn họ, chỉ đơn thuần muốn đi thăm Quách Tương. Dù sao lúc ta mới trở về, nếu không phải có cô nương ấy, ta cũng không biết mình có thể về đến bên cạnh ngươi không nữa.”


Dương Quá ôm chặt người trong lòng, mím môi, một lúc lâu sau mới cúi đầu khẽ ‘ừ’ một tiếng. Võ Tu Văn biết hắn đối với chuyến đi đến Tương Dương lần trước có ấn tượng không tốt, nhưng y vẫn muốn đi, không phải là không có oán hận, cũng không phải là không có lo ngại. Nhưng… Y vẫn muốn đi, sau đó y sẽ hoàn toàn chặt đứt phần tình cảm ở tận đáy lòng kia, như vậy y mới có thể an tâm ở bên Dương Quá suốt cả đời.

Dương Quá cầm mấy cái chén đặt lên khay, dọn dẹp một chút rồi mang đi, sau đó lại nhanh chóng quay về, ôm lấy Võ Tu Văn nằm ở trên giường, bàn tay không ngừng vỗ về thắt lưng của y. Võ Tu Văn lúc đầu còn cảm giác thật thoải mái, nhưng lâu dần liền cảm thấy thân thể bắt đầu nóng lên, ban ngày đã bị hung hăng yêu thương một trận, thân thể dù sao cũng mẫn cảm, cảm giác đau nhức tan biến, sau đó dần chuyển thành khoái cảm tê dại. Võ Tu Văn dán mặt vào lồng ngực Dương Quá, bên tai là tiếng tim đập hữu lực của hắn, cảm giác được hai bàn tay to kia không ngừng dao động lên xuống ở eo, tiếng rên rỉ không kiềm nén được rốt cuộc cũng bật ra.

Âm thanh rên rỉ vừa thoát ra khỏi miệng, bàn tay bên hông y liền dừng lại một chút, Võ Tu Văn  mặt đỏ bừng đẩy Dương Quá ra, rồi xoay người lại đưa lưng về phía Dương Quá. Nhưng ngay lập tức bị kéo trở về, y có thể cảm giác rất rõ ràng vật thể cứng rắn như lửa đặt ở mông mình. Thân thể Võ Tu Văn cứng đờ, vốn nghĩ đến việc có lẽ ngày mai sẽ không dậy được, y liền nghe thấy âm thanh khàn khàn của người phía sau vang lên: “Ngủ đi.”

Trong lòng Võ Tu Văn cũng không biết là thất vọng hay nhẹ nhàng thở ra nữa, nhưng thân thể lại thả lỏng hơn rất nhiều, rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp, lưu lại người phía sau đang bị dục hỏa thêu đốt, nhưng trong lòng người nọ lại tràn đầy thỏa mãn và hạnh phúc.


Vài ngày sau, ở trên đường lớn, một chiếc xe ngựa chậm rãi lăn bánh, xe ngựa không có gì kỳ quái, mấu chốt là ở phía sau xe ngựa lại kéo theo một chiếc xe đẩy, mà chiếc xe đẩy đó cũng không có gì kỳ quái nốt, chỉ là bên trên nó có đặt một chiếc giường băng trong suốt, xung quanh chiếc giường còn tản ra khí lạnh, lẽ ra chiếc giường băng phía sau ấy đã sớm bị tan chảy mới đúng, nhưng người ven đường lại không hề thấy băng tan ra, cũng không thấy có nước từ trên xe chảy xuống.

Võ Tu Văn ngồi ở trong xe ngựa, bên trong phủ kín chăn bông thật dày, như vậy không chỉ thoải mái, mà còn có thể giảm xóc khi xe ngựa chạy trên đường. Phải biết rằng loại xe ngựa cổ đại này không có trang bị giảm xóc, đi đường dài căn bản không thể chịu được, chớ nói chi đến việc thắt lưng y còn mơ hồ truyền đến cảm giác đau nhức.

Hiện tại Võ Tu Văn đang nằm sấp trên đệm, liếc nhìn người đang xoa ấn thắt lưng cho mình, rõ ràng hôm nay phải lên đường, thế mà tối hôm qua người này vẫn đè y ra làm không ngừng, thẳng đến y lại một lần ngất đi, hắn mới chịu dừng. Đúng vậy, lại một lần nữa! Võ Tu Văn oán hận nghĩ, từ sau lần y chủ động bá vương không thành công kia, lúc thân thể y khôi phục lại, liền bị Dương Quá đã uất nghẹn mười năm không phân biệt ngày đêm mà lôi kéo y lên giường vận động, mười lần có đến chín lần do Võ Tu Văn ngất đi mà chấm dứt. Điều này làm cho người nào đó ngầm cắn răng, đương nhiên người nào đó tuyệt đối sẽ không thừa nhận kỳ thật y cũng rất hưởng thụ, bằng không làm sao Dương Quá lại có thể bắt buộc được y?

Sau đó, Võ Tu Văn rốt cuộc không chịu nổi sự đòi hỏi không ngừng của Dương Quá nữa, liền mở miệng nói muốn đi Cổ Mộ, vốn nghĩ tối hôm qua có thể hảo hảo nghỉ ngơi một chút, ai ngờ Dương Quá lại lấy cớ giúp y tắm rửa, trực tiếp nhảy vào thùng tắm, đợi đến khi y cảm thấy không thích hợp lắm đã bị Dương Quá khiêu khích đến thân thể vô lực, chỉ có thể không ngừng rên rỉ ra tiếng, sự tình phía sau càng không thể khống chế nữa, cho nên y chỉ có thể mặc cho cơ thể trôi nổi trong khoái cảm rồi một lần nữa mất đi ý thức.


Võ Tu Văn chỉ có thể bất đắc dĩ thừa nhận, nam nhân không thể nghẹn quá lâu, đặc biệt là nam nhân có võ công cao cường lại càng không thể.

Dương Quá nhìn người gục trên đệm mà thất thần, trong mắt tràn đầy cưng chiều, hắn ôm người đặt lên trên đùi mình, rồi cầm hoa quả ở bên cạnh đưa cho y.  Võ Tu Văn miễn cưỡng tựa vào trong lòng Dương Quá, ngay cả tay đều lười động, trực tiếp cắn lấy hoa quả trên tay Dương Quá. Dương Quá cũng không thèm để ý, cứ như vậy mà đút cho y ăn.

Võ Tu Văn ăn vài miếng liền không ăn nữa, y ôm lấy cổ Dương Quá, vùi mặt vào vai hắn. Dương Quá để hoa quả trong tay sang một bên, hai tay ôm lấy người trong lòng, quả nhiên không bao lâu sau, hô hấp của người trong lòng liền trở nên vững vàng và đều đều. Dương Quá nằm xuống chăn bông mềm mại, điều chỉnh vị trí để người trong lòng cảm thấy thoải mái, tay nhẹ nhàng vỗ về lưng y, ánh mắt cũng nhắm lại, chỉ là động tác trên tay vẫn không hề ngừng lại.

Bên ngoài có xa phu đánh xe, không cần Dương Quá và Võ Tu Văn phải bận tâm, chính là giường băng phía sau thoạt nhìn không có bất kỳ dấu hiệu nào tan chảy, chỉ cần là người đều có thể nhìn ra đó không phải là vật tầm thường. Mà thời đại này không thiếu nhất chính là cướp, hơn nữa Dương Quá lại lựa chọn đường nhỏ, đi qua rất ít thành trấn, không bao lâu liền có người bắt đầu đánh chủ ý lên bọn họ.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui