Thần Điêu Chi Văn Quá Thị Phi

Âu Dương Phong vui vẻ nhìn hai người, ông có chút điên điên khùng khùng, nên cũng không cảm thấy gọi một nam tử như Võ Tu Văn là con dâu có gì là không đúng, chỉ cảm thấy Võ Tu Văn và con ông hôn nhau rồi, thì y chính là con dâu mình, trong nháy mắt liền coi y là người một nhà. Cho nên tiếp theo, ông kéo tay y qua, vui mừng cười toe toét.

“Con trai, con dâu, hai đứa luyện công với một nữ tử à? Võ công của nàng ta có khá không? Hay là cứ để ta dạy hai đứa đi, tránh về sau các ngươi bị người khác khi dễ.” Âu Dương Phong nhìn hai người, cười nói.

“Đến, để ta thử võ công của hai đứa xem sao.” Nói xong liền tiến lên đánh hai người.

Âu Dương Phong ra tay rất có lực, lại đột nhiên tấn công tới, Võ Tu Văn và Dương Quá chấn động, lui người về sau một chút, rút kiếm bên người ra, song kiếm hợp bích, công kích lại Âu Dương Phong. Song phương cứ đấu như vậy, thần trí Âu Dương Phong không rõ ràng lắm, mặc dù đó là con trai và con dâu mình, nhưng ra tay cũng không khoan nhượng chút nào, Võ Tu Văn và Dương Quá bày trận, sẵn sàng nghênh địch.

Tuy hai người song kiếm hợp bích sẽ trở nên lợi hại hơn, nhưng nếu so về nội lực, Âu Dương Phong vẫn cao hơn bọn họ rất nhiều, cố gắng cầm cự cả trận, tay bị Âu Dương Phong nhẹ nhàng phất một cái, cánh tay hai người đau xót, kiếm trong tay liền rớt xuống.

Âu Dương Phong cười ha ha, bắt lấy tay hai người, nói ra rả: “Võ công của hai đứa không tồi, đáng tiếc không bằng hai môn võ công thượng thừa trên đời này.”

“Đó là võ công gì?” Dương Quá tò mò hỏi.

Mày rậm của Âu Dương Phong nhướng lên, lớn tiếng nói: “Con là người luyện võ, hai môn võ công thượng kia mà cũng không biết.”

Võ Tu Văn và Dương Quá nhìn thấy ông lúc vui lúc giận, nhìn nhau, âm thầm lo lắng. Dương Quá bắt lấy tay Võ Tu Văn, lo y sợ hãi, an ủi mà nắm chặt tay y, Võ Tu Văn lắc đầu, ý bảo mình không có việc gì.


“Để cha dạy hai đứa, hai môn võ công thượng thừa này bao gồm Hàm Mô Công, và Cửu Âm Chân Kinh. Trước tiên ta sẽ dạy hai đứa võ công nhập môn của Hàm Mô Công.” Nói xong liền ngâm nga khẩu quyết.

Dương Quá đang muốn lên tiếng bảo ông đã dạy mình, nhưng nghĩ lại, còn Văn nhi chưa biết, nên không nói gì, nghiêm túc nghe Âu Dương Phong đọc khẩu quyết, nghe cẩn thận thêm một lần nữa. Võ Tu Văn mỉm cười, hiểu ý Dương Quá, tuy y không muốn học Hàm Mô Công, nhưng cũng không nói gì thêm.

Âu Dương Phong vung tay múa chân, thao thao bất tuyệt nói, nhưng dần dần nói năng có chút lộn xộn, lúc thì giảng giải Hàm Mô Công, lúc thì xen vào một chút Cửu Âm Chân Kinh, cũng không để ý tới hai người bên cạnh, hoặc là không nhớ tới, không ngừng mở miệng nói.

Võ Tu Văn và Dương Quá nghe xong, liền đồng thời nhíu mày, chỉ cảm thấy trong mỗi câu của Âu Dương Phong đều ảo diệu vô cùng, chẳng qua trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể lĩnh hội nhiều. Võ Tu Văn và Dương Quá dừng lại tự hỏi, chỉ đơn thuần nhớ kỹ lời Âu Dương Phong, không suy nghĩ về sự ảo diệu trong đó.

Âu Dương Phong nhìn thấy hai người đều thực thông minh, khẩu quyết đều có thể rất nhanh liền nhớ kỹ, trong lòng cao hứng không thôi, càng nói càng hưng phấn, nói đến sắc trời bắt đầu chuyển tối, mới đem ý chính của hai môn võ công thượng thừa này nói xong.

Dương Quá há miệng thở dốc, đang muốn mở miệng nói gì đó thì Võ Tu Văn đã giành trước, y tiến lên khoác cánh tay Âu Dương Phong nói: “Cha, nói lâu như vậy hẳn là đã mệt, đi vào nhà nghỉ ngơi một chút, con và Dương Quá đi làm bữa tối. Rất nhanh là xong.”

“Ừ, được.” Âu Dương Phong gật đầu, nhìn Võ Tu Văn bên cạnh, cảm thấy người con dâu này thật sự rất biết điều, làm cho ông phi thường hài lòng. Rồi cười he he đi theo Võ Tu Văn vào nhà.

Sau khi an bày cho Âu Dương Phong ngồi trong phòng, y kéo Dương Quá vào trong phòng bếp, chăm chú nhìn hắn nói: “Dương Quá, ta thấy thần trí của cha không được tốt lắm, ngươi phải chú ý đừng phản bác lời của ông, tránh làm ông bị hỗn loạn.”

Dương Quá gật đầu, nghĩ đến vừa rồi mình không đúng, cũng may có Văn nhi đúng lúc ngăn mình lại, bất quá căn bệnh này của cha không biết có thể chữa khỏi hay không.


Võ Tu Văn xoay người lấy gạo bỏ vào trong nồi, chuẩn bị nhóm lửa. Dương Quá bước lên phía trước, ngăn cản nói: “Văn nhi, để ta làm cho.” Võ Tu Văn bất đắc dĩ xoay người ngồi xuống cái bàn bên cạnh, nhìn Dương Quá bận rộn nói: “Nhìn bộ dạng này của ngươi, nên gọi ngươi là vợ ta mới đúng.” Nói xong, y nhịn không được mà cười rộ lên.

“Ừ ừ ừ, ta là vợ Văn nhi.” Dương Quá đi tới, hôn xuống khóe miệng Võ Tu Văn, thuận tay cầm thức ăn bên cạnh lên, bắt đầu nấu.

Võ Tu Văn thì lại có chút ngượng ngùng, giúp đỡ hắn lấy thức ăn, mấy năm nay đều là Dương Quá làm cơm, hương vị cũng càng ngày càng ngon. Ngẫu nhiên Võ Tu Văn  muốn giúp một lần, đều bị Dương Quá vội vàng bảo sang một bên ngồi. Dương Quá nói, chỉ cần Võ Tu Văn ở bên cạnh hắn, hưởng thụ sự cưng chiều của hắn là được, còn những việc lặt vặt này cứ để hắn làm.

Rất nhanh Dương Quá liền làm xong một bàn thức ăn, Võ Tu Văn tới gọi Âu Dương Phong, ba người cùng nhau ngồi bên cạnh nhau ăn, lúc này Âu Dương Phong không ngừng gật đầu, vừa lòng nói với Võ Tu Văn: “Con dâu, thức ăn con nấu rất ngon.” Võ Tu Văn có chút ngượng ngùng gắp một ít đồ ăn bỏ vào bát của Âu Dương Phong, Dương Quá thì tươi cười, trong lòng rất vui vẻ.

Âu Dương Phong bỗng nghiêm mặt, Võ Tu Văn có chút kỳ quái nhìn ông, chợt ông đột nhiên lách mình ra ngoài, Võ Tu Văn và Dương Quá vội vàng theo sau. Đẩy cửa ra đã thấy Âu Dương Phong đang cùng một nữ tử bạch y đánh nhau, nữ tử bạch y kia chính là Tiểu Long Nữ. Hai người đấu tới đấu lui, tuy thân pháp của Tiểu Long Nữ vô cùng uyển chuyển, nhưng công lực của Âu Dương Phong cao thâm khó lường, chưởng phong mạnh mẽ, Tiểu Long Nữ chỉ có thể nỗ lực chống đỡ mà thôi.

“Cha, cô cô, đừng đánh nữa, đều là người một nhà.” Dương Quá vội vàng kêu to.

Âu Dương Phong nghe được lời Dương Quá , lui đến một bên hỏi: “Con bé này là ai?”

“Cha, đây là cô cô đã dạy võ công cho tụi con.” Dương Quá lại chuyển hướng Tiểu Long Nữ nói: “Cô cô, đây là cha ta.”


Tiểu Long Nữ thản nhiên gật gật đầu, không nhìn Âu Dương Phong nữa, trong lòng lấy ra hai cái chai đưa qua, nói: “Ngày mai các ngươi đi ra ngoài, hãy mang cái này theo bên người, một lọ dùng để giải độc, lọ kia dùng để trị thương.” Nói xong cũng xoay người rời đi.

Dương Quá cùng Võ Tu Văn nhìn bóng lưng Tiểu Long Nữ, dưới ánh trăng nhàn nhạt, nàng xinh đẹp như tiên nữ.

“Hà hà, võ công của con bé này cũng không tệ. Nhưng không giỏi bằng ta.” Âu Dương Phong ngây ngô cười nói.

“Dạ, võ công của cha là thiên hạ đệ nhất.” Võ Tu Văn tiến lên nói với Âu Dương Phong.

“Đúng đúng, võ công của ta là thiên hạ đệ nhất. Con dâu, ta sẽ đem võ công truyền thụ lại hết cho các con, như vậy các con sẽ không còn bị người khác khi dễ nữa.” Âu Dương Phong nói xong, liền kéo hai người ra trước cửa, lại bắt đầu tụng về võ công của ông.

Võ Tu Văn cười khổ nhìn Âu Dương Phong đang hưng trí bừng bừng kia, Âu Dương Phong vừa nói vừa biểu diễn chiêu thức của Hàm Mô Công, Võ Tu Văn tựa vào trên người Dương Quá, giữ tinh thần tỉnh táo nhìn. Dương Quá vòng tay qua hông y, chăm chú nhìn động tác của Âu Dương Phong, chỗ không hiểu trước kia dần dần đã hiểu tám chín phần.

Tinh thần Võ Tu Văn bắt đầu mệt mỏi, y vốn không có hứng thú với Hàm Mô Công, bình thường giờ này đã đi ngủ, nên mí mắt không kìm được mà trĩu xuống, tựa lên người Dương Quá, đầu gục lên gục xuống. Dương Quá đau lòng nhìn y, nói với Âu Dương Phong đang vẫn hưng trí bừng bừng kia: “Cha, đêm đã khuya, chúng ta nên trở về ngủ thôi.”

Âu Dương Phong lúc bấy giờ mới ngừng lại, nhìn Võ Tu Văn đang buồn ngủ, nghĩ nghĩ một chút rồi nghiêm túc gật đầu nói: “Đúng, nên đi ngủ thôi.”

Võ Tu Văn xốc lại tinh thần cười nói: “Không cần đâu, cha, con về ngủ trước, cha cứ dạy Dương Quá đi.”

“Được, con trai, để vợ con ngủ trước đi.” Âu Dương Phong lại cười lớn kéo Dương Quá qua. Võ Tu Văn cười cười nhìn Dương Quá, ý bảo mình không có việc gì, xoay người vào phòng.


Nằm ở trên giường, tuy rất buồn ngủ, nhưng y cứ xoay tới xoay lui trên giường, thật lâu sau vẫn chưa ngủ được, Võ Tu Văn bất đắc dĩ nhìn màn đêm tối om, đột nhiên nhớ tới, thì ra bên người đã thiếu đi cái ôm và hơi thở quen thuộc. Có chút cảm thán trong lòng, Võ Tu Văn à, mày thật sự đã hãm sâu rồi! Tiếp tục lăn qua lộn lại một mình ở trên giường thêm một lúc lâu, y mới mơ mơ màng màng thiếp đi. Loáng thoáng nghe được âm thanh bên ngoài truyền lại, rồi một thân thể ấm áp sáp lại, hơi thở quen thuộc làm cho y theo thói quen tiến vào trong lòng người nọ, điều chỉnh tìm một vị trí thoải mái, khóe miệng nở nụ cười nhạt, rốt cuộc cũng an ổn ngủ.

Mơ mơ màng màng mở mắt ra, y ngẩng đầu lên, đập vào mắt là gương mặt quen thuộc của người nọ, hiện tại Dương Quá cũng đã hai mươi mốt tuổi rồi, trông rất anh tuấn. Mà y, tuy đã mười tám tuổi, nhưng bộ dáng vẫn gầy yếu như cũ.

Thân mình vừa chuyển, đã bị Dương Quá đặt ở dưới thân, ngẩng đầu nhìn ánh mắt thanh tỉnh của Dương Quá, cái này làm sao giống một người vừa mới tỉnh được. Dương Quá tham lam nhìn khuôn mặt thanh tú của Võ Tu Văn, con ngươi đen láy xinh đẹp lại dịu dàng  trầm tĩnh, khẽ vén vài sợi tóc phủ trên mặt y, đầu ngón tay từ cái trán di chuyển xuống, lướt qua lông mày, mắt, mũi, môi, đến cằm của y, rồi lưu luyến lại ở cổ. Văn nhi của hắn, đã mười tám tuổi rồi sao, làn da của Văn nhi rất trắng, theo đường hắn lưu lại, vệt hồng ngân xinh đẹp tựa như một đóa hoa hồng hiện lên. Dương Quá vùi đầu vào hõm vai Võ Tu Văn, hít vào một hơi thật sâu.

“Dương Quá, cha đâu?” Võ Tu Văn ôm lấy hông của hắn, nhẹ nhàng hỏi.

“Đã đi rồi, cha nói tìm được ta là ông an tâm rồi, cho nên ông đi trước. Về sau có cơ hội sẽ tìm tới chúng ta nữa.” Dương Quá buồn bực nói.

“Ừ, chúng ta ở đây thêm một lát rồi lên đường.” Võ Tu Văn vuốt tóc Dương Quá nói.

“Ừm, nhưng Văn nhi vẫn phải giúp ta trước đã.” Dương Quá cười đầy nịnh nọt, ngẩng đầu nhìn Võ Tu Văn, rồi bắt lấy tay y, kéo vào trong quần của mình, đặt trên cái nơi đã cứng lên kia.

Võ Tu Văn không nói gì, tay thuần thục di động. Dương Quá nhìn hàng mi đang rủ xuống của Võ Tu Văn khẽ run, trong lòng càng khó nhịn, nhẹ nhàng hôn Võ Tu Văn. Tay chậm rãi lần xuống, thăm dò vào trong quần Võ Tu Văn, bắt lấy cái vật nhỏ kia. Đây là lần đầu tiên Dương Quá làm như vậy, bởi vì Võ Tu Văn luôn không cho phép bọn họ tiến thêm bước nữa, nhưng hôm nay hắn lại muốn cho Võ Tu Văn cũng cảm nhận được cảm giác khoái hoạt này. Vật nhỏ mềm mại kia nằm úp sấp ở nơi đó, Dương Quá thật cẩn thận xoa nó.

Võ Tu Văn cảm giác được động tác này của Dương Quá, thân mình cứng đờ, tay không tự chủ dùng sức, Dương Quá liền tiết ra. Võ Tu Văn bắt đầu vùng vẫy, dùng tay đẩy Dương Quá ra, Dương Quá kiên định áp chế thân thể y, dịu dàng trấn an y. Võ Tu Văn thở dài một hơi, liền tùy ý Dương Quá.

Dương Quá chuyên tâm hầu hạ vật nhỏ trong tay, nhưng mặc kệ hắn vỗ về, xoa nắn thế nào đi nữa, vật nhỏ trong tay cũng không có phản ứng. Dương Quá không tự chủ cau mày lại, Võ Tu Văn kéo tay hắn, thản nhiên nói: “Vô dụng thôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui