Than Đen Hoàng Hậu

Hoàng
hậu của ta.


“Ta”, không phải là “Trẫm” nha! Có ý gì đây?

Giang
Sơ Vi cảm thấy run rẩy, lông tơ dựng đứng. Không
cần nghĩ, chỉ cần đơn giản là nhìn đến nụ cười của nam nhân này cũng biết hắn
không có ý tốt, ánh mắt tên kia tựa như vừa tìm được một món đồ chơi vậy.

Bị
coi như một món đồ chơi, Giang Sơ Vi đương nhiên khó chịu, nhưng nàng hiện đang
là cá nằm trên thớt, nàng hiểu ở nơi này nàng thế đơn lực mỏng, hơn nữa đối
phương còn là hoàng đế, gần vua như gần cọp, những lời này nàng có nghe
qua. Hơn nữa, trong tình
hình này còn chưa hiểu được nam nhân kia muốn làm gì, nàng đương nhiên chỉ có
thể cẩn thận quan sát.

Tựa
như hiện tại, Giang Sơ Vi trộm ngắm nam nhân ngồi bên cạnh, hắn mặc hoa phục
màu tím, ống tay áo cùng vạt áo thêu rồng vàng, bên hông đeo ngọc bội phỉ thuý,
đầu đội kim quan màu tím, nhìn thật sự nhã nhặn nho nhã, nhưng ánh mắt và khí
phách cũng rất khiếp người, khiến người khác không dám khinh thường – nói trắng
ra thì chính là một con sói đội lốt cừu.

“Mặt
người dạ thú.” Giang Sơ Vi thực khinh thường thấp giọng phun ra bốn chữ.

Hạ
Hầu Dận tay cầm đũa ngà voi dừng lại, cho dù thanh âm nàng nói rất nhỏ, nhưng
hắn tập võ vẫn có thể nghe rất rõ ràng. Xem ra nàng thật sự ghét hắn!

Nín
cười, hắn quay sang từ từ nói: “Hoàng hậu, nàng nói gì?”

Giang
Sơ Vi cứng đờ, ngẩng đầu lườm hắn. Quái lạ, thanh âm nhỏ như vậy mà hắn cũng
nghe thấy?

“Hửm?
Dung nhi có nói gì sao?” Thái hậu cũng nhìn về phía Giang Sơ Vi, nghi hoặc hỏi
con.

Hôm
nay là sinh nhật thái hậu, nhưng thái hậu không thích phô trương, chỉ thiết yến
tại Từ Ninh cung, để hoàng đế cùng hoàng hậu và phi tần chúc mừng bà. Ba người
bọn họ ngồi ở ghế trên, Giang Sơ Vi bị thái hậu lôi kéo ngồi giữa, Hạ Hầu Dận
thì ngồi phía bên phải, còn lại các phi tần ngồi ở phía dưới.

Giang
Sơ Vi tươi cười, bàn tay dưới bàn nắm lại, cúi đầu ngượng ngùng nhỏ giọng nói:
“Dung nhi nói bánh bao thủy tinh này ăn ngon thật.”

“Hóa
ra là như vậy.” Hạ Hầu Dận cười cười, tự tay gắp một cái bánh bao thủy tinh vào
bát nàng, “Vậy Dung nhi ăn nhiều một chút, nàng xem nàng gầy như vậy, trẫm nhìn
thật đau lòng.”

Hắn
yêu thương cầm lấy tay nàng, ngón cái nhẹ nhàng cọ xát trên mu bàn tay nàng.

Sờ
cái gì mà sờ? Đồ háo sắc chết tiệt!

Giang
Sơ Vi thật muốn giẫy ra, nhưng nàng không thể, nên cố gắng nhịn xuống sự kích
động, giả thành bộ dáng dịu dàng ngoan ngoãn, “Vâng, tạ ơn Hoàng Thượng đã quan
tâm.” Sau đó muốn thoát khỏi tay hắn để cầm chiếc đũa, ai ngờ tên háo sắc này
lại sống chết không buông.

Nàng
âm thầm nghiến răng, e lệ nâng mắt nhìn hắn, “Hoàng Thượng, tay người......” Đồ
háo sắc! Cầm đủ chưa? Mau buông ra!

Hạ
Hầu Dận lại làm như không phát hiện sát ý trong mắt nàng, ngược lại còn cười
gắp lấy bánh bao thủy tinh đưa tới trước miệng nàng, tự tay đút nàng, “Nào,
a...”

Một
màn này thật làm cho mọi người kinh ngạc. Thái
hậu lạ lẫm nhìn con, hắn từ trước đến nay vẫn luôn đối xử lạnh nhạt với Dung
nhi, đây là lần đầu tiên bà nghe con kêu tên Dung nhi mà không phải hai chữ
hoàng hậu, lại còn thân mật cầm tay Dung nhi, thậm chí tự tay đút thức ăn.

Giang
Sơ Vi âm thầm hít sâu, biết người này cố ý bởi nàng nhìn thấy trong mắt hắn lóe
ra ác ý, đúng là hắn đang đùa nàng tìm trò vui.

Nàng
cúi mắt, cứ thế này mà bị đè ra đánh cũng không phải là cá tính của Giang Sơ Vi
nàng, nàng không phải không còn cách nào khác, trái lại, tính tình của nàng rất
mạnh mẽ!

Giang
Sơ Vi lấy chân gắng sức dẫm lên chân hắn, còn hung hăng xoay nghiến, đáng tiếc
trên chân không phải đang đi đôi giày cao gót bảy tấc mà nàng yêu nhất, nếu
không hắn tuyệt đối sẽ kêu oa oa, mà tay đang bị hắn cầm liền lật ngược lại một
cái, hai ngón tay dùng sức nhéo gan bàn tay hắn.

Nhưng
mặt nàng lại ngước lên thực thẹn thùng, sợ hãi cắn một miếng bánh bao thủy
tinh, lại thẹn thùng rũ mắt xuống, nhẹ nhàng mở miệng: “Cám ơn Hoàng Thượng.”
Ngón tay đang nhéo dùng sức xoay vặn, nếu không buông tay, bà đây liền cấu đứt
thịt ngươi!

Chân
đau đối với Hạ Hầu Dận mặt dày thì chẳng thấm vào đâu, nhưng thịt bị cấu thực
sự rất đau, móng tay nữ nhân này thật đúng là sắc!

Nhưng
bàn tay nhỏ bé này đúng là sờ rất thích, mềm mềm, giống miếng đậu hũ, phải
buông ra như vậy thật đúng là luyến tiếc, hơn nữa nhìn bộ dáng nàng rõ ràng là
ghét nhưng có chết cũng không dám cố sức giẫy ra, thì hắn lại càng luyến tiếc
buông tay.

Giang
Sơ Vi âm thầm dùng ánh mắt lườm hắn, nàng đã làm đến như thế, hắn còn không

chịu buông tay?

Hạ
Hầu Dận coi nhẹ sự chán ghét trong mắt nàng, mở miệng ăn miếng bánh bao thủy
tinh mà nàng đã cắn qua. Hành động này lại đưa
tới nhiều ánh mắt, làm cho tần phi phía dưới vừa đố kỵ vừa ao ước.

Hoàng
Thượng trước mặt mọi người đút cho hoàng hậu ăn, thậm chí còn ăn tiếp miếng
bánh bao thủy tinh hoàng hậu đã cắn? Loại đối đãi này, ngay cả Thanh phi được
sủng ái cực kỳ cũng chưa từng được hưởng.

“Gần
đây tình cảm của Hoàng Thượng với Dung nhi dường như không tồi?” Thái hậu cũng
thực ngạc nhiên, chẳng lẽ con đã thông suốt, nhận ra điểm tốt của Dung nhi?

Thái
hậu vừa nói, Giang Sơ Vi vội vàng thu chân, cũng buông ngón tay đang cấu lòng
bàn tay hắn ra. Đáng ghét, hắn không đau, nhưng nàng nhéo cũng đau.

Hạ
Hầu Dận nhếch môi, thấy nàng thôi công kích, con ngươi đen xẹt qua một chút đùa
giỡn, “Nhi thần gần đây phát hiện Dung nhi trở nên đẹp hơn.”

“A?”
Thái hậu nhìn về phía Giang Sơ Vi, khẽ a lên một tiếng, tay nâng mặt Giang Sơ
Vi, “Đúng thật, Dung nhi, con dường như đầy đặn hơn, cảm giác cũng khác trước.”

Khuôn
mặt nhỏ nhắn vẫn bình thường, nhưng hai má lại phúng phính hơn một chút, trên
đầu chỉ cài một cây trâm trân châu, vài sợi tóc rơi ra từ búi tóc, lại dùng dây
màu xanh buộc gọn, quần áo màu xanh thanh nhã không có trang sức hoa lệ, so với
cung phi đang ngồi, nàng là hoàng hậu nhưng ăn mặc lại rất mộc mạc, nhưng khí
chất lại yên tĩnh thanh lịch, hoàn toàn khác với cảm giác trước kia.

Thái
hậu không khỏi sửng sốt, sao mới mấy ngày không thấy, Dung nhi lại thay đổi
nhiều như vậy, ngay cả thái độ của Hoàng Thượng cũng thay đổi.

“Thật
không?” Giang Sơ Vi hận không thể đem tên háo sắc bên người kia ra giết, hắn rõ
ràng cố ý gây phiền phức cho nàng, nàng muốn ẩn mình, chẳng lẽ khó như vậy sao?

Lửa
giận cháy hừng hực lại phải nhịn xuống, Giang Sơ Vi cảm thấy mình sắp ói máu
tới nơi. Nàng tức giận đến nỗi
hai má phiếm hồng, khiến nàng trông như được khen ngợi mà thẹn thùng, nàng gắng
cười một chút, “Có lẽ vì gần đây Hạ Hỉ với Xuân Hỉ thường hầm thuốc bổ cho con
ăn, cho nên thoạt nhìn khí sắc không tồi.”

“Đúng,
đúng.” Thái hậu vừa lòng gật đầu “Con đó, nên ăn nhiều một chút, như vậy vẫn
còn rất gầy nha.”

Nếu
cá tính e lệ này của nàng cũng có thể cùng lúc thay đổi thì tốt rồi, nhưng bà
cũng biết điều đó là không có khả năng, cá tính dịu dàng ngoan ngoãn này của
Dung nhi chỉ sợ không thay đổi được.

Nghĩ
vậy, thái hậu không khỏi lo lắng. Hiện tại bà còn sống, còn có thể trấn
trụ hậu cung; nếu bà mất thì thế nào, lấy cá tính Dung nhi thì làm sao có thể
thắng được đám tần phi tâm cơ quá sâu này? Hơn nữa, Dung nhi lại không được yêu
thương nên khiến bà càng lo lắng. Nhưng hiện tại nhìn thái độ của Hoàng Thượng,
bà cảm thấy có hy vọng.

“Hoàng
Thượng, con cũng nên quan tâm Dung nhi nhiều một chút.” Thái hậu quay đầu dặn
dò con.

“Vâng,
nhi thần đêm nay sẽ ngủ lại Phượng Nghi cung.”

Nắm
chặt bàn tay nhỏ bé, Hạ Hầu Dận lộ ra dáng vẻ tươi cười mê người với Giang Sơ
Vi, trong khi Giang Sơ Vi lại thầm nghĩ muốn xé xác hắn!

“Được,
như vậy mới đúng.” Thái hậu cười cực kỳ hài lòng, nàng vỗ vỗ tay Giang Sơ Vi,
“Dung nhi, mau sinh tôn nhi cho mẫu hậu ôm, biết không?”

Đến
bây giờ Hoàng Thượng còn chưa có con nối dõi, không chỉ có đại thần nôn nóng,
ngay cả bà cũng sốt ruột.

Cái
gì? Giang Sơ Vi trợn tròn mắt.

“Mẫu
hậu yên tâm, nhi thần cùng Dung nhi sẽ cố gắng.” Hạ Hầu Dận ám muội nhìn Giang
Sơ Vi, ngón tay trong lòng bàn tay mềm mại của nàng vẽ vài vòng ám chỉ, “Phải
không, Dung nhi?”

Vẻ
mặt hắn ôn nhu, trong mắt lại mơ hồ lóe ra bản chất tà ác!

Đối
mặt với nụ cười tuấn nhã mê người của hắn, nàng không có một chút động tâm, khí
huyết trong ngực bốc lên, chỉ thiếu nước chưa ói ra máu.

Giờ
khắc này nàng chỉ có một suy nghĩ duy nhất trong đầu -- chém hắn!

*

Hổ
xuống đồng bằng bị chó khinh -- cuộc đời Giang Sơ Vi lần đầu tiên nếm trải loại
cảm giác này.

Trước
kia lúc làm tiểu muội bị áp bức, ít nhất nàng còn có thể vụng trộm đùa giỡn một
ít mánh khóe để chỉnh lại. Nhưng
hiện tại kẻ nàng đối mặt là một hoàng đế, chỉ cần sai một chút thì đầu nàng khó
có thể giữ được, có khi như vậy còn được cho là may mắn, chứ ngoài ra còn có
khả năng bị tra tấn đến sống không được mà chết cũng không xong.

Cho
dù thái hậu và quốc cữu thương yêu nàng, cho dù thân thể này thật là Tô Tú

Dung, nhưng Giang Sơ Vi không phải là một tiểu muội muội thật thà chất phác,
đương nhiên sẽ không nghĩ mình có núi dựa vào thì an toàn.

Thật
sự nếu muốn làm một người biến mất, cho dù người đó là hoàng hậu, bằng quyền
thế của Hạ Hầu Dận cũng không phải không làm được, hắn có thể cho người hạ độc,
hoặc phái người ám sát, cũng có khả năng đem nàng lén giải quyết nhanh gọn, rồi
phái một người giả dạng thành Tô Tú Dung, cũng có khả năng này lắm.

Mấy
thủ đoạn này trên tivi thường hay có, khi đó nàng còn vừa nhìn vừa cười nhạo là
điên khùng, cũng không ngờ đến một ngày kia chính mình cũng sẽ gặp loại sự tình
này.

Trời
ơi, xuyên qua còn chưa tính, sao lại cho nàng xuyên thành hoàng hậu làm chi?
Không thể xuyên thành một dân chúng bình thường được sao?

“Ta
đã gây nên cái tội lỗi gì? Vì sao muốn chỉnh ta như vậy!” Giang Sơ Vi tức giận
đến cắn chăn bông, tay nắm thành quyền nện thình thịch vào chăn.

Thật
đáng buồn... Nàng chỉ có thể làm như vậy cho hả giận.

“A a
a......” Tiếng thét chói tai bị ém trong chăn bông hóa thành tiếng kêu rên,
cuối cùng nàng chịu không nổi, tức giận chụp lấy gối đầu mà quăng.

“Hạ
Hầu Dận, đi chết đi!” Nàng tức giận đánh gối đầu, đem gối đầu trở thành đầu Hạ
Hầu Dận mà dùng sức đánh, dùng sức vặn, hận không thể đem đầu của hắn bẻ xuống,
“Vương bát đản, hạ lưu bại hoại, lão nương sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày
chặt bỏ cái cây phía dưới của ngươi.”

Một
bên Hạ Hỉ, Xuân Hỉ đứng nhìn mà trong lòng run sợ, hơn nữa nghe được chủ tử gọi
thẳng tên Hoàng Thượng, lại còn nói lời đại nghịch bất đạo, các nàng sợ tới mức
phát run.

“Nương
nương, ngài nói nhỏ thôi, không thể mắng Hoàng Thượng!” Hạ Hỉ chạy nhanh tới
ngăn cản, vừa lo lắng nhìn ra ngoài cửa. Tuy
biết rằng Phượng Nghi cung chỉ có ba người các nàng, nhưng nếu lời nói nhục mạ
Hoàng Thượng bị truyền ra, vậy thì nương nương liền toi rồi!

Xuân
Hỉ lao nhanh ra phòng ngoài, đóng cửa trước, cũng không quên nhìn ngó xung
quanh, khi xác định không có ai mới nhẹ nhàng thở ra. Trở lại phía trong phòng,
nàng rót chén trà, đưa đến trước mặt chủ tử đang hoang mang rối loạn, “Nương
nương, người đừng giận, uống một ngụm trà hạ hỏa đi.”

Giang
Sơ Vi thở phì phò, khóe mắt tức giận đến đỏ lên, nàng cũng biết chính mình đang
quá mức kích động, nhìn thấy hai nha đầu bị hành động của nàng dọa đến mặt mày
trắng bệch, thậm chí tay Xuân Hỉ cầm chén trà cũng run bần bật.

Nhận
chén trà, Giang Sơ Vi ngửa đầu một hơi uống sạch, chửi mắng lâu như vậy, nàng
quả thật rất khát, “Một chén nữa.” Nàng đưa cái chén cho Xuân Hỉ.

Xuân
Hỉ lập tức đón lấy, rất nhanh lại rót một chén nước đưa cho chủ tử.

Giang
Sơ Vi chậm rãi uống, sau khi phát tiết được rồi thì nàng cuối cùng cũng tỉnh
táo lại.

Thấy
chủ tử dường như đã bình tĩnh hơn, Hạ Hỉ mới thật cẩn thận mở miệng. “Nương
nương, ngài có khỏe không?”

Nàng
thật không hiểu, rõ ràng khi ở yến tiệc mừng thọ mọi việc đều cực kỳ hoàn hảo,
Hoàng Thượng nắm tay chủ tử, mặt chủ tử còn đỏ ửng lên. Nàng
với Xuân Hỉ đều nghĩ rằng bây giờ đã được Hoàng Thượng coi trọng, chủ tử nhất
định sẽ thật vui vẻ. Ai mà biết được khi vừa
mới rời Từ Ninh cung thì mặt chủ tử liền lạnh đi, khi trở lại Phượng Nghi cung
sắc mặt chủ tử càng thêm khó coi, sau khi vọt vào phòng, chính là tình hình vừa
rồi.

Giang
Sơ Vi không trả lời. Nàng đem trà uống hết,
bỏ lại gối đầu trên giường, đem chén trà không đưa cho Xuân Hỉ, rồi rời giường
đi tới bàn trang điểm cầm lấy cây kéo đặt trên bàn, hai mắt âm trầm híp lại.

Hạ Hỉ
cùng Xuân Hỉ thấy thế, nhớ tới những câu mắng mới vừa rồi của chủ tử bèn không
khỏi cùng phát run.


lúc này ngoài cửa cũng truyền đến thanh âm của Vĩnh Phúc, “Hoàng Thượng giá lâm
--”

Trời
ơi! Chẳng lẽ nương nương thực sự muốn...

“Nương
nương! Không thể!” Xuân Hỉ sợ tới mức lập tức bật khóc.

“Cái
gì không thể?” Không đợi cung nghênh, Hạ Hầu Dận đã tự mình đi vào tẩm
cung. Hắn nhìn Giang Sơ Vi,
nhìn đến cây kéo trong tay nàng, mày rậm nhíu lại. Không phải nữ nhân này muốn
lấy kéo ám sát hắn chứ?

“Nô
tỳ khấu kiến Hoàng Thượng.” Hạ Hỉ, Xuân Hỉ nhanh chóng quỳ xuống.

Hạ
Hầu Dận vẫn nhìn Giang Sơ Vi, tò mò muốn xem nàng muốn làm gì, hắn tùy ý khoát
tay áo, cho Hạ Hỉ, Xuân Hỉ lui ra.


Nhưng
Hạ Hỉ cùng Xuân Hỉ lại chần chờ, các nàng nhìn về phía chủ tử, ánh mắt nhìn
chằm chằm vào cây kéo trên tay chủ tử rồi quay lại nhìn nhau, chỉ sợ sẽ xảy ra
chuyện.

Giang
Sơ Vi không nhìn bọn họ, nàng giống như một u hồn bay tới giường, nhu thuận
ngồi xuống, trên tay vẫn cầm cây kéo.

Thấy
hai cung nữ vẫn không rời đi, Hạ Hầu Dận thản nhiên liếc mắt, Hạ Hỉ với Xuân Hỉ
cả kinh, “Dạ, nô tỳ cáo lui.” Các
nàng sợ chọc giận Hoàng Thượng nên không dám tiếp tục lưu lại, chỉ đành bất an
rời khỏi tẩm cung.

Xem
hai cung nữ trước khi rời đi còn lo lắng nhìn cây kéo trên tay Giang Sơ Vi, Hạ
Hầu Dận không khỏi cảm thấy buồn cười. Hắn nhìn về phía Giang Sơ Vi, thấy
nàng vẫn cúi đầu, với việc hắn đến làm như không thấy, đây là lần đầu tiên hắn
bị bỏ qua một bên như vậy, hắn nhíu mày, cất bước tiến tới.

“Sao?
Ngươi muốn dùng cái kéo nhỏ kia ám sát ta sao?” Đối mặt với nàng, hắn không cần
dùng tôn xưng (kiểu tự xưng tôn kính = “Trẫm”),
chiếu theo sự quan sát của hắn, trong mắt nàng hoàng đế như hắn đại khái còn
không bằng tên khất cái ven đường, cho dù có dùng tôn xưng với nàng, nàng vẫn
khinh thường hắn.

Trong
cuộc đời đây là lần đầu hắn bị người chán ghét như vậy, hơn nữa người đó còn là
một nữ nhân, Hạ Hầu Dận không phải không thấy mới mẻ, hắn thừa nhận, hắn bị
những nữ nhân bên cạnh làm hư.

Trong
cung tần phi người nào mà chẳng lấy hắn làm trời, người nào mà chẳng dùng ánh
mắt ái mộ nhìn hắn, ngay cả Tô Tú Dung trước đây cũng vậy. Tuy
rằng lúc đối mặt hắn, Tô Tú Dung luôn e lệ rụt rè, nhưng vẻ mặt nhìn hắn không
che giấu được sự ngưỡng mộ -- đây cũng là lý do đầu tiên khiến hắn tin tưởng
nàng không phải là Tô Tú Dung, trong mắt nàng không có một tia động tâm, thậm
chí còn khịt mũi khinh thường hắn.

Thái
độ của nàng làm cho hắn cảm thấy thú vị, một linh hồn thần kỳ, rất hứng thú!

Giang
Sơ Vi ngẩng đầu, không nói lời nào, bình tĩnh đưa kéo cho hắn.

Hạ
Hầu Dận không tiếp nhận, hết nhìn kéo nàng đưa qua, lại nhìn nàng, không hiểu ý
của nàng, chả lẽ đầu hàng nhanh như vậy sao?

Giang
Sơ Vi bĩu môi, tức giận nhìn hắn, “Ngươi thực sự nghĩ rằng ta muốn dùng kéo này
giết ngươi sao?”

Bộ
nàng ngu ngốc như vậy sao? Ám sát hoàng đế chứ giỡn chơi à, nàng đâu phải không
muốn sống nữa! Hơn nữa, công phu quyền cước của nàng chỉ sợ còn không thắng
được hắn, đều là bởi thân thể của Tô Tú Dung quá gầy yếu. Nghĩ
đến mình bây giờ ngay cả một cú quật ngã cũng không làm được, Giang Sơ Vi thực
muốn khóc.

Hạ
Hầu Dận tiếp nhận kéo, hắn cũng không cho rằng nàng là người tốt như vậy, “Phải
không?” Nàng lấy kéo chỉ để chơi thôi?

“Ừ!”
Nàng vươn tay phải.

“Hử?”
Hạ Hầu Dận cúi đầu xem tay nàng, không hiểu ý.

Giang
Sơ Vi dùng ánh mắt như nhìn tên ngốc nhìn hắn, “Nhìn thấy chưa? Móng tay ta bị
gãy.” Nhất định là do vừa rồi dùng sức đấm cái gối, làm hại móng tay nàng tỉ mỉ
chăm sóc bị gãy.

Hạ
Hầu Dận nhìn kỹ, phát hiện móng ngón trỏ tay phải nàng bị gãy mất một góc, hắn
nhìn cây kéo trên tay, lại nhìn móng tay nàng bị gãy, chẳng lẽ...

“Cắt
giúp ta.” Giang Sơ Vi mở miệng thật tự nhiên.

Hạ
Hầu Dận nhìn nàng, hoài nghi không biết mình có nghe lầm hay không.

Giơ
tay đến mỏi, Giang Sơ Vi không kiên nhẫn trừng hắn, “Nhanh chút!”

Nhìn
cái gì vậy? Bộ hắn nghĩ chỉ cần dùng ánh mắt để nhìn thì móng tay của nàng sẽ
đẹp hơn sao?

Hạ
Hầu Dận nở nụ cười, đây vẫn là lần đầu tiên có kẻ kêu hắn cắt móng tay, lại còn
dùng thái độ đương nhiên không cần bàn cãi, phải khen lá gan của nàng lớn hay
sao?

Nhưng
nếu chuyện này phát sinh ở trên người nàng thì hắn cũng không ngạc nhiên, nếu
nàng không đặc biệt như vậy, sao có thể gợi lên hứng thú của hắn?

Hạ
Hầu Dận dùng chân kéo lấy ghế tựa, ngồi vào ghế, cầm tay nàng, lần đầu tiên
giúp người khác sửa móng tay, sợ cắt đến thịt bên trong móng, hắn cẩn thận đem
móng bị gãy cắt ngắn, chỉ chừa lại một hình cung tròn ngắn ngủn.

“Xong
rồi.” Hắn buông tay ra.

Giang
Sơ Vi cúi đầu xem kỹ, vừa lòng gật gật đầu, “Tốt, những cái khác cũng sửa một
chút.” Bằng không móng tay cái dài cái ngắn sẽ rất khó coi. “Mau cắt đi.”

Đưa
tay về phía Hạ Hầu Dận, nàng ra lệnh thật tự nhiên.

Hạ
Hầu Dận cũng không giận, cầm tay nàng, cúi đầu tiếp tục giúp nàng sửa.

Thực
nghe lời! Giang Sơ Vi theo dõi hắn, phát hiện lông mi của hắn thật dày, nhìn
gần như vậy, làn da cũng không tệ lắm, cúi đầu nhìn tay hai người, tay nàng bị
hắn nắm trong tay, tay hắn rất lớn, khớp xương rõ ràng, lòng bàn tay có vết
chai, phát hiện này làm cho nàng nhíu mày, sau đó...

Màu
da của nàng còn đen hơn so với hắn?!

Thật
muốn khóc nha... Giang Sơ Vi trong lòng thở dài thật mạnh.

“Tay
trái cũng cắt sao?” Cắt xong tay phải, Hạ Hầu Dận ngước mắt nhìn nàng.


“Ừ.”
Có người phục vụ, sao nàng lại không cần?

Câu
trả lời của nàng một chút cũng không làm cho Hạ Hầu Dận cảm thấy ngoài ý muốn,
cầm tay trái của nàng, hắn bất giác mở miệng: “Ngươi dường như thực chán ghét
ta.”

Giang
Sơ Vi không phủ nhận, nàng không có hảo cảm với hắn.

“Chưa
từng bị nữ nhân chán ghét sao?” Nhìn động tác của hắn ngừng lại, nàng hừ hừ,
“Hoàng Thượng luôn được ái mộ, một đống nữ nhân lớp sau tiếp lớp trước muốn
chiếm được sự sủng ái của ngươi, không chừng ngay cả Tô Tú Dung cũng yêu ngươi
vô cùng. Lần đầu trong cuộc đời
có nữ nhân không động tâm với ngươi, không ôm đùi ngươi, thật không quen phải
không?”

Hắn
tưởng cứ hễ như một con chim công xòe cái đuôi loè loẹt thì sẽ khiến người
người liền yêu sao? Đó chẳng qua là do đám nữ nhân này gặp quá ít nam nhân mà
thôi!

“Cho
nên... Ngươi muốn khiến cho ta chú ý?” Mới cố ý bày ra thái độ chán ghét hắn?

Giang
Sơ Vi cười lớn, đưa tay vỗ nhẹ mặt hắn, “Quả thực bộ dạng ngươi cũng không tệ,
có điều ta cũng không phải chưa từng thấy qua nam nhân so với ngươi còn đẹp
trai hơn.” Trong số bạn trai của nàng không ít người bộ dáng còn đẹp hơn so với
hắn.

“Ồ?”
Không thèm để ý hành động bất kính của nàng, Hạ Hầu Dận thú vị nhìn nàng. Rõ
ràng là gương mặt của Tô Tú Dung, nhưng bộ dáng tự tin bất tuân kia lại hoàn
toàn không giống với Tô Tú Dung, khuôn mặt bình thường kia thoáng chốc rạng
ngời lên, nhìn thật thú vị!

Giang
Sơ Vi nheo mắt, vươn ngón trỏ ôm lấy cằm hắn, nàng cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn
kề gần mặt hắn, “Hạ Hầu Dận, ta chán ghét ánh mắt của ngươi.”

Hạ
Hầu Dận không tránh đi, cứ để cho nàng tiếp tục vô lễ.

“Ngươi
hẳn là đang cảm thấy ta rất thú vị đi? Cho nên mới lưu ta lại, muốn nhìn một
chút xem ta có đặc biệt nhiều không, giống như tìm thấy một món đồ chơi
mới. Bởi vì không ai đối đãi
với ngươi như vậy, ngươi muốn xem ta có thể mang đến cho ngươi bao nhiêu niềm
vui. Hoặc là, ngươi muốn
chinh phục ta, khiến ta phục tùng ngươi, thỏa mãn tự tôn nam nhân của ngươi;
tới khi ngấy, sẽ quăng ta sang một bên, coi như có được một chiến lợi phẩm,
phải không?”

Giang
Sơ Vi cười, gằn từng tiếng phân tích tâm lý của hắn, hai mắt mang theo ý cười
cùng trào phúng, hết thảy tâm tư của hắn đều thu vào trong mắt.

Hạ
Hầu Dận không phủ nhận, hắn quả thật nghĩ như vậy, chỉ là không nghĩ tới là
nàng lại nhìn thấu tâm can của hắn như vậy, “Xem ra ngươi thật hiểu biết nam
nhân.” Bằng không làm sao biết rõ tâm lý nam nhân như vậy.

“Đương
nhiên.” Giang Sơ Vi đắc ý, “Trong số nam nhân theo đuổi bổn tiểu thư, loại
người tự cho mình là đúng như ngươi nhiều nhất.”

Đám
thiếu gia có tiền người nào mà chẳng muốn chinh phục được nàng, thêm một đoạn
chiến tích vào danh sách săn diễm của mình? Có
điều thật đáng tiếc, cuối cùng bọn họ đều ôm đùi nàng cầu nàng đừng rời đi.

Theo
đuổi? Hạ Hầu Dận nhíu mày.

Hắn
không cần phải nói, chỉ cần nhìn sơ qua nét mặt hắn là Giang Sơ Vi liền biết ý
tứ của hắn, nàng tức giận đẩy hắn ra, “Ta muốn nói ta không phải Tô Tú Dung.”

Nàng
hai tay chống nạnh, ưỡn ngực, kiêu ngạo mà nhìn hắn, “Ta, Giang Sơ Vi, là một
đại mỹ nhân điên đảo chúng sinh.”

Tự
tin không ai bì nổi kia khiến Hạ Hầu Dận nở nụ cười, đây là lần đầu tiên hắn
nghe được có người tự khen ngợi chính mình như vậy, thật không khiêm tốn chút
nào, nhưng lại không cho người ta chán ghét.

“Ngươi
cười cái gì?” Nghĩ rằng hắn không tin lời của nàng, Giang Sơ Vi giận.

“Ta
tin tưởng.” Hạ Hầu Dận bắt lấy bím tóc trước ngực nàng, hơi hơi dùng sức mà
kéo.

“Ối!”
Giang Sơ Vi kêu đau, da đầu bị đau làm cho nàng không thể không tới gần hắn,
“Ngươi làm cái gì đó?” Nàng tức giận đến muốn đánh người.

“Ta
tin tưởng ngươi rất đẹp.” Tự tin của nàng chiếu sáng khuôn mặt bình thường, làm
cho nàng trông đặc biệt hơn, giống một ngôi sao sáng, rất đẹp, thực chói mắt.

Giang
Sơ Vi ngẩn người, ý muốn đẩy tay hắn ra nhất thời dừng lại.

“Cho
nên...” Bàn tay ấm áp xoa mặt nàng, Hạ Hầu Dận thế này mới phát hiện, mặt của
nàng rất nhỏ, một bàn tay của hắn cũng có thể ôm trọn.

Trước
kia hắn chưa từng nhìn kỹ Tô Tú Dung, nhưng hiện tại, hắn lại chú ý tới nàng --
Giang Sơ Vi.

“Tiếp
tục làm cho ta cảm thấy thú vị đi!” Ngón cái lướt qua cánh môi, bờ môi nho nhỏ,
màu hồng nhạt, “Chỉ cần không khiến ta cảm thấy nhàm chán, ngươi có thể tiếp
tục sống ở Phượng Nghi cung, tiếp tục làm Tô Tú Dung.”

Giang
Sơ Vi tức thì muốn gạt tay hắn ra, thế nhưng lại không thể nhúc nhích, ngực nổi
lên một cỗ xôn xao, thật lạ, thật ngứa.

Hạ
Hầu Dận khẽ hôn một chút lên cánh môi đang hé mở của nàng, đôi môi này không
phải hắn chưa từng hôn qua, nhưng hiện tại cảm giác khi hôn lên cũng không
giống nhau.

Hắn
cong môi, con ngươi đen lóe ra ý cười, hàm răng khẽ cắn cánh môi mềm mại, hắn
ung dung nhìn nàng chăm chú, “Giang Sơ Vi, ta thực chờ mong những ngày về sau.”

Giang
Sơ Vi ngây ngốc. Làm sao bây giờ? Sao
nàng lại có loại cảm giác như đang tự đào hố chôn mình...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận