Thần Đế Trọng Sinh

"Người này, tuyệt đối không thể địch!"

Sau khi Thẩm Thanh Sơn phản ứng lại thì lập tức toàn thân run lên bần bật, lập tức quay người co cẳng định chạy trốn.

Tuy nhiên:

Không đợi thân thể của hắn nhảy ra khỏi lôi đài:

"Ta để ngươi đi rồi sao? Chạy lại đây cho ta!"

Diệp Trần hướng phương hướng Thẩm Thanh Sơn bỏ chạy vẫy tay một trảo, thân thể của Thẩm Thanh Sơn lập tức không tự chủ được bay về phía Diệp Trần, trở lại giữa lôi đài, hơn nữa thân thể đã hoàn toàn bị giam cầm, căn bản không thể động đậy.

Thẩm Thanh Sơn lập tức cuống lên, lập tức liều mạng hét to:

"Diệp Cuồng Tiên! Hôm nay nơi này là thịnh hội của giới võ đạo Hoa Hạ, ở trước mắt bao người, nếu như ngươi giết ta thì cần phải suy tính hậu quả một chút!"

"Hậu quả?"

Diệp Trần cười lạnh, "Nghiền chết chỉ là một con giun con dế mà thôi, có thể có cái hậu quả gì?"

Trong khi nói chuyện, ánh mắt Diệp Trần chậm rãi hướng những người đang ngồi ở xung quanh đây quét một vòng, mọi người ở dưới cái nhìn của Diệp Trần thì lập tức thi nhau cúi đầu xuống, không ai dám nêu lên bất kỳ ý kiến nào.

Vào thời điểm này, trong sóng trực tiếp, số người xem qua các nền tảng phát sóng trực tiếp lớn trên mạng đã vượt quá 1,5 tỷ, gần như tất cả người Hoa Hạ, thậm chí rất nhiều người nước ngoài cũng đang chú ý tới cảnh tượng trên sân thượng này.

"Diệp Cuồng Tiên này quả nhiên vẫn hoàn toàn bá đạo như trước đây!"


"Hắn độc tài như thế, chẳng lẽ không sợ trở thành mục tiêu công kích sao?"

"Này! Lúc này mà ngươi còn nói cái gì vậy? Nhớ tới năm đó, Diệp tiên nhân một mình trảm giết hơn hai vạn quân đội của Đảo quốc, quét ngang đại quân của sáu nước phía đông nam của Á Châu, đạp nát tòa nhà quốc hội của Mỹ quốc, ép tới các đại cường quốc không dám ngẩng đầu lên, lại có ai dám nói nửa chữ không?"

"Hơn nữa, những người tuổi trẻ như các ngươi chỉ sợ cũng không biết a? Diệp tiên nhân không chỉ có võ công cao tuyệt, hơn mười năm trước đây còn là một vị nguyên soái duy nhất trong thời đại hòa bình của Hoa Hạ ta, trong quân đội có địa vị cũng không có người nào có thể bằng!"

"Huống chi Thẩm Thanh Sơn này vốn là gian tế của Bồng Lai, giết cũng là giết, căn bản chết không có gì đáng tiếc!"

...

Thẩm Thanh Sơn nhìn thấy tất cả mọi người ở đây, toàn bộ đều khiếp sợ bởi uy áp của Diệp Trần, vậy mà không có người nào chịu nói chuyện cho hắn, lập tức đáy lòng mát lạnh, tuy nhiên ở dưới dục vọng cầu sống, lập tức lại rống lớn một tiếng:

"Các vị tiền bối! Các ngươi đều thấy được, Diệp Cuồng Tiên thích giết chóc thành tính, chuyên quyền độc đoán, căn bản chính là tà ma ngoại đạo! Nếu như võ lâm Hoa Hạ rơi vào trong tay hắn thì chắc chắn sẽ vạn kiếp bất phục! Hôm nay nếu như tất cả chúng ta cùng nhau xuất thủ, chưa chắc không có sức đánh một trận, các ngươi còn sợ cái gì nữa?!!!"

Không thể không nói, tu vi của Thẩm Thanh Sơn này tuy rằng không cao là bao, thế nhưng mà bản sự mê hoặc nhân tâm quả thực không nhỏ, trải qua một phen la hét kêu gào như thế của hắn, trên mạng lập tức bắt đầu xuất hiện một số tiếng nói ủng hộ:

"Thẩm Thanh Sơn tuy rằng có thể là gian tế của Bồng Lai, thế nhưng lời hắn nói vừa rồi lại không phải không có lý, cách làm việc của Diệp Cuồng Tiên này không khỏi quá mức bá đạo!"

"Bây giờ là thời đại xã hội pháp chế, hắn làm sao có thể tùy ý quyết định sinh tử của một người?"

"Không sai! Coi như Thẩm Thanh Sơn có tội cũng cần phải để cho pháp luật tới xét xử!"

...


Mà Diệp Trần cũng không có ngăn cản Thẩm Thanh Sơn nói chuyện, cũng không có lập tức giết hắn, trên mặt bình thản như nước, nhíu mày, dường như đang cân nhắc.

Vẻ mặt này rơi vào trong mắt mọi người, gần như tất cả mọi người đều cho là Diệp Trần đối mặt với áp lực của dư luận đã không còn dám tùy tiện động thủ giết người.

"Diệp Cuồng Tiên! Long trưởng lão trước đó đánh lén ngươi trước, ngươi giết hắn cũng không có gì đáng trách! Thế nhưng là Thẩm gia chủ chính là chủ nhà lần Đại hội Võ Đạo lần này, nhưng làm nhục nhã hắn trước mặt mọi người như thế chỉ sợ không ổn đâu?"

Người nói chuyên rõ ràng là một ông lão đứng đầu Vu Sơn phái.

Lời nói của ông lão kia rơi xuống, trong đám người Ngũ Hành tông cũng có một ông lão có khí tức cực mạnh cũng đi ra, cũng mở miệng nói theo:

"Không sai! Cho dù là Thẩm gia chủ có tội thì cũng nên giao cho công hội võ đạo Hoa Hạ tiến hành công thẩm, ngươi không nên lạm dụng tư hình!"

Sau khi ông lão này nói xong, Thái Nhất môn ở một bên khác cũng có một ông lão có thực lực cường hãn đi ra:

"Ở ngay trước mặt nhân dân cả nước, lão phu khuyên ngươi vẫn là thu liễm một chút mới tốt, cũng không nên coi trời bằng vung! Nhanh chóng thả Thẩm gia chủ ra!"

Cường giả của ba đại tông môn, bỗng nhiên đứng ra nói chuyện thay cho Thẩm Thanh Sơn, toàn bộ không khí ở đây lập tức hòa hoãn hơn rất nhiều, có ít người đã bắt đầu khe khẽ bàn luận:

"Diệp Cuồng Tiên tuy mạnh mẽ, nhưng cuối cùng vẫn phải cố kỵ một số thanh âm, chắc là cũng không dám làm loạn! "

"Không sai, Bây giờ Cuồng Tiên môn biến mất không thấy đâu nữa, một cá nhân như hắn, chẳng lẽ còn thực có can đảm coi trời bằng vung sao?"

"Theo ta thấy, hắn cuối cùng vẫn là không dám ở trước mặt nhân dân cả nước trực tiếp giết Thẩm Thanh Sơn!"


...

Mọi người thi nhau bàn tán, mà ngay cả Yến chân nhân cũng không thể không lắc đầu, trong lòng không thể không cảm thấy Diệp Trần đối mặt với cục diện bây giờ đã có chút đâm lao thì phải theo lao.

Nếu như Diệp Trần vừa rồi trực tiếp giết Thẩm Thanh Sơn ở trên lôi đài thì cho dù có người chỉ trích nhưng cũng sẽ không nhấc lên quá nhiều sóng gió, thế nhưng đối mặt với loại cục diện như bây giờ, nếu như hắn lại cứ khăng khăng cố chấp giết Thẩm Thanh Sơn thì chắc chắn điều đó sẽ làm tổn hại đến danh tiếng của hắn và trở thành một kẻ thích giết chóc bỏ qua hình ảnh của pháp luật.

Tất cả mọi người ở đây gần như đều cảm thấy, Diệp Trần lúc này đã bỏ qua thời gian tốt nhất để tru sát Thẩm Thanh Sơn này.

"Nếu như Diệp tiên nhân vừa rồi trực tiếp giết chết tên vương bát đản Thẩm Thanh Sơn này thì tốt biết bao nhiêu, bây giờ mà động thủ thì sợ là có chút không ổn!"

Ngư Dao Dao ở dưới đài cũng không nhịn được thở dài một câu.

Không nghĩ tới, Tào Văn ở một bên nghe được lời này của Ngư Dao Dao thì lập tức cười nhạt một tiếng, nói:

"Ngư tiểu tư, các cô không khỏi quá coi thường sự quyết đoán của Diệp tiên sinh!"

Ngư Dao Dao lập tức sững sờ:

"Tào tiên sinh, lời này của ngài là có ý gì? Chẳng lẽ ngài cho rằng, Diệp tiên nhân thật dám ở trước mặt hơn một tỷ người giết chết Thẩm Thanh Sơn hay sao?"

Tào Văn mỉm cười, chậm rãi nói:

"Năm đó Diệp tiên sinh quét ngang các quốc gia khác, tru sát đâu chỉ trăm vạn mạng sống? Thế mà tiên sinh cũng chưa từng nhíu mày một chút nào, chỉ là một tên Thẩm Thanh Sơn, chẳng qua chỉ là con kiến hôi mà thôi!"

"Thế nhưng là"

Ngư Dao Dao còn muốn tiếp tục truy vấn thì lúc này Diệp Trần ở trên lôi đài đã chậm rãi mở miệng nói chuyện một lần nữa:


"Cuối cùng ngồi không yên được nữa?"

Diệp Trần ngẩng đầu, nhàn nhạt liếc qua tam đại cường giả của Vu Sơn phái, Ngũ Hành tông, Thái Nhất môn, khóe miệng hơi nhếch lên, hiện ra vẻ trào phúng.

Tam đại cường giả bị ánh mắt của Diệp Trần đảo qua, lập tức cả ba đều giật mình trong lòng, không thể không thi nhau dâng lên một cỗ cảm giác nguy cơ cường đại:

"Diệp Cuồng Tiên! Thế nào? Chẳng lẽ ngay cả chúng ta ngươi cũng giết cả luôn hay sao?"

Gã cường giả kia của Thái Nhất môn lập tức rống lớn một tiếng, ngoài mạnh trong yếu nói.

Diệp Trần cười lạnh:

"Ngươi đã chủ động đề nghị, vậy ta há có thể không thành toàn cho ngươi?"

Nói xong lời này, Diệp Trần trực tiếp cong ngón búng ra:

Bành!

Một đạo lực lượng pháp tắc vô hình trong nháy mắt chấn tên cường giả của Thái Nhất môn kia thàn một đám sương máu!

"Cái gì!!"

Vào lúc này, tất cả mọi người lập tức đều trợn mắt há hốc mồm.

Cho dù là ai cũng không nghĩ tới, Diệp Trần vậy mà nói giết liền giết, không có bất kỳ một chút cố kỵ nào!

P/S: Ta thích nào....Chương 8...Kim phiếu nha:D


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui