Thần Đế Trọng Sinh

Diệp Trần cũng không nghĩ tới, hắn ra tay giúp những người này thì lại bị bọn họ hiểu nhầm thành có ý khác.

Tuy nhiên, đối với cách nhìn của những người này, hắn vốn cũng không có để ở trong lòng.

...

Chớp mắt một cái đã nhập học được vài ngày, cũng tiếp tục tiến hành sinh hoạt bình thường trong sân trường.

Vào ngày nhập học tiếp theo thì huấn luyện quân sự cho sinh viên mới cũng theo đó mà đến, tuy nhiên đơn giản cũng chỉ là đi nghiêm, tư thế quân đội, đội hình đội ngũ.

Nếu như không phải bởi vì tu vi của Diệp Trần bây giờ đang bị vây ở cảnh giới Trúc Cơ đỉnh phong, trong thời gian ngắn không cách nào đột phá thì cũng sẽ không lãng phí thời gian ở chỗ này.

Tuy nhiên đối với hắn mà nói, một chút dư vị sinh hoạt trong trường học ở kiếp trước cảm giác cũng không tệ.

Mà mỗi buổi trưa hàng ngày, Diệp Trần và Tiêu Nhược Hi vẫn sẽ gặp nhau ở trong biệt thự bên ngoài trường học.

Lực lượng thần hồn của Hi Nguyệt cũng đang mạnh lên từng ngày, ngưng tụ nguyên thần lại một lần nữa đã ở trong tầm tay.

Hơn nữa, để Diệp Trần cảm thấy vui mừng là sau khi lực lượng thần hồn của Hi Nguyệt càng ngày càng mạnh, thời gian có thể chiếm dụng thân thể của Tiêu Nhược Hi cũng theo đó mà càng ngày càng dài.

Sau khi Hi Nguyệt tu luyện xong, Diệp Trần mang nàng đi dạo toàn bộ cảnh đẹp ở thành phố Thiên Hải một lần.

Người ở bên ngoài nhìn ra, Diệp Trần và Tiêu Nhược Hi nghiễm nhiên là một đôi tình nhân đang ở trong giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt, mỗi ngày đều đi cùng nhau, thậm chí trong trường học đã bắt đầu lưu truyền, Tiêu nữ thần đã sống chung với sinh viên học năm thứ nhất này, cả hai đã làm điều gì đó không thể nói được.

Trước đó những người kia còn đối với quan hệ của hai người có chỗ nghi ngờ, cũng đã hoàn toàn ngậm miệng lại.


Mà kết quả này lập tức để cho những người ái mộ Tiêu Nhược Hi không thể nhịn được nữa, thậm chí có rất nhiều người ở trên diễn đàn đã đưa ra lời đe dọa muốn cho Diệp Trần một bài học.

...

Buổi sáng hôm nay, Diệp Trần đang huấn luyện quân sự ở thao trường, bỗng nhiên tâm niệm vừa động, cảm ứng được Tiêu Nhược Hi đi ra cửa trường đại học.

Lấy lực lượng tinh thần của Diệp Trần bây giờ, đủ để bao trùm toàn bộ thành phố Thiên Hải, an nguy của Tiêu Nhược Hi, việc quan hệ tới Hi Nguyệt, Diệp Trần một giây cũng không dám buông lòng, từ đầu đến cuối phân ra một đạo thần niệm ở trên người nàng, hơi có gió thổi cỏ động là Diệp Trần sẽ biết được.

Mới đầu, Diệp Trần coi là Tiêu Nhược Hi chỉ đi ra chơi với bạn bè, cho nên cũng không có quá để ở trong lòng, thế nhưng rất nhanh hắn phát hiện chuyện này dường như không có đơn giản như vậy!

Cùng lúc đó ở một bên khác, trên một chiếc xe taxi, "Linh Linh, bà đến cùng chuẩn bị mang tôi đi chỗ nào đây? Nếu như bà không nói thì tôi sẽ bảo lái xe dừng xe lại a!"

Tiêu Nhược Hi nhìn qua một cô gái dáng người đẹp ở bên cạnh, đôi mi thanh tú cau lại nói.

Hóa ra cô nàng này tên là Bạch Linh, là bạn thân bạn cùng phòng với Tiêu Nhược Hi.

Ngay tại vừa nãy cách đây không lâu, Bạch Linh sống chết muốn kéo Tiêu Nhược Hi ra ngoài đi chơi, đi đâu cũng không có nói cho cô biết, để cho Tiêu Nhược Hi cảm thấy tò mò, đồng thời lại mơ hồ cảm thấy có vấn đề.

Bạch Linh nghe được điều này nên lập tức cuống lên, vội vàng kéo Tiêu Nhược Hi, tỏ vẻ vô cùng đáng thương nói:

"Được rồi Nhược Hi, tôi có thể nói cho bà, nhưng bà phải đồng ý với tôi, nhất định phải giúp tôi chuyện này a!"

Tiêu Nhược Hi nghe được điều này thì lông mày lập tức nhíu chặt hơn, "Được, tôi đồng ý với bà! Bà nói nhanh một chút, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?"


Bạch Linh lúc này mới ấp a ấp úng nói:

"Thật ra thì là Chu Bác Văn bảo cho tô gọi bà đi ra..."

"Cái gì?"

Tiêu Nhược Hi nghe được điều này lập tức hai mắt trừng một cái, "Linh Linh! Tại sao bà có thể làm như thế? Tôi với hắn không có gì để nói!"

Tiêu Nhược Hi nói xong, muốn kêu tài xế taxi quay đầu trở về.

Bạch Linh lập tức cuống lên:

"Nhược Hi, bà nghe tôi nói, tôi cũng là không có cách nào a!"

"Bà cũng biết, tôi đã trượt chín môn cuối học kỳ, thi lại cũng không qua, cứ theo đà này thì chắc chắn không tốt nghiệp được!"

"Chu Bác Văn là chủ tịch hội sinh viên của trường, hắn đã đồng ý với tôi, chỉ cần dẫn bà đi gặp hắn một lần, hắn chẳng những có thể bảo đảm cho việc thi tốt nghiệp của tôi được thuận lợi mà còn để cho tôi làm chủ tịch hội sinh viên khoa chúng ta!"

Sau khi Bạch Linh nói xong, một mặt mong đợi nhìn qua Tiêu Nhược Hi, cầu khẩn lần nữa, "Được rồi Nhược Hi bà giúp tôi một chút đi, dù sao chẳng qua chỉ là gặp mặt thôi, Chu Bác Văn cũng sẽ không làm gì bà, có được hay không vậy..."

Dưới sự cầu khẩn của Bạch Linh, Tiêu Nhược Hi cũng lật trức có chút khó mà từ chối.

Hơn nữa cô ta cũng không tin, Chu Bác Văn thật dám làm ra chuyện khác người gì, thế là cuối cùng gật đầu đồng ý.


Khoảng mười mấy phút sau, xe taxi dừng lại trước một câu lạc bộ tư nhân.

"Chính là chỗ này!"

Bạch Linh một mặt hưng phấn, lôi kéo Tiêu Nhược Hi xuống xe.

Tiêu Nhược Hi tuy rằng mơ hồ cảm thấy chuyện này không có khả năng đơn giản như vậy, thế nhưng cũng không cho rằng, Chu Bác Văn dám làm gì cô ta.

Xét cho cùng thì mối quan hệ giữa cô và Diệp Trần có thể bỏ qua không nói thì bản thân cô ta dù sao cũng là hòn ngọc quý trên tay Tiêu Thiên Tá nhà giàu nhất tỉnh Quảng Nam.

Hơn nữa, cô ta đã đồng ý với Bạch Linh, lúc này đổi ý cũng không hay.

Rất nhanh, hai người đã tiến vào bên trong câu lạc bộ, "Nhược Hi, các ngươi đã tới! Hoan nghênh hoan nghênh!"

Một tên thanh niên đẹp trai mặc một bộ âu phục đeo giày da cười đi tới, bỗng nhiên chính là Chu Bác Căn chủ tịch hội sinh viên trường đại học Thiên Hải

Tiêu Nhược Hi nhướng mày, trực tiếp nói ngay vào điểm chính:

"Chu Bác Văn, anh để Bạch Linh lừa gạt tôi đến, đến cùng là có mục đích gì? Nói thẳng đi!"

Chu Bác Văn thấy Tiêu Nhược Ho lạnh nhạt đối với mình như vậy, thậm chí còn mang theo một chút chán ghét, lại nghĩ tới cảnh tượng Diệp Trần cùng với Tiêu Nhược Hi trước đó thì lập tức đố kỵ điên cuồng, tuy nhiên bụng dạ hắn cực sâu, rất nhanh đã che giấu đi, khẽ mỉm cười nói:

"Nhược Hi, chẳng lẽ ở tròng lòng em, anh tồi tệ đến như vậy sao? Anh chỉ là muốn mời em ăn bữa cơm trò chuyện vui vẻ với em một chút!"

Tiêu Nhược Hi hừ lạnh một tiếng, "Tôi và anh không có chuyện gì để nói, nếu như không có chuyện gì khác, tôi xin phép đi trước!". ngôn tình sủng

Nói xong, Tiêu Nhược Hi quay người muốn rời đi thì lại bị Bach Linh ở một bên giữ chặt lại, cầu khẩn một lần nữa:


"Nhược Hi, van cầu bà, bà ăn một bữa cơm với Chu học trưởng đi! Chỉ là ăn một bữa cơm thôi mà..."

Chu Bác Văn cũng đi theo nói xen vào:

"Đúng đó! Nhược Hi, chỉ là ăn bữa cơm mà thôi, em cần gì phải khẩn trương như vậy?"

Tiêu Nhược Hi bị Bạch Linh quấn lấy, hơn nữa cũng nghĩ rằng Chu Bác Văn này cũng không dám làm gì đối với cô ta, thế là miễn cưỡng đồng ý.

Chỉ chốc lát, ba người đi tới một phòng khách yên tĩnh ở tầng hai, Chu Bác Văn sớm đã chuẩn bị xong một bàn thức ăn cao cấp kiểu tây.

Sau khi ba người ngồi xuống, Tiêu Nhược Hi cũng không động đũa, thản nhiên nói:

"Chu Bác Văn, tôi chỉ có thể ở nơi này được mười lăm phút, anh có lời gì thì tốt nhất nói nhanh một chút!"

Chu Bác Văn mỉm cười, "Được a! Nhược Hi, vậy anh nói thật với em đi! Lần này anh mời em tới, ngoại trừ muốn ăn tối với em ra, thật ra thì còn có một chuyện quan trọng hơn muốn làm!"

Nói đến đây, Chu Bác Văn dừng lại một chút, vẻ mặt cũng âm trầm hơn rất nhiều, "Thẳng thắn mà nói, em cùng tiểu tử họ Diệp kia ở chung với nhau để cho anh thật rất thất vọng!"

"Anh không phải là không thể chấp nhận được chuyện em thích những người khác, nhưng tuyệt đối không thể chấp nhận chính mình thua với một người không có bối cảnh, không có thực lực mà chỉ biết làm ra vẻ!"

"Hắn, căn bản không xứng với em...!"

Không đợi Chu Bác Văn nói xong, Tiêu Nhược Hi bỗng nhiên một lời cắt ngang, nói:

"Không! Chu Bác Văn, anh sai! Không phải anh ấy không xứng với tôi, mà là tôi không xứng với anh ấy!"

P/S: Ta thích nào...chương thứ 3 nhé.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui