"Anh xoay người sang chỗ khác! Tôi phải mặc quần áo!"
Diệp Trần vừa mới từ trên mặt đất đứng lên, Mân Côi vừa đỏ mặt vừa nghiêm mặt nói.
"Ngạch..."
Diệp Trần không thể không sờ lên cái mũi, thầm nghĩ nói vừa rồi ta cũng không biết là đã nhìn bao nhiêu lần rồi, cũng không phải là chưa từng thấy a.
Trong lòng tuy rằng nghĩ như vậy, tuy nhiên vẫn là thành thành thật thật xoay người lại.
Sau một lúc lâu, "Được rồi, anh có thể quay người lại!"
Diệp Trần xoay người lại, Mân Côi đã mặc xong quần áo của mình.
"À Diệp tiên sinh, cám ơn anh đã cứu tôi, tôi còn phải trở về cứu bạn của tôi, trước hết xin cáo từ!"
Gương mặt xinh đẹp của Mân Côi còn hơi phiếm hồng, sau khi nói thật nhanh xong thì chuẩn bị rời đi.
Diệp Trần không thể không nhẹ nhàng thở dài, "Nếu như cô muốn trở về căn cứ thì không cần phải đi nữa, bởi vì cái chỗ kia ở nửa năm trước đó đã không còn tồn tại nữa rồi!"
Mân Côi nghe được điều này thì lập tức sững sờ, vẻ mặt khó hiểu, "Nửa năm trước đó? Nói bậy! Trước khi ta hôn mê thì căn cứ vẫn còn, Mục Thiên Hoa cũng không có chết!"
"Hơn nữa anh nói anh giết Mục Thiên Hoa, tại sao tôi không tin vậy? Mục Thiên Hoa là cường giả Thánh Cảnh, cũng là tồn tại cấp cao nhất!"
Diệp Trần cười ha ha một tiếng,
"Thánh Cảnh? Trong mắt ta ngay cả con kiến hôi cũng không bằng!"
Nói đến đây, Diệp Trần dừng lại một chút, "Còn có, Mục Thiên Hoa hoàn toàn chính xác ở nửa nắm trước đó đã bị tôi giết chết!"
Mân Côi lập tức càng thêm không hiểu, "Thế nhưng ở trước khi tôi hôn mê, rõ ràng vừa mới gặp qua Mục Thiên Hoa!"
Diệp Trần lắc đầu,
"Đó là bởi vì, cô ở bên trong hồ băng đã ngủ say hơn bảy tháng!"
"Cái gì!"
Mân Côi lập tức ngạc nhiên, "Hơn bảy tháng? Làm sao có thể như vậy được? Vậy chẳng phải tôi sớm đã chết rồi sao?"
"Xác thực mà nói, cô thật sự đã chết, là tôi cứu cô sống lại!"
Diệp Trần vốn là còn muốn chờ sau khi Mân Côi ổn định lại cảm xúc sau đó mới nói ra mọi chuyện.
Không nghĩ tới cô ta đã hỏi tới chuyện này nhanh như vậy, đành phải một năm một mới nói chuyện này ra.
Sau khi Mân Côi nghe xong thì cả người đã hoàn toàn choáng váng.
Trọn vẹn sửng sốt một lúc lâu, bỗng nhiên lắc đầu, "Không! Tôi không tin! Anh đừng tưởng rằng anh cứu được tôi là có thể ăn nói lung tung, nói bậy nói bạ! Tôi mới không tin tôi chết rồi mà anh còn cứu được tôi sống lại!"
Diệp Trần nhẹ nhàng thở dài, "Được rồi, xem ra nếu như không cho cô chứng kiến tận mắt một chút, có nói như thế nào thì cô cũng không chịu tin tưởng tôi!"
"Đã như vậy, cô đi theo tôi!"
Nói xong, Diệp Trần thuận tay nắm lấy cổ tay của Mân Côi, sau đó tung người nhảy lên cũng đã nhảy đến trên bầu trời được trăm mét, thẳng hướng căn cứ Huyết Ảnh Thiên Phạt mà đi.
Mân Côi lập tức cảm giác được cả người giống như là cưỡi mây đạp gió sau đó lại nhìn thấy Diệp Trần kéo lấy chính mình mà ngự không phi hành thì lập tức đôi mắt đẹp trợn lên thật lớn, "Anh anh...Diệp tiên sinh anh là Thần Cảnh?"
Diệp Trần cười nhạt một tiếng, "Thần Cảnh tính là gì? Thủ đoạn của tôi Thần Cảnh làm sao có thể so sánh được?"
Nói xong lời này, Diệp Trần tâm niệm vừa động, tốc độ đột nhiên tăng lên mấy lần đã vượt xa vận tốc của âm thanh!
Mân Côi lập tức trợn mắt há hốc mồm, lúc này mới phát hiện thiếu niên Hoa Hạ trước mắt này lại có thực lực cường đại tới tình trạng như thế này thì không thể không nghẹn ngào lẩm bẩm nói:
"Là tồn tại vượt qua Thần Cảnh? Chẳng lẽ hắn là thần tiên hạ phàm hay sao?"
...
Chỉ chốc lát, hai người đã đi tới căn cứ của Huyết Ảnh Thiên Phạt.
Quả nhiên như lời Diệp Trần nói, nơi này sớm đã biến thành một vùng phế tích.
Diệp Trần chậm rãi nói ra chỗ mà mình giết chết Mục Thiên Hoa, trao trả tự do cho các thành viên của tổ chức Huyết Ảnh Thiên Phạt cho Mân Côi nghe.
"Làm sao? Nếu như cô còn chưa tin lời ta nói vậy chúng ta đi thành phố gần đây nhìn một chút như thế nào?"
Mân Côi lắc đầu, một mặt chán nản nói:
"Không cần! Tôi sinh sống ở chỗ này mười năm gần đây, đối với khí hậu ở nơi này thuộc như nằm ở trong lòng bàn tay, bây giờ rõ ràng hẳn là bảy tám tháng, mà trước khi tôi hôn mê thì là mùa đông khắc nghiệt..."
"Anh thật sự không có gạt tôi, một giấc ngủ này của tôi thế mà lại ngủ hơn nửa năm!"
Nói đến đây, Mân Côi ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Trần, nghiêm mặt nói:
"Tôi tin tưởng anh có năng lực chết đi cứu sống trở lại, nhưng mọi thứ đều phải trả giá thật lớn, anh cứu tôi sống lại tôi, chắc chắn là phí hết không ít khí lực a?"
"Vậy tại sao anh phải cứu tôi? Chúng ta hình như không có giao tình sâu như vậy a?"
Nói đến đây, trong đôi mắt đẹp của Mân Côi lộ ra vẻ cảnh giác.
Diệp Trần lập tức sững sờ, vấn đề này hắn thật đúng là chưa có nghĩ tới, hoàn toàn chính xác có chút không biết phải trả lời như thế nào.
Chẳng lẽ trực tiếp nói cho cô ta biết, nói cho cô ta biết cô ta là người yêu kiếp trước của mình?
Đoán chừng không thể không bị coi như một tên mắc bệnh tâm thần!
"Ngạch...trong Huyết Ảnh Thiên Phạt của cô còn có một người bạn tên là Jeferson đúng không? Là hắn cầu tôi đi cứu cô!"
Diệp Trần chợt nhớ tới kiếp trước hắn và Mân Côi ở trong Huyết Ảnh Thiên Phạt thì có một người bạn duy nhất tên là Jeferson, với cả trước đó cũng gặp qua Jeferson thế là hắn lôi hắn ra làm bia đỡ đạn.
Sau khi nói xong lời này, Diệp Trần cảm thấy lý do này còn chưa đủ thuyết phục thế là lại thuận miệng tăng thêm một câu, "Đương nhiên, chủ yếu vẫn là bởi vì cô bị đóng băng ở dưới đáy hồ vậy mà không có chết hẳn, tôi cảm thấy thú vị cho nên cứu được cô, cho nên cô cũng không cần phải quá để ở trong lòng..."
Cũng may Mân Côi cũng không có ý định tiếp tục truy vấn hướng về phía Diệp Trần trịnh trọng thi lễ một cái, nói:
"Bất kể nói như thế nào thì anh cũng đã cứu tôi, tôi phải cám ơn anh, sau này nếu như anh có việc gì cần thì Mân Côi tôi chắc chắn sẽ không chối từ!"
Diệp Trần khoát tay áo, "Chuyện báo ân thì không cần! Đúng, sau này cô có tính toán gì chưa? Chuẩn bị đi chỗ nào?"
Mân Côi nghe được điều này thì lập tức ngẩn cả người, sau đó trên gương mặt xinh đẹp lộ ra nụ cười khổ, lắc đầu nói:
"Tôi cũng không biết! Trước kia tôi ngủ mơ cũng nghĩ tới thoát khỏi sự khống chế của Mục Thiên Hoa, muốn thoát khỏi Huyết Ảnh Thiên Phạt!"
"Thế nhưng bây giờ, mộng tưởng cuối cũng cũng đã được thực hiện thì tôi chợt nhận ra, chính mình vậy mà không có chỗ nào để mà đi!"
"Ai! Cuộc đời của tôi, thật sự là bi ai!"
Nghe Mân Côi cảm khái một phen, Diệp Trần lập tức rất không đành lòng, bật thốt lên:
"Nếu không cô theo tôi về Hoa Hạ đi!"
"Hoa Hạ?"
Mân Côi hơi sững sờ, chợt đôi mắt đẹp gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Trần, nhìn một lúc lâu, khóe miệng nhấc lên một đường cong duyên dáng, con mắt cũng híp lại thành trăng lưỡi liền, cười tủm tỉm nói:
"Diệp tiên sinh, chúng ta bèo nước gặp nhau, anh lại vì tôi làm nhiều chuyện như vậy, không phải anh có ý tứ đối với tôi đó chứ?"
"Khụ khụ..."
Diệp Trần lập tức ho khan một trân, mặt mo cũng có chút không nhịn được rồi, "Cô nghĩ gì thế! tôi chẳng qua thấy cô đáng thương cho nên thuận miệng nói, nếu như cô không muốn vậy thì đi đi!"
Nói xong lời này Diệp Trần quay người liền đi, thật ra thì hắn đã nhận định đời này trong lòng hắn chỉ có một người là Hi Nguyệt, vậy cho nên không nên vướng mắc với Mân Côi nhiều thêm nữa, thế nhưng nhìn thấy Mân Côi thương tâm gặp khó khăn cho nên Diệp Trần hắn quả thực không nỡ.
Mân Côi thấy Diệp Trần đi quả quyết như thế thì lập tức cuống lên, vội vàng bước nhanh về phía trước kéo cánh tay của hắn lại, tỏ ra vô cùng đáng thương nói:
"Đúng đúng đúng, đều là tôi nói bậy nói bạ, anh đại nhân đại lượng tuyệt đối không nên để ở trong lòng!"
"Anh nhìn tôi một mình lẻ loi hiu quạnh, vết thương trên người còn chưa có tốt, anh liền nhẫn tâm bỏ lại mặc kệ tôi như vậy sao?"
"Khụ khụ!"
Mân Côi vừa nói, còn lấy tay đỡ bộ ngực sung mãn của cô ta làm ra vẻ ho khan.
Diệp Trần triệt để im lặng.
P/S: Ta thích nào, chương thứ 6. Ngày nay không thấy mống kim phiếu nào nhị hic hic
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...