Thần Đế Trọng Sinh

Diệp Trần tự nhiên không nghe được tiếng kêu gọi của Diệp Thiên Ca, vào lúc này hắn vẫn mang theo Tô San tiếp cận lục địa Bắc Mỹ một cách nhanh chóng.

Bỗng nhiên!

Một đạo ánh lửa giống như sao chổi hướng về phương hướng hai người nổ bắn ra mà tới!

"Không tốt! Là tên lửa đạn đạo mang đầu đạn hạt nhân!"

Sắc mặt của Tô San lập tức thay đổi lớn, không thể không kinh hô một tiếng, cả người dọa như đến hồn vía muốn bay lên mây.

Tuy rằng cô ta đã đoán được, Mỹ quốc vì chặn đường của Diệp Trần thì khẳng định sẽ sử dụng vũ khí hạt nhân, thế nhưng khi thực sự chứng kiến tình huống này xảy ra, vẫn cảm thấy run sợ không tự chủ được.

Dù sao thì đây chính là tên lửa đạn đạo mang đầu đạn hạt nhân a!

Là vũ khí mạnh mẽ nhất ở trên Trái Đất này!

Hơn nữa, bởi vì quả bom nguyên tử trước đó ở trên đảo Lang Vương, chưa thể nổ chết Diệp Trần, cho nên lần này, chính phủ Mỹ quốc khẳng định sẽ vận dụng tên lửa đạn đạo mang đầu đạn hạt nhân có uy lực mạnh hơn!

"Xong! Lần này ta phải chết bởi liên lụy cái tên này!"

Tô San trong lòng tuyệt vọng một trận, dứt khoát trực tiếp nhắm hai mắt lại.

Diệp Trần có thể ngăn cản quả tên lửa đạn đạo mang đầu đạn hạt nhân này hay không, cô ta không rõ, thế nhưng cô ta hiểu rõ thực lực của mình, tuyệt đối không thể ngăn cản nổi!

Tuy nhiên, một lát sau:

Ầm ầm!


Từ trên chín tầng trời, bỗng nhiên truyền đến một tiếng nổ vang rung trời!

Tô San từ từ nhắm hai mắt lại, chỉ chờ trong chốc lát, thấy chính mình vẫn còn sống thì lập tức hết sức hiếu kỳ, vội vàng mở mắt ra nhìn vào, toàn bộ cả người hoàn toàn chết lặng.

Chỉ thấy, ở trên mặt biển đằng sau ngoài mấy chục dặm, dâng lên một đám mây hình nấm khổng lồ, xông lên tận chín tầng trời!

"Chẳng lẽ là đánh trật rồi?"

Tô San không thể hiểu được, thế nhưng chẳng mấy chốc lại phủ định ý nghĩ này, tên lửa đạn đạo mang đầu đạn hạt nhân đều có định vị chính xác, cho dù có chút sai sót nhỏ xíu cũng tuyệt đối không đến mức sẽ chệch hướng xa hơn mười dặm như thế!

Vậy giải thích hợp lý duy nhất chính là vừa rồi Diệp Trần mang theo cô ta né tránh khỏi sự oanh tạc của quả tên lửa đạn đạo mang đầu đạn hạt nhân kia!

Thế nhưng ở trong nháy mắt, đã đi ra khoảng cách mấy chục dặm để né trạn tập kích của tên lửa đạn đạo, tốc độ di chuyển như thế này chỉ sợ đã vượt xa tốc độ âm thanh a?

Thế nhưng vừa rồi vì sao cô ta vậy mà không có bất kỳ một chút cảm giác nào?

Thật ra thì chẳng những Tô Sam cảm thấy buồn bực, ngay cả cao tầng của Mỹ quốc, Hoa Hạ quốc, Đảo quốc, vẫn luôn đang trong trạng thái mật thiết chú ý gắt gao nhìn chằm chằm vào màn hình cũng không làm rõ được chuyện này là như thế nào!

Mọi người chỉ thấy, đoàn ánh sáng màu tím kia lóe lên một cái, sau một khắc Diệp Trần đã mang theo Tô San né tránh cuộc tập kích của tên lửa đạn đạo, mà đợi đến khi đạn đạo rơi vào trên mặt biển, lúc tên lửa đạn đạo mang đầu đạn hạt nhân nổ tung lên, thì hai người sớm đã ở bên ngoài cách đó hơn ba mươi dặm, vụ nổ mạnh này có ảnh hưởng tới bọn hắn gần như đã cực kỳ nhỏ bé.

"Làm sao có thể như vậy!"

"Tốc độ vừa rồi của hắn, chỉ sợ ít nhất cũng đã có gấp mười tốc độ của âm thanh sao? Hơn nữa còn ở dưới tình huống mang theo một người!"

"Tốc độ của một người, làm sao có khả năng nhanh đến tình trạng như thế!"


Mọi người trong quốc hội Mỹ quốc, nhìn qua cảnh tượng vừa mới xảy ra trước mắt, toàn bộ tất cả mọi người đều choáng váng.

Bọn họ lại làm sao biết được rằng, Diệp Trần sở dĩ có thể có được tốc độ khủng khiếp như thế, đó là bởi vì trong khoảng thời gian gần đây, trên phương diện Không Gian Phá Tắc hắn có được sự tiến bộ thần tốc.

Thông qua phương pháp xuyên toa không gian, lại thêm bản thân hắn còn có thần thông Súc Địa Thành Thốn, cho nên mới để hắn có được tốc độ kinh khủng hơn gấp mười lần vận tốc âm thanh!

Thật ra thì, uy lực của một quả tên lửa đạn đạo mang đầu đạn hạt nhân này đủ để sánh ngang với một kích mạnh nhất của cường giả cảnh giới Hóa Thần, nếu như Diệp Trần thật sự bị quả tên lửa đạn đạo mang đầu đạn hạt nhân bắn trúng, thật đúng là chưa chắc có thẻ gánh vác được.

Tuy nhiên, bởi vì tốc độ của hắn quá nhanh, nhanh đến hoàn toàn có thể ở trước khi tên lửa đạn đạo mang đầu đạn hạt nhân nổ tung lên thì đã thoát ra đi tới phạm vi an toàn.

Mà tuy rằng uy lực của tên lửa đạn đạo mang đầu đạn hạt nhân cường đại, dù sao cũng chỉ là vũ khí, làm sao có thể so sánh với cường giả cảnh giới Hóa Thần có thể điều khiển tùy ý?

Đây cũng chính là vì sao, Diệp Trần lại dám can đảm một thân một mình xông vào lãnh thổ Mỹ quốc!

Cho dù loại bom hạt nhân của ngươi có mạnh hơn nữa, nhưng căn bản không cách nào đánh trúng thì cũng chỉ phí công mà thôi!

"Một quả có thể trốn được, ta cũng không tin, năm quả mười quả tên lửa đạn đạo hắn cũng trốn được sao? Công kích cho ta! Tiếp tục công kích!"

Phổ Lãng Khắc, tổng thống Mỹ quốc vừa vội vừa giận, lập tức giơ bộ đàm trong tay lên, hướng về phía Bộ quốc phòng rống giận.

"Tuân mệnh! Ngài Tổng thống!"

Ầm!


Ầm!

Ầm!

Sau khi Phỉ Lãng Khắc ra lệnh một tiếng, thì lần này vậy mà một hơi phóng ra năm quả tên lửa đạn đạo mang đầu đạn hạt nhân!

Năm quả tên lửa đạn đạo mang đầu đạn hạt nhân, ở năm vị trí, đồng thời phát nổ mà nói, phạm vi oanh tạc tự nhiên phải lớn hơn mấy lần so với trước đó, trọn vẹn có thể bảo phủ được trong phạm vi năm mươi dặm!

"Ừm?"

Diệp Trần cũng không nghĩ tới, đối phương lại còn có một tay như thế.

Tuy rằng, Tuy rằng, hắn chỉ cần tránh đi được vị trí trung tâm vụ nổ của năm quả tên lửa đạn đạo mang đầu đạn hạt nhân thì cũng không có lo lắng tính mạng của mình, thế nhưng là khó tránh khỏi có chút chật vật, hơn nữa Tô San chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.

Sông chết của cô gái này, hắn vốn cũng không có để trong lòng, thế nhưng nếu như cô ta chết rồi thì sẽ không có người dẫn đường cho hắn!

"Thôi được! Cũng nên để cho chính phủ Mỹ quốc biết, bản đế cũng không chỉ có mỗi tránh với nè mà còn có năng lực phản kích!"

Sau khi Hạ quyết tâm, Diệp Trần mang theo Tô San, thân thể hướng về phía trước sau khi liên tiếp lấp lóe mấy lần, cũng đã né tránh được sự tập kích của bốn quả tên lửa đạn đạo mang đầu đạn hạt nhân, đã hò hét mà tới, dường như bất kể như thế nào cũng không trốn mất.

Giờ khắc này, cao tầng của các quốc gia, tất cả mọi người đều đang mật thiếu chú ý tới tình hình chiến đấu. tất cả đều nín thở nhìn chòng chọc vào màn hình, muốn nhìn xem Diệp Trần ngăn cản quả tên lửa đạn đạo cuối cùng này như thế nào.

"Chết đi!"

Các cao tầng của Mỹ quốc và Đảo quốc đều đang nghến răng nghiến lợi, trong lòng đang âm thầm nguyền rủa, hy vọng Diệp Trần có thể chết ở dưới quả tên lửa đạn đạo.

Mà mọi người ở trong quân đội của Hoa Hạ thì đang âm thầm cầu nguyện, hy vọng Diệp Trần có thể né tránh tên lửa đạn đạo oanh tạc.

Tuy nhiên, cho dù là ai cũng không nghĩ tới, đoàn ánh sáng màu tím kia, vậy mà không lùi mà tiến tới, ngược lại hướng quả tên lửa đạn đạo cuối cùng ở không trung kia nhanh chóng tới gần!

"Đây hắn đang muốn làm cái gì! hăn điên rồi sao?"


Chúng tướng Hoa Hạ thấy cảnh tượng này thì lập tức sắc mặt của toàn bộ tất cả mọi người đều biến đổi, quả thực không thể nào hiểu được, Diệp Trần ở vào thời khắc then chốt nhất vậy mà không có trốn tránh, ngược lại hướng tên lửa đạn đạo mang đầu đạn hạt nhân lao tới!

Mọi người trong quốc hội Mỹ quốc thấy cảnh tượng này thì đầu tiên là sững sờ sau đó thì vẻ mặt của từng người đều lộ ra vẻ vui mừng, "Hắn đây là tự tìm đường chết, nhanh! Lập tức dùng radar kích nổ tên lửa đạn đạo mang đầu đạn hạt nhân cho ta!"

Lạp Mỗ Tư bộ trưởng bộ quốc phòng Mỹ quốc bỗng nhiên hướng về phía bộ đàm lớn tiếng ra lệnh.

Cách thức kích nổ tên lửa đạn đạo có rất nhiều loại, có thể là định thời gian tự động nổ, có thể chỉ định cách kích nổ, hoặc nó có thể được kích nổ bởi áp lực cảm ứng đồng thời cũng có thể được kích nổ bởi tín hiệu radar.

Lạp Mỗ Tư tin tưởng, chỉ cần Diệp Trần ở bên trong phạm vi nổ tung của tên lửa đạn đạo thì khẳng định chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ!

Tuy nhiên, cảnh tượng sau đó lại làm cho tất cả mọi người phải trợn mắt há hốc mồm.

Chỉ thấy, Diệp Trần nhanh như chớp vọt tới trong phạm vi trung tâm của tên lửa đạn đạo, mắt thấy tên lửa đạn đạo sắp kích nổ.

Đúng lúc này, trên không trung đột nhiên xuất hiện một cái Huyết Đỉnh to lớn, vậy mà một ngụm nuốt quả tên lửa đạn đạo mang đầu đạn hạt nhân kia xuống!

"Cái gì tình huống!"

Tất cả mọi người thấy cảnh này thì toàn bộ lập tức choáng váng.

Sau khi Phổ Lãng Khắc tổng thống Mỹ quốc phản ứng lại thì lập tức hướng về phía bộ đàm hét lớn, "Không phải ta bảo cách ngươi dùng radar kích nổ tên lửa đạn đạo mang đầu đạn hạt nhân hay sao? Làm sao mà còn chưa nổ?"

"Báo cáo ngài Tổng thống! Chúng ta đã nhấn vào nút radar mở chốt kích nổ, thế nhưng không hiểu vì sao, tên lửa đạn đạo giống như cũng không có bị nổ!"

"Cái gì!"

Tất cả mọi người trong quốc hội của Mỹ quốc, vào thời khắc này, toàn bộ đều trợn mắt há hốc mồm.

P/S: Ta thích nào....Kim phiếu a...chương 3


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui