Thần Đế Trọng Sinh

Giọng Hàn Sấm rất lớn, lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người xung quanh.

Tiết Mộng Kỳ tức giận đến gương mặt xinh đẹp đỏ bừng, "Hàn Sấm! Anh nói ai là cẩu nam nữ? Anh lau miệng sạch sẽ lại chút cho tôi!"

Hàn Sấm cười lạnh, "Tôi có nói sai sao? Cô và tôi có mang theo hôn ước, lại một mực anh anh em em với tiểu tử này, coi mắt toi bị mù hay sao?"

Mọi người nghe được điều này thì ngay lập tức thi nhau nghị luận, "Ở ngay trước mặt vị hôn phu của chính mình mà thân mật với người đàn ông khác, quả thật là có chút quá phận a!"

"Người đàn ông nào có thể chịu được người con gái của mình đội nón xanh cho mình!"

"Con gái thời nay a!"

...

Tiết Mộng Kỳ nghe được tiếng nghị luận của mọi người thì lập tức vừa vội vừa tức, hết lần này tới lần khác cô ta không có cách nào phản bác bởi vì mặc kệ cô ta có thừa nhận hay không thì quả thật cô ta và Hàn Sấm có mang theo hôn ước.

Lúc này, Diệp Trần ở một bên bông nhiên mở miệng, "Hàn Sấm đúng không? Bây giờ cho ngươi hai lựa chọn, hoặc là lập tức biến mất trước mắt ta! Hoặc là, chết!"

Oanh!

Diệp Trần vừa thốt ra lời kia thì toàn bộ hội trường lập tức bùng nổ.

"Con mẹ nó! Tiểu tử này có địa vị gì? Thật cuồng a!"

"Hắn biết đây là nơi nào không? Có biết đang ngồi ở đây đều là những người nào không?"

"Chính là ngay cả Uông đại thiếu có ở đây thì cũng không dám nói như thế!"

"Một tên tiểu tử vắt mũi còn chưa sạch cũng dám xuất khẩu cuồng ngôn, có phải đọc tiểu thuyết mạng quá nhiều rồi hay không?"


...

Mọi người thi nhau mở miệng trào phúng, hiển nhiên đều cảm thấy, Diệp Trần khẳng định không dám giết người ở chỗ đông người, đơn giản là đang dọa làm ra vẻ mà thôi.

Nhưng Hàn Sấm kia thì con ngươi lại hơi co rụt lại, vội vàng lùi về đằng sau mấy bước.

Trước đó ở khu Tây Hồ, hắn đã từng bị Diệp Trần dùng thần niệm công kích qua, mùi vị đó thế nhưng là tương đối không dễ chịu!

Chuyện sau đó, hắn được cao nhân chỉ điểm, biết đối phương chắc là một người tu đạo.

Mặc dù hắn có pháp khí hộ thân, đối phương chưa chắc có thể tổn thương được hắn, nhưng vẫn không dám tùy tiện mạo hiểm.

"Vô Chân pháp sư!"

Sau khi Hàn Sấm hét lớn một tiếng.

Bạch!

Mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, một thân ảnh già nua, sau một khắc đã xuất hiện ở trước mặt Hàn Sấm.

Đây là một ông lão người mặc áo tăng bào màu xám, trên người lộ ra cỗ khi tức quỷ dị.

"Ông lão này...là một người tu đạo!"

"Người này dường như là Vô Chân pháp sư của Phạm Âm Tự!"

"Phạm Âm Tự ở thế hệ tên có chữ "Vô" đều không phải cao nhân sao? Vậy cũng không đơn giản a!"

Xung quanh đều là cậu ấm đỉnh cấp của toàn bộ Hoa Hạ, đều không phải nhân vật bình thường, rất nhanh đã có người nói ra thân phận của ông lão.


"Hàn Sấm này, lá gan không thể không nói cũng nhỏ một chút!"

"Chỉ là một tên tiểu tử vắt mũi còn chưa sạch mà thôi, thế mà còn muốn mời Vô Chân pháp sư xuất thủ!"

Không ít người lập tức ngay cả Hàn Sấm cũng trào phúng lên.

Mà Tiết Mộng Kỳ nhìn thấy ông lão này xuất hiện thì trong nháy mắt thay đổi sắc mặt, vội vàng thấp giọng hướng Diệp Trần nói:

"Nguy rồi! Không nghĩ tới cái tên này lại mời được Vô Chân pháp sư! Diệp Trần, đợi chút nữa cậu đừng nói chuyện, tôi tới giúp cậu ứng phó, nghĩ đến Vô Chân pháp sư này hẳn là sẽ nể mặt cho Tiết gia chúng ta một chút thể diện!"

Đối với những lời tốt đẹp của Tiết Mộng Kỳ, Diệp Trần không có nói bất cứ gì, từ chối cho ý kiến.

Còn về Vô Chân pháp sư kia sau khi xuất hiện, đôi mắt già nua đầu tiên đánh giá trên người Diệp Trần một phen, cười lạnh nói:

"Tiểu tử! Nghe tiểu tử Hàn gia nói, ngươi cũng là người tu đạo, trước đó từng dùng lực lượng thần hồn đả thương hắn, việc này là có thật hay không?"

"Thật thì như thế nào?"

Diệp Trần vẫn ngồi im ở chỗ cụ, chậm rãi ung dung thưởng thức rượu vang, mí mắt ngay cat nhấc một cái cũng không có, nhàn nhạt mở miệng nói.

"Ừm?"

Vô Chân pháp sư kia nhìn thấy Diệp Trần bình tĩnh như thế thì trên mặt lập tức lộ ra vẻ ngờ vực.

Bởi vì hắn kinh ngạc phát hiện, hắn vậy mà không nhìn thấu tu vi của người thiếu niên trước mắt này!

Bình thường gặp được loại tình huống này, hoặc là tu vi của đối phương cao hơn bản thân nhiều, hoặc chính là tu vi quá yếu, gần như tương đương không có, cho nên tự nhiên cũng không có cách nào nhìn thấu.


Ngay vào lúc ông lão hơi buồn bực thì Tiết Mộng Kỳ đã đứng dậy, vội vàng hướng về phía ông lão kia cung kính thi lễ một cái, nói:

"Vãn Bối là Mộng Kỳ của Tiết gia trang, bái kiến Vô Chân pháp sư!"

"Người bạn này của ta tính tình thẳng, trước đó cũng là vì vãn bối nên mới ra tay, còn xin tiền bối xem ở trên thể diện Tiết gia chúng ta cũng không cần so đo với người bạn này của ta a!"

Tuy Tiết Mộng Kỳ không biết, Diệp Trần làm sao lại trở thành người tu đạo, tuy nhiên lúc này cô ta cũng không quản được nhiều như vậy.

"Tiết gia sao?"

Lông mi màu trắng của Vô Chân pháp sư hơi nhíu lại, "Được rồi! Bần tăng và Tiết Hoài Nghĩ ông của ngươi cũng coi như có chút giao tình, hôm nay cho Tiết gia ngươi cái thể diện này..."

Tiết Mộng Kỳ lập tức mừng rỡ, đang muốn lên tiếng nói lời cảm ơn thì không nghĩ tới Vô Chân pháp sư lại chuyển đề tài câu chuyện, lại nói tiếp:

"Nhưng là, bần tăng có một cái điều kiện!"

Nói đến đây, Vô Chân pháp sư chỉ vào Diệp Trần nói:

"Tiểu tử này bản thân là người tu đạo, vậy mà không tuân thủ phép tắc người tu đạo, tùy tiện sử dụng pháp thuật đả thương người, còn có ý đồ giết người, dựa theo minh ước của người tu đạo thì cần phải phế bỏ tu vi."

"Tuy nhiên, bần tăng nể tình tuổi của hắn còn trẻ, chỉ cần hắn hướng tiểu tử Hàn gia dập đầu nói lời xin lỗi, việc này liền xóa bỏ!"

"Cái này..."

Đôi mi thanh tú của Tiết Mộng Kỳ lập tức nhíu chặt, không thể không nhìn về phía Diệp Trần ở một bên, nhẹ giọng khuyên nhủ:

"Vô Chân pháp sư là thế ngoại cao nhân, nếu chọc giận hắn vậy coi như không tốt dàn xếp! Nếu không...cậu hạ thấp tư thế một chút a?"

Ở trong suy nghĩ của Tiết Mộng Kỳ thì đối mặt với cao nhân như Vô Chân pháp sư, coi như dập đầu xin lỗi cũng không tính là quá mất mặt.

Mọi người còn lại cũng gần như là có cách nhìn giống nhau.

Còn về phần Hàn Sấm kia thì càng là đầy vẻ mặt đắc ý, dường như đã thấy tên tiểu tử đáng ghét trước mắt này quỳ gối trước mặt mình dập đầu nói xin lỗi.


Tuy nhiên, chờ khi Diệp Trần mở miệng thì lập tức tất cả mọi người bị trấn trụ, "Pháp sư chó má gì! Ngay cả cái lão lừa trọc Vô Tướng kia cũng phải thành thành thât thật quỳ cho ta, ngươi tính là cái thứ gì! Cũng dám bảo ta dập đầu xin lỗi?"

Oanh!

Sau khi giọng nói vô cùng bình thản của Diệp Trần vang lên thì toàn bộ hội trường, sau khi trải qua trong giây lát yên tĩnh thì ngay lập tức lại trở nên sôi trào:

"Com mẹ nó! Tiểu tử này cũng quá khinh thường người đi!"

"Vô Tướng pháp sư chính là chủ trì Phạm Âm Tự, đây chính người có cùng cấp bậc với Yến chân nhân ở Kinh Đô!"

"Hắn đây là ăn gan hùm mật gấu hay sao? Cũng dám mở miệng nói ra lời nói điên cuồng như vậy!"

"Ta thấy hắn hình như là chán sống rồi muốn chết a, chắc là ngại mình sống quá lâu rồi!"

...

Đám người Diêu Manh Manh nghe được điều này thì cũng đều thay đổi sắc mặt, "Xong xong! Ta nói rồi mà, cái tên này ra vẻ huênh hoang ở khắp nơi, sớm muộn gì cũng dẫn tới rắc rối lớn!"

"Lần này thì ngay cả Kỳ Kỳ, sợ rằng cũng phải bị tiểu tử này làm cho liên lụy!"

Mà Tiết Mộng Kỳ nghe được lời này của Diệp Trần thì thân thể mềm mại không thể không chao đảo một cái, suýt chút nữa thì ngã xuống đấtm sau đó thì vừa cuống lên vừa tức giận, "Diệp Trần! Cậu cậu...cậu biết cậu đang nói cái gì sao?"

Diệp Trần vẫn một mặt bình thản như cũ, không nghe để ý tới lời trách cứ của Tiết Mộng Kỳ.

Một bên khác, Vô Chân pháp sư sau khi trải qua kinh ngạc một lát thì lập tức giận quá thành cười, "Được được được! Bần tăng cho tới bây giờ chưa bao giờ gặp qua tiểu tử nào mà cuồng giống ngươi như thế!"

"Ngươi làm nhục nhã ta còn chưa tính, cũng dám làm nhục nhã Vô Tướng sư huynh của ta, hôm nay coi như thiên hoàng lão tử cũng không thể cứu được ngươi!"

Cùng lúc nói xong lời này thì một cỗ sát khí cường đại, đột nhiên dâng lên từ trên người Vô Chân pháp sư!

Ngay lập tức mọi người ở xung quanh bị dọa đến liên tục lùi lại.

P/S: Ta thích nào........


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui