Thần Đế Trọng Sinh

"Khặc khặc! Không nghĩ tới thế mà bị mày cái con nha đầu chết tiệt này nhận ra! Cũng được, hôm nay tao sẽ để cho mày được chết một cách rõ ràng đi!"

Tiêu Nhược Dương thấy thân phận của mình đã bại lộ, dứt khoát cũng không còn che che lấp lấp, trực tiếp tháo mặt nạ ở trên mặt xuống.

Vẻ mặt của Tiêu Nhược Hi đột nhiên trở nên đau khổ hơn, "Tại sao? Anh! Anh đây là tại sao....?"

"Câm miệng! Tao không phải là anh của mày!"

Không đợi Tiêu Nhược Hi nói xong, Tiêu Nhược Dương trực tiếp quát lớn một tiếng cắt ngang lời nói, hai mắt gần như phun ra lửa nói:

"Năm đó nếu như không phải bởi vì mẹ của mày cái con hồ ly tinh kia, mẹ tao làm sao sẽ vì tức mà chết đi? Cho nên tao cũng không sợ nói thật cho ngươi biết, tao chưa từng bao giờ coi mày là em gái của tao!"

"A đúng rồi, ta suýt chút nữa thì quên mất không nói cho mày biết! Ba năm trước đây, bà mẹ tiện nhân kia của mày chết bởi sự cố chữa bệnh kia chính là do ta âm thầm ra tay! Mày chắc chắn không nghĩ tới phải không? Khặc khặc khặc!"

Sau khi Tiêu Nhược Dương nói xong, đắc ý cười tà.

"Cái gì!"

Tiêu Nhược Hi nghe được điều này, lập tức cảm thấy hai mắt tối sầm lại, suýt chút nữa thì ngất đi, chợt tức giận tới toàn thân phát run, chỉ vào Tiêu Nhược Dương, giọng nói run rẩy đầy căm hận:

"Ngươi ngươi...ngươi không phải là người! Ngươi là súc sinh! Cầm thú! Uổng công mẹ ta coi ngươi như chính co trai mà mình đẻ ra, ngươi vậy mà...ngươi vậy mà..."

"Hừ!"

Tiêu Nhược Dương trực tiếp hừ lạnh một tiếng, cắt ngang lời nói của Tiêu Nhược Hi lần nữa, "Thôi đi! Mày cho rằng bà mẹ tiện nhân kia của mày là loại người tốt sao? Cứ coi như bà ta giả bộ tốt hơn nữa, cũng không thay đổi được bản chất là người thứ ba xen vào gia đình của tao, hại chết mẹ của tao!"


"Còn có mày nữa! Đừng cho là tao không biết mày đang có tính toán gì, không biết ở đâu câu một người đàn ông như thế trở về, đã muốn tranh giành gia sản Tiêu gia với tao!"

"Thật sự có mẹ nào thì có con đó, mày với bà mẹ đã chết đi kia đều thấp hèn như nhau!"

"Ngươi nói bậy! Ta không có! Ta chưa bao giờ nghĩ tới chuyện muốn tranh đoạt gia sản với ngươi!"

Tiêu Nhược Hi lập tức thề thốt phủ nhận.

Tiêu Nhược Dương lại cười lạnh, nói:

"Sắp chết đến nơi rồi còn ngụy biện! Nếu như không phải mày muốn tranh đoạt gia sản với tao vậy vì sao để tiểu tử kia hướng Tiêu gia yêu cầu 10 tỷ? Hơn nữa còn chỉ đích danh là chuyển tiền cho mày"

"Ta..."

Tiêu Nhược Hi ngay lập tức cảm thấy có chút khó mà phản bác được.

Hoá ra, cử chỉ thuận tiên hôm đó của Diệp Trần, thế mà để Tiêu Nhược Dương hiểu nhầm, Tiêu Nhược Hi là đang tranh đoạt gia sản với hắn.

Tiêu Nhược Dương được chứng kiến thực lực cường đại của Diệp Trần, lập tức cảm thấy nguy cơ rất lớn.

Hắn tin tưởng, thiếu niên thần bí kia, thực lực có thể so với thần linh, với tác phong hung hãn giết người tùy ý như giết gà kia, chỉ cần Tiêu Nhược Hi ở trước mặt người kia tùy tiện động chút mồm mép, chính mình chỉ sợ ngay cả cái mạng nhỏ này cũng khó giữ được!

Lại thêm, Tiêu Nhược Dương đã từng hại chết mẹ của Tiêu Nhược Hi vốn là mười phần chột dạ, tự nhiên lo lắng trong tương lai Tiêu Nhược Hi sẽ biết được chân tướng, khẳng định sẽ tới tìm mình để báo thù.


Thế là, hắn dứt khoát đã không làm thì thôi, đã làm thì phải làm cho xong, thiết kế dẫn Tiêu Nhược Hi đi ra, chuẩn bị ra tay trước để chiếm lợi thế, xử lý người em gái cùng cha khác mẹ này của mình.

Tuy nhiên, Tiêu Nhược Dương này vẫn rất khôn khoan, vì để cho người khác không nghi ngờ tới trên đầu của hắn, đặc biệt thông qua con đường đặc thù mời hai cao thủ kiếm thuật của Đảo quốc tới làm chuyện này.

Bởi vì hắn biết, mỗi một võ giả của một quốc gia đều có phong cách của mình, mời hai tên cao thủ kiếm thuật Đảo quốc tới giết Tiêu Nhược Hi, đến lúc đó có thể dùng cái này giá họa cho tổ chức Sam Khẩu của Đảo quốc, chắc chắn sẽ không bị người ngoài ngoài nghi ngờ.

Lại ai có thể nghĩ tới, Tiêu Nhược Hi sẽ chết ở trong tay chính người anh của mình?

Vừa nghĩ tới đây, Tiêu Nhược Dương rất đắc ký, lập tức hướng tới người đàn ông trung niên ở bên cạnh, cung cung kính kính thi lễ một cái, nói:

"Liễu Sinh tiên sinh, làm phiền! Nhớ kỹ nhất định phải dùng kiếm thuật của quý quốc giết người này!"

Người đàn ông trung niên kia nhẹ gật đầu đang muốn xuất thủ thì một tên võ sĩ trẻ tuổi của Đảo quốc ở bên cạnh, đứng dậy trước tiên, "Chỉ là một cô gái bình thường mà thôi, cần gì phải làm phiền chú ra tay?"

Nói xong, võ sĩ trẻ tuổi Đảo quốc kia trực tiếp rút trường kiếm ở bên hông ra, lao nhanh tới trước mặt Tiêu Nhược Hi còn cách khoảng hai mét, "Một cô cái tuyệt đẹp như thế thật sự là đáng tiếc a!"

Sau khi võ sĩ trẻ tuổi Đảo quốc kia cảm thán một tiếng, trường kiếm trong tay lại không có bất cứ do dự một chút nào, trực tiếp chém xuống đỉnh đầu của Tiêu Nhược Hi!

"Chết đi!"

Tiêu Nhược Hi vào lúc này đã lùi lại tới góc tường, không thể lui được nữa, trong lòng đang tuyệt vọng.

Không hiểu ra sao cả, trong tâm trí của Tiêu Nhược Hi vào lúc này lại hiện ra thân ảnh gầy yếu kia, "Nếu như có anh ta ở đây thì tốt...!"


Đáng tiếc, sau khi trường kiếm của kiếm khách Đảo quốc rơi xuống, thân ảnh mà Tiêu Nhược Hi chờ đợi kia cũng chưa thấy xuất hiện.

Tiêu Nhược Hi lập tức tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, nhưng đúng vào lúc này, Tiêu Nhược Hi bỗng nhiên cảm nhận được viên ngọc bội kia ở cổ mình rung động một trận.

Sau đó, nghe được một tiếng kinh hô vang lên, chẳng mấy chốc, Tiêu Nhược Hi phát hiện được, trường kiếm của đối phương không có rơi vào trên người mình.

"Ta không chết?"

Tiêu Nhược Hi kinh hỉ vội vàng mở hai mắt ra xem xét, chỉ thấy, xung quanh người mình không biết từ khi nào xuất hiện một màn ánh sáng nhàn nhạt, giống như bảo hộ nàng ở trong đó.

Mà kiếm khách Đảo quốc kia trước đó vừa tấn công Tiêu Nhược Hi, vào lúc này đã bị màn ánh sáng kia bắn ra, liên tục lùi lại!

"Cái gì?"

Tên tuổi trẻ kiếm khách của Đảo quốc kia thấy thế, lập tức hiện ra vẻ mặt kinh hãi, thế nhưng sau đó lại nhào tới lần nữa.

Phanh phanh phanh!

Một hơi điên cuống chém ra mấy chục kiếm, nhưng vẫn không cách nào đánh vỡ bức bình chướng vô hình kia, cả người mệt mỏi thở hồng hộc, chỉ có thể lui sang một bên.

"Đây là đồ vật gì? Quá tà môn!"

Hắn lại làm sao biết được rằng, pháp khí hộ thân mà tự tay Diệp Trần chế tạo ra, đủ để ngăn chặn một kích toàn lực của võ giả Thần Cảnh a, thật đáng thương cho chú bé.

Mà thực lực của hắn ngay cả tông sư Hóa Kình đều không có, làm sao có thể phá giải được đúng không?

Mà Tiêu Nhược Dương thấy thế thì lập tức cuống lên, tuy rằng hắn không rõ vì sao võ sĩ tuổi trẻ này giết không chết được Tiêu Nhược Hi, thế nhưng hắn biết rõ, nếu như Tiêu Nhược Hi không chết trong ngày hôm nay, vậy người xong đời chắc chắn sẽ là hắn!

Vừa nghĩ tới đây, Tiêu Nhược Dương đành phải nhìn vào người võ sĩ trung niên của Đảo quốc kia, "Liễu Sinh tiên sinh, khẩn cầu ngài ra tay đi!"


Hai mắt võ sĩ trung niên của Đảo quốc khẽ híp một cái, đánh giá màn ánh sáng xung quanh người Tiêu Nhược Hi một vòng, mới chậm rãi nói:

"Hóa ra là pháp khí hộ thân a! Xem ra Diệp Cuồng Tiên này quả nhiên không đơn giản, cũng không uổng công ta ngàn dặm xa xôi chạy tới đây!"

Người võ sĩ trung niên của Đảo quốc nói xong lời này, bỗng nhiên nâng bàn tay lên.

Ầm!

Trong lòng bàn tay võ sĩ trung niên của Đảo quốc, thế mà đột nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm màu đen nhánh!

"Đây là... Thảo kiếm!"

Võ sĩ tuổi trẻ của Đảo quốc kia ở một bên lập tức kinh hô một tiếng, sau đó vẻ mặt mừng như điên.

Đây chính là một trong ba món thần khí trong truyền thuyết của Đảo quốc a!

Đồng thời cũng là gia truyền chí bảo của gia tộc Liễu Sinh bọn hắn!

"Nếu là pháp khí, tự nhiên cũng phải dùng pháp khí mới có thể phá giải!"

Nói xong lời này, kiếm trong tay của võ sĩ trung niên Đảo quốc đã từ từ chém xuống.

Bành!

Ngay sau đó, màn ánh sáng bên cạnh Tiêu Nhược Hi kia trong nháy mắt vỡ vụn...

P/S: Ta thích nào. Chương thứ 7


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui